Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 301

Bây giờ đi đâu cũng cần có thư giới thiệu, bé Thảo với cô không thân cũng chẳng quen, cô cũng không thể đưa cô bé đến Quảng Châu, khu nhà cho gia đình quân nhân cũng không phải là nơi ai cũng có thể đến được.

Bé Thảo khóc một lúc, tâm trạng cũng ổn định: “Thím, bây giờ cháu biết chữ rồi, cháu có thể viết thư cho thím được không?”

“Đương nhiên là được rồi.” Tô Mạt nói xong, đứng dậy lấy giấy, viết địa chỉ Quảng Châu cho bé Thảo, lại cầm hai tờ giấy viết thư, mười phong thư và mười tem cho cô bé.

“Cháu viết thư xong, bỏ vào phong thư, dán hai tem lên đây rồi đến bưu điện gửi là được.” Tô Mạt hướng dẫn cô bé rồi lại đưa cho cô bé năm đồng tiền.

“Cháu cầm năm đồng tiền này, đến lúc hết tem thì đến bưu điện mua.”

Bé Thảo vội vàng xua tay: “Thím, cháu không cần tiền của thím, cháu có tiền, lần trước anh trai để lại hơn mười đồng tiền, vừa nãy thầy Cố lại cho cháu mười tệ.”

“Vậy được, đến lúc đó nếu cháu hết tiền thì viết thư cho thím, thím sẽ gửi cho cháu.” Nếu cô bé có tiền, cô sẽ không cho nữa tránh để người khác cướp mất.

Mấy ngày nay Lạc Lạc ở nhà quậy phá quên mất thói quen ngủ trưa ở nhà trẻ, cậu bé nghe thấy trong nhà có người khóc thì vùng vẫy muốn xuống xem.

Lục Trường Chinh không ngăn được cậu bé đành để cậu bé đi xuống.

Lạc Lạc mở cửa ra hỏi: “Mẹ ơi, chị này là ai vậy? Sao lại khóc?”

Bé Thảo ngẩng đầu lên, thấy một cậu bé vô cùng xinh xắn, mặc quần áo rất đẹp, da trắng như tuyết.

Đây chắc là con của thím, là đứa trẻ đẹp nhất mà cô bé từng gặp.

Tô Mạt gọi Lạc Lạc lại: “Lạc Lạc, đây là chị Xuân Thảo. Bác của chị phải về nhà nên chị rất buồn và khóc.”

“Xuân Thảo, đây là con trai thím, Lạc Lạc.”

“Chào em!”

Lạc Lạc lấy từ trong túi ra một viên kẹo đưa cho Xuân Thảo: “Chị đừng khóc, em cho chị kẹo.”

Xuân Thảo vội vàng đưa tay nhận lấy, cô bé không ngờ, em trai xinh đẹp này không ghét cô bé mà còn cho cô bé kẹo.

Tay của bé Thảo lạnh đến sưng đỏ, tay còn bị nẻ nhiều chỗ, trái ngược với bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn của Lạc Lạc.

Cảnh tượng này khiến tim Tô Mạt như bị đ.â.m một nhát. Đứa trẻ không cha không mẹ này thật sự quá khổ.

Tô Mạt đi vào phòng lấy hai hộp dầu ngao: “Xuân Thảo, cháu cầm lấy hai hộp dầu ngao này, buổi tối trước khi đi ngủ nhớ bôi lên tay và mặt nhé.”

Khi Xuân Thảo nhận kẹo, cô bé cũng trực tiếp thấy được sự đối lập giữa mình và Lạc Lạc, trong lòng bỗng chốc thấy tự ti.

“Chị ơi, chị cầm đi, bôi lên tay sẽ trắng đấy không đau đâu.” Lạc Lạc ấm áp nói.

Tay của anh ba cũng sưng đỏ, khi ngủ anh cũng sẽ rất đau và ngứa.

“Cảm ơn thím, cảm ơn em trai.” Bé Thảo nhận lấy và cảm ơn, thật tốt khi được làm con thím.

“Lạc Lạc con chơi với chị một lúc, mẹ đi nấu mì cho chị ăn.” Tô Mạt bảo Lạc Lạc ở lại với bé Thảo, rồi tự mình đi nhóm lửa.

Cô bé chạy cả một quãng đường dài đến đây nhìn cháo khoai lang cô nấu sáng nay chắc là đói bụng từ lâu rồi.

Đầu tiên Tô Mạt chiên hai quả trứng, sau khi trứng chín vàng, cô mới cho nước vào đun sôi, rồi thái nhiều thịt nguội bỏ vào, đợi nước sôi, cho một nắm mì vào, và cuối cùng là một ít cải thìa.

Bé Thảo ngửi thấy mùi thơm, bụng đã đói từ lâu, khi ăn, nước mắt cô bé cứ lăn dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-301.html.]

Cô bé chưa bao giờ ăn được thứ gì ngon như vậy, kể cả khi anh trai còn ở đây.

Giá như thím có thể ở lại mãi mãi, thì tốt biết bao!

Ăn mì xong, bé Thảo rời đi ngay.

Cô bé không dám nấn ná thêm nữa, nhà thím quá ấm áp, đồ ăn cũng rất ngon, cô bé sợ bản thân ở lâu hơn sẽ không nỡ rời khỏi đây.

Cô bé nhất định phải cố gắng học tập, sau này được sống giống như thím vậy.

“Mẹ ơi, tại sao chị vừa ăn mì vừa khóc ạ? Tại vì mì không ngon sao?” Lạc Lạc tỏ vẻ ngờ vực.

Tô Mạt thở dài, đại khái là cô cũng hiểu được tâm tình của bé Thảo. Từ nhỏ đến lớn, đứa trẻ này nhận được quá ít thiện ý, có lẽ chưa từng có ai nấu cho nó một bát mì như thế này.

“Không phải, mì ngon lắm. Bởi vì mì ngon quá nên chị mới khóc.”

“Ơ? Vì sao ạ? Ngon thì phải cười chứ?”

“Vì cha mẹ chị ấy đã mất khi chị ấy còn rất nhỏ nên chị ấy sống rất khổ cực, từ bé đến giờ chưa từng được ăn ngon như thế này.”

Lạc Lạc có phần không thể hiểu nổi, mì là món ngon à? Cứ cách một hay ngày là cậu lại ăn một lần mà.

Thấy biểu cảm của Lạc Lạc, Tô Mạt bèn giải thích cho cậu: “Lạc Lạc, đất nước chúng ta hiện còn rất nhiều người ăn không đủ no, có rất nhiều người cũng giống như chị gái vừa rồi, bọn họ từ bé chỉ ăn các loại lương thực phụ như khoai lang, ngô,… Những món như cơm và mì sợi như thế này thì họ phải chờ đến Tết mới được ăn một miếng.”

“Đáng thương quá! Sau này con sẽ ăn mì thật ngon miệng.” Nghe chuyện đồ mình thường xuyên ăn là thứ người khác phải chờ tới Tết mới đủ tiền mua, Lạc Lạc hơi hụt hẫng trong lòng, “Lúc nãy con nên cho chị ấy thêm mấy viên kẹo mới đúng.”

“Ừm, Lạc Lạc có thể cho chị thêm mấy viên kẹo, nhưng những người khác mà Lạc Lạc không quen thì sao? Lạc Lạc cũng không có nhiều kẹo đến vậy, có đúng không nào?” Tô Mạt nhân cơ hội này để dạy con.

“Ngày trước mẹ từng kể cho con điển tích cho người ta cá không bằng dạy họ cách câu cá, Lạc Lạc có còn nhớ rõ không?”

“Con nhớ ạ, cho người ta cá không bằng dạy họ cách câu cá, như vậy họ sẽ luôn có cá ăn.”

“Ừ. Bọn họ không đủ cơm ăn, xét cho cùng là vì nước ta còn nghèo, sản lượng lương thực thấp, không thể nuôi sống nhiều người như vậy. Nếu muốn cải thiện, ta có hai cách, một là giúp quốc gia trở nên giàu mạnh, một khi có tiền, những nơi không đủ ăn có thể mua lương thực từ những địa phương khác; hai là cải thiện giống lương thực, tăng cao sản lượng lương thực.”

“Về chuyện giống lương thực, đã có các tiền bối đi trước cố gắng nghiên cứu. Nhưng quốc gia ta muốn giàu mạnh thì còn phải phấn đấu một quãng đường xa nữa. Khi Lạc Lạc trưởng thành, con phải thật nỗ lực, giúp cho càng nhiều người trở nên giàu có, để ai nấy đều có cơm ăn, không ai chịu đói bụng.”

Mười năm phát triển nhanh nhất của nước Hoa chính là thập niên 2001~2010 này, đó chính là thiên hạ của đám hậu bối như Lạc Lạc.

Nghe xong, Lạc Lạc cái hiểu cái không, nhưng cậu nhóc vẫn đáp: “Vâng ạ, khi Lạc Lạc trưởng thành, con sẽ cố gắng phấn đấu để tất cả mọi người không bị đói.”

Sau khi dạy dỗ Lạc Lạc xong, Tô Mạt gọi điện cho Canh Trường Thanh. Người nghe máy là Phó Minh, cậu ta nói Canh Trường Thanh đang họp, hai ngày nữa sẽ qua.

Từ khi Canh Trường Thanh được điều đến thành phố Song Sơn, Phó Minh cũng được điều chuyển đến đây và trở thành thư ký của Canh Trường Thanh.

Hai ngày sau, Canh Trường Thanh đưa theo hai thư ký xuống thôn Lục Gia. Ngoài việc tụ tập với nhà Tô Mạt thì còn một mục đích khác là qua đây thăm Lục Bá Minh theo sự uỷ thác từ lãnh đạo.

Vị lãnh đạo kia có quen biết lão Khương. Lão Khương và những người kia ngồi máy bay về lại Bắc Kinh. Ngay trong hôm ấy, lãnh đạo biết tin Lục Bá Minh bị bệnh từ miệng lão Khương, đối phương lập tức gọi điện đến nhờ anh ta sang đây thăm nom một chút.

Cơm trưa là ăn bên nhà họ Lục. Dùng bữa xong, ba người lại về nhà bên kia nói chuyện.

“Lần này có ít nhất phải có đến trăm người được sửa lại án sai, danh sách là do lãnh đạo bên trên đích thân chọn lựa, tất cả đều là các cán bộ có công với đất nước và nhân tài kiệt xuất trong các ngành nghề.” Canh Trường Thanh nói.

“Trên nguyên tắc, những người này sẽ được khôi phục chức vụ ban đầu, dù không thể phục chức thì cũng sẽ được đảm nhận cương vị quan trọng.”

“Những người đó hiện đã có phần cùng đường rồi, rất có thể sẽ chó cùng rứt giậu. Nghe nói họ đang chuẩn bị mua s.ú.n.g đạn, định biến dân quân Thượng Hải thành vũ khí. Trong khoảng thời gian này, mọi người nhất định phải cẩn thận.”

Bình Luận (0)
Comment