Tô Mạt nhíu mày, nếu như vậy thì không chừng sau này còn có rắc rối.
“Vậy chị…” Khương Nguyệt còn định nói gì đó, nhưng thấy bác gái Triệu đang đi đến gần cửa thì vội vàng im lặng.
“Tiểu Quyên, bác hấp bánh bao cho cháu đây, ăn ít trước đi cho lót bụng.” Bác gái Triệu nói, nói xong còn ho khan vài tiếng, phun một ngụm đờm ở trước cửa, lại dùng chân di di chà xát qua lại.
Ba người ngây ra nhìn.
Chà xong, bác gái Triệu bưng bánh bao đi vào, cầm một cái đưa cho Mã Tiểu Quyên, nói: “Tiểu Quyên ăn bánh bao đi.”
Mã Tiểu Quyên vươn tay nhận lấy, nhỏ nhẹ nói: “Bác gái à, trước tiên cứ để đó đã, bây giờ chúng cháu chưa đói, chút nữa sẽ ăn.”
Trong mắt bác gái Triệu hiện lên nỗi cô đơn, ngại ngùng mà đặt bánh bao lên bàn trên giường đất. Cô vợ sắp cưới của thằng nhóc Đào không thành thật như nó, không dễ hầu hạ, có lẽ ghét bỏ bà ấy.
Cưới người vợ như vậy, chắc không quá hai năm sẽ bảo thằng nhóc Đào đưa bà ấy về quê.
Lúc này Tô Mạt thầm cảm thấy vô cùng may mắn, may là trong người lớn tuổi trong nhà đều rất giữ vệ sinh. Nếu không ở chung lâu dài, chỉ sợ sẽ có nhiều lần tranh cãi mâu thuẫn.
Không lâu sau, Đào Bồi Thắng đã trở lại, nói: “Bác gái, bác đừng làm nữa. Bác mau thay quần áo mới đi, chút nữa chúng ta sẽ đến nhà ăn.”
“Thằng Đào à, bác không đi đâu, sợ làm mất mặt cháu.”
“Bác gái, mọi người đều tôn kính bác mà, ai dám chê bác chứ. Hơn nữa, giờ cháu coi như là con trai của bác, nào có chuyện con trai kết hôn mà mẹ không đến dự được.”
”Bác gái, bác mau đi thay quần áo đi, chút nữa chúng ta đi.” Đào Bồi Thắng dỗ bà ấy, đẩy bác gái Triệu vào phòng bà thay quần áo.
Sau đó anh ta đi vào phòng tân hôn, Tô Mạt và Khương Nguyệt biết ý mà đi ra ngoài để nhường không gian riêng tư cho hai người nói chuyện.
“Tiểu Quyên, mới nãy có chuyện gì sao?” Đào Bồi Thắng nhỏ giọng hỏi.
“Cũng không có gì, chỉ là bác ấy bưng bánh bao vào mà em không đói nên không ăn thôi.” Mã Tiểu Quyên đáp. Có câu nói yêu đương thì dễ, kết hôn mới khó thật là không sai mà!
Đào Bồi Thắng thở dài, quả thật anh ta rất khó xử trong chuyện này.
Lúc trước khi Đào Bồi Thắng muốn đón bà ấy đến đây, cha mẹ anh ta đã phản đối. Nói là bắt một người già phải xa rời nơi chôn nhau cắt rốn của mình là điều không tốt, còn không bằng mỗi tháng gửi ít tiền qua, lại tìm một ai đó hỗ trợ trông coi bà ấy. Nhưng anh ta suy nghĩ ai chăm sóc cũng không bằng để chính mình chăm, cho nên vẫn đón bác gái Triệu đến đây.
Đến nơi này, bác gái Triệu thấy cảnh trời xa đất lạ, còn gặp trở ngại ngôn ngữ nên cả ngày chỉ ở trong nhà, cũng trở nên nhạy cảm hơn. Tính cách bà ấy lại khá bi quan, chuyện gì cũng nghĩ theo chiều hướng xấu đi, lúc nào cũng phải chú ý đến tâm trạng của bà ấy.
Bản thân Đào Bồi Thắng cảm thấy không sao cả, chỉ là Tiểu Quyên đã gả cho anh ta, không cần phải gánh trách nhiệm này.
“Tiểu Quyên, bác gái Triệu không có ý xấu, chắc là bác ấy sợ chúng ta ghét bỏ mình. Dù sao ở đây bác ấy cũng bơ vơ không nơi nương tựa. Nếu có chuyện gì khiến em không thích ứng được thì anh mong em có thể bỏ qua một chút.”
“Em xem, nếu có thể ở thì ở, còn nếu không ở được, sau này anh đi đâu em đi đó. Hoặc là chúng ta có thể xây một căn nhà ở thôn Lục Gia.” Đào Bồi Thắng lựa lời nói, anh ta cũng rất khó xử.
Mã Tiểu Quyên vỗ nhẹ tay anh ta, nói: “Anh yên tâm, em sẽ chung sống hòa thuận với bác gái.”
Có thể làm gì bây giờ, đó là mẹ của ân nhân cứu mạng, phải đối đãi cho thật tốt. Hơn nữa lúc tìm hiểu nhau, Đào Bồi Thắng cũng đã nói chuyện này cho cô ta biết và cô ta đã chấp nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-303.html.]
Chỉ là Mã Tiểu Quyên là người thích có chuyện gì thì phải nói ra hết, mọi người cùng giải quyết với nhau. Còn bác gái Triệu lại thích giấu mọi chuyện trong lòng, không muốn nói ra. Cho nên nếu hai người ở chung, có lẽ sẽ khiến đối phương mệt mỏi.
Mã Tiểu Quyên được người nhà yêu thương, muốn cô ta đi lấy lòng một bác gái cũng là khó xử. May mắn không ở cùng nhau, nếu không còn phiền phức hơn.
Không lâu sau, bác gái Triệu thay đồ xong, bà ấy mặc một chiếc áo bông mới tinh với hoa văn nhỏ.
Chiếc áo này là do mẹ ruột của Đào Bồi Thắng gửi đến. Mặc dù không đồng ý việc con trai mang người về nhà, nhưng một khi đã đến thì bà ấy chắc chắn phải được chăm sóc chu đáo. Đào Bồi Thắng là đàn ông nên không cẩn thận lắm, bình thường anh ta chỉ đưa tiền cho bác gái Triệu. Phần lớn những thứ bác gái Triệu ăn, mặc, dùng đều do mẹ Đào sắp xếp gửi đến.
Thấy Tô Mạt và Khương Nguyệt ở phòng khách, bác gái Triệu ngại ngùng cười: "Mạt Mạt, bác mặc thế này có đẹp không?”
“Đẹp lắm, nhìn rất rực rỡ, rất hợp với bác.” Tô Mạt khen ngợi: "Bác ơi, bác nên mặc nhiều màu sáng như vậy, như thế nhìn người trông có sức sống hẳn lên.”
“Thật sao?” Bác gái Triệu cười vui vẻ, bà ấy cứ tưởng sẽ quá sặc sỡ.
Mã Tiểu Quyên nghe thấy tiếng nói chuyện nên cô ta cùng Đào Bồi Thắng cũng đi ra.
Mã Tiểu Quyên tiếp lời Tô Mạt, khen ngợi thêm: "Bác ơi, bác mặc nhìn rất đẹp. Đến khi xuân về, cháu sẽ đi mua vải, may cho bác vài chiếc áo xuân màu sáng.”
“Tiểu Quyên, không cần đâu, bác có đủ áo mặc rồi, đừng tốn tiền.” Nụ cười của bác gái Triệu càng trươi hơn, trong lòng bà ấy cũng bớt lo lắng hơn một chút.
Chuẩn bị xong, mọi người cùng đi về phía nhà ăn của đơn vị.
Người trong đơn vị đến dự tiệc cưới, thấy cô dâu chú rể đến, liền khuấy động không khí. Mã Tiểu Quyên tính tình phóng khoáng, không kiểu cách, nhanh chóng hòa vào với mọi người.
Những người cấp dưới của Đào Bồi Thắng cũng rất vui mừng, chị dâu mới có tính cách sảng khoái, dễ gần, sau này gia đình họ cũng dễ dàng hòa hợp hơn.
Sau một hồi náo nhiệt, bên bếp ăn bắt đầu dọn món. Các món ăn rất thịnh soạn, ba món mặn hai món chay, có thịt dê, nấm hầm gà và sườn hầm tương. Tất cả đều đựng trong những cái chảo sắt lớn của đơn vị, mỗi bàn đều có một chảo lớn.
Tay nghề của các chiến sĩ trong đội phụ trách nấu ăn khá tốt, các món ăn đều rất ngon, ai cũng ăn rất vui vẻ. Sau khi ăn xong, mọi người cùng nhau quay lại phòng tân hôn để náo động phòng một chút rồi mới lần lượt ra về, để không gian lại cho đôi vợ chồng mới cưới.
Đào Bồi Thắng cho hai chiếc xe đã đi đón khách trước đó, đưa khách mời từ thôn Lục Gia đến dự tiệc cưới về nhà.
Khi mọi người rời đi, Mã Tiểu Quyên bắt đầu mở những món quà mừng mọi người gửi đến.
Những người từ viện thanh niên trí thức đến dự tiệc, mỗi người đi một đồng tiền, Khương Nguyệt có quan hệ tốt với Mã Tiểu Quyên, ngoài việc đi tiền, cô ta còn tặng riêng một đôi áo gối.
Tô Mạt thì tặng Mã Tiểu Quyên một bộ bốn món chăn ga gối đệm.
Lúc Tô Mạt kết hôn, Mã Tiểu Quyên đã tặng một đôi áo gối cho cô. Mấy năm qua, quan hệ của hai người càng tốt hơn, tặng lại vỏ gối không hợp lý nữa. Hơn nữa, Mã Tiểu Quyên lấy Đào Bồi Thắng, nên trực tiếp tặng một bộ bốn món chăn ga gối đệm.
Sau khi Tô Mạt đến trung tâm ngoại thương, cô đã liên hệ với các xưởng dệt và xưởng may mặc ở Quảng Châu, dựa theo nhu cầu của nước ngoài, thiết kế một số bộ chăn ga gối đệm để mùa xuân năm nay bắt đầu trưng bày tại hội chợ, từ đó nhận được nhiều đơn đặt hàng.
Bộ chăn ga gối đệm này là Tô Mạt nhờ quan hệ mới mua được, vốn là để dành dùng cho mình, nhưng đúng lúc Mã Tiểu Quyên kết hôn, nên cô tặng một bộ. Ở thời đại này, đó là món quà rất giá trị.
Mã Tiểu Quyên nhìn bộ chăn ga gối đệm này, cô ta yêu thích không nỡ buông tay. Đúng là đồ từ thành phố lớn, khác hẳn.
Đào Bồi Thắng thấy cô ta như vậy: "Tiểu Quyên, nếu em thích, anh nhờ vợ lão Lục mua thêm một bộ, lúc đó thay nhau dùng.”