Mấy ngày trước, Canh Trường Thanh đã liên lạc với Tô Đình Đức và Tô Đình Khiêm rồi. Nếu những người đó thật sự dùng vũ lực để kiểm soát Thượng Hải thì nhà họ Tô cũng không thể giấu giếm tài sản nữa. Tô Đình Khiêm cũng đã chuẩn bị đối mặt với rủi ro, dù sao mạng người cũng quý hơn tiền tài.
Một khi những người đó trở mặt, bắt đầu làm càn, trực tiếp bới móc một cách trắng trợn, dù có muốn giấu kín hơn cũng không giấu nổi nữa.
Sở dĩ lúc này vẫn còn giấu được là vì họ đang cố gắng che đậy, mặc dù đã hoàn toàn để lộ răng nanh nhưng chưa dám tỏ thái độ ngông nghênh quá mức, chỉ có thể làm lén lút thôi.
Hiện tại là thời điểm then chốt, Canh Trường Thanh cũng hết sức bận rộn. Xong chuyện, anh ta lại chạy ngay về thành phố Song Sơn,
Sau khi Canh Trường Thanh rời đi, Tô Mạt cũng bắt đầu suy nghĩ tính toán.
Nếu cứ theo cái đà này, những người kia rất có thể sẽ rớt đài sớm, nói không chừng diễn biến sự việc cũng sẽ lệch khỏi dự tính, đã đến lúc cô phải chuẩn bị nổi dậy.
Hôm sau, Mã Tiểu Quyên tìm gặp Tô Mạt, nhờ cô đi đặt mua đồ cưới với mình. Cô ta và Đào Bồi Thắng đã đăng kí kết hôn vào hai ngày trước, ngày 15 này chuẩn bị hai bàn tiệc đơn sơ trong quân đội để mọi người ăn mừng chúc tụng.
Mã Tiểu Quyên đạp xe đạp chở Tô Mạt đến hợp tác xã mua bán trên huyện.
Vào đến hợp tác xã mua bán, chị Lưu vẫn là người niềm nở nhất. Thấy Tô Mạt, cô ấy tỏ ra hết sức ngạc nhiên, “Em Tô, hơn một năm chưa gặp em, chị còn tưởng em đã về thành phố rồi.”
Tô Mạt không ngờ chị Lưu lại “cứng” như vậy, ở dưới quyền “cai trị” của chú Canh mà vẫn chưa bị bắt, thậm chí còn vẫn bán hàng ở hợp tác xã mua bán, xem ra cô ấy cũng có chút bản lĩnh, cô bèn cười nói: “Em đi theo quân đội, cũng coi như đã trở về thành phố rồi.”
“Chao ôi, đúng là tốt số. Vậy bây giờ em đang trở lại thăm người thân à? Hôm nay muốn mua gì đây?”
“Bạn em sắp cưới, tới đây đặt mua đồ cưới.”
“Úi chà chà, em gái cần gì nào? Chị bảo đảm sẽ giới thiệu thứ tốt nhất cho em.” Chị Lưu cười đến mức nướu răng cũng rung rinh, lại có thêm chỉ tiêu rồi.
Mã Tiểu Quyên không biết nhiều lắm, vậy là cứ mua y như Tô Mạt mua lúc trước, tiêu hết hơn năm mươi đồng.
Đào Bồi Thắng gửi năm trăm đồng sinh lễ, nhà mẹ đẻ cũng cho Mã Tiểu Quyên hai trăm đồng tiền cưới, số tiền này đều thuộc về cô ta, hiện giờ cô ta không thiếu tiền, phải đặt mua đồ hoành tráng một chút.
Mua đồ ở hợp tác xã mua bán xong, hai người lại tới nhà xưởng công xã, đặt mua một bộ chăn đệm cưới mới.
“Sau khi kết hôn, cậu tới sống ở chỗ bộ đội à?” Tô Mạt hỏi.
“Không, tới ở nhà trong viện thanh niên trí thức, tiện lên lớp, chủ nhật được nghỉ thì sang chỗ bộ đội.” Mã Tiểu Quyển nói.
Đào Bồi Thắng đưa mẹ của đồng đội về nhà dưỡng lão, họ sẽ sống trong căn nhà được bộ đội phân cho anh ta. Nếu như vậy, Mã Tiểu Quyên sẽ phải sống chung đụng với người khác, cô ta không quen như thế.
Mã Tiểu Quyên cảm thấy bà thím kia dường như có phần thù địch mình, cũng chẳng biết có phải là vì cô ta quá đa nghi hay không. Nhưng, con của của bà ta vì cứu Đào Bồi Thắng nên mới hy sinh, cô không nên nói gì cả.
“Viện thanh niên trí thức cũng được lắm, thời gian dư dả hơn một chút, đỡ phải bôn ba trên đường.” Tô Mạt nói, “Hiện giờ những người bị điều chuyển xuống cấp dưới đều đang lục tục chuẩn bị được lật lại án sai rồi. Tớ đoán kì thi đại học sẽ sớm được khôi phục thôi.”
“Thật à?” Mã Tiểu Quyên kinh ngạc.
“Tớ cũng chưa dám chắc, tớ đoán thế.”
“Nhưng mà chúng ta đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi, có còn được thi không?”
“Hẳn là vẫn sẽ có cơ hội. Tớ cảm thấy nếu có thời gian thì nên chuẩn bị là vừa. Nếu sau này được thì cũng không cuống. Cho dù không được thi thì kiến thức cũng là của mình, không phí công học tập đâu.”
“Nói cũng đúng, tớ sẽ gọi bảo mẹ gửi sách ngày trước cho tớ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-302.html.]
Ngày 15, quân đội cho hai chiếc xe đến đón dâu.
Tô Mạt là khách của nhà gái, cô và Khương Nguyệt làm phù dâu cho Mã Tiểu Quyên. Năm sau họ còn phải về tỉnh Hắc Giang để tổ chức một buổi tiệc cưới chính thức, cho nên bây giờ cha mẹ hai bên chưa đến đây.
Trong nhóm thanh niên trí thức, Mã Tiểu Quyên cũng chỉ mời vài người có quan hệ tốt. Bên phía đại đội thì mời bí thư đại đội và đại đội trường, mọi người cùng ngồi trên xe quân đội đến đón dâu, đi vào quân đội uống rượu mừng.
Khu đồn trú của người nhà được xây dựng ở khu mỏ phía dưới, nằm đơn độc cách doanh trại quân đội một khoảng. Bởi vì nơi đây hẻo lánh cho nên người nhà theo quân cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng mười đến hai mươi nhà.
Đào Bồi Thắng được phân cho ngôi nhà trệt ba phòng theo truyền thống Đông Bắc. Bố cục nhà ở không khác lắm so với nhà của Lục Trường Chinh, nhưng mà trang trí không tốt bằng nhà anh, là loại nhà ngói nửa gạch xanh.
Nhà có hai phòng ngủ, một phòng cho mẹ của Triệu Xuyên, một phòng của Đào Bồi Thắng.
Tô Mạt và Khương Nguyệt dẫn Mã Tiểu Quyên về phòng tân hôn trước, hai đứa nhỏ đã giao cho Lục Trường Chinh và Lục Thanh An mang theo đến quân đội.
Lần này họ mời tổng cộng bốn bàn, chắc chắn trong nhà không chứa hết được nên Đào Bồi Thắng đã mượn nhà ăn quân đội, dọn dẹp một góc sạch sẽ.
Lúc trước Tô Mạt đã từng nghe Lục Trường Chinh kể về Triệu Xuyên, biết mẹ của Triệu Xuyên đã được Đào Bồi Thắng nhận về dưỡng lão. Đối với gia đình liệt sỹ, Tô Mạt vẫn rất tôn kính.
Khi đám người Tô Mạt đến, bác gác Triệu đang nấu đồ ăn trong nhà. Bà ấy mặc một chiếc áo bông màu xám đen đã cũ, mái tóc hoa râm, dáng người hơi còng, cả người gầy gò, trên mặt tràn đầy dấu vết cực khổ qua tháng năm.
Nhìn thấy đám người Tô Mạt đến, bác gái Triệu nở một nụ cười, nói: “Tiểu Quyên đến rồi, mau vào phòng ngồi đi, bác đi rót nước cho các cháu.”
Bà ấy nói giọng vùng miền Quý Châu, Khương Nguyệt ngơ ra không hiểu gì hết. Ở đời sau, Tô Mạt đã xem qua nhiều video, biết tiếng Quý Châu và tiếng Tứ Xuyên nghe tương tự nhau, cho nên ít nhiều cũng hiểu được một chút.
“Bác gái không cần vội, để chúng cháu làm là được rồi.” Tô Mạt nói.
“Thiên Bồ Tát, cô bé này thật là đẹp.” Bác gái Triệu nắm lấy tay Tô Mạt, hỏi: “Cháu là vợ của thằng nhóc Lục sao?”
“Đúng ạ.” Tô Mạt trả lời.
“Tốt lắm, tốt lắm!” Bác gái Triệu nói, sau đó kéo Tô Mạt đến ngồi xuống ghế, dáng vẻ như muốn tâm sự với cô.
Tô Mạt cảm thấy hơi xấu hổ, bác gái Triệu này đối xử với cô nhiệt tình hơn với Mã Tiểu Quyên nhiều.
Hơn nữa, hôm nay tốt xấu gì cũng là ngày kết hôn của Đào Bồi Thắng, vậy mà bác gái Triệu lại mặc đồ đã cũ rách. Đào Bồi Thắng đón bà ấy đến nhà mình dưỡng lão, cũng không đến nỗi ngay cả cái áo bông mới cũng không mua cho người ta được chứ.
Cũng không biết là bà ấy đã quen ăn mặc đơn giản hay là trong lòng có suy nghĩ gì.
“Bác gái à, chút nữa chúng ta lại nói chuyện nhé, cháu đi trước giúp Tiểu Quyên bày của hồi môn.” Tô Mạt mỉm cười đứng lên, của hồi môn của Mã Tiêu Quyên đã được mang đến đây, đặt trên giường đất trong phòng tân hôn.
“Được rồi, cháu vội, bác hấp bánh bao cho Tiểu Quyên, cũng sắp xong rồi, lát nữa các cháu nhớ ăn một chút.” Bác gái Triệu nói, sau đó lại đi vào bếp.
Tô Mạt đi nhanh vào phòng tân hôn, bày của hồi môn của Mã Tiểu Quyên ra với Khương Nguyệt.
Chủ yếu là trải tấm ga trải giường màu đỏ lớn có thêu chữ “Hỷ” ra, rồi lại dán chữ “Hỷ” lên chậu tráng men, bày trí chậu tráng men và bình nước ấm, lại mang lên thêm chút táo đỏ và đậu phộng.
Không có gì nhiều, hai người rất nhanh đã bày xong rồi.
Bày xong, Khương Nguyệt nhỏ giọng hỏi Mã Tiểu Quyên: “Hình như bác gái kia không quá nhiệt tình với chị thì phải?”
Bác gái kia chỉ là mẹ của chiến hữu của Đào Bồi Thắng, cũng đâu có tư cách bày ra dáng vẻ mẹ chồng chứ?
“Chị cũng không biết, chắc do bác ấy khá nhạy cảm, tính chị lại tùy tiện nên có lẽ lúc nói chuyện đã làm bác ấy không vừa ý.”