“Đồ này là để xuất khẩu, Tô Mạt cũng nhờ có nhiều quan hệ mới mua được, đâu có dễ vậy, đừng làm phiền người ta.” Mã Tiểu Quyên lườm anh ta một cái: "Hơn nữa em đã tự mua chăn ga gối đệm rồi, không cần phải tốn tiền nữa.”
Nói rồi, Mã Tiểu Quyên cất đồ đi, chuẩn bị khi nào đến Cáp Nhĩ Tân thì mang về nhà mới trải giường.
Sau khi uống rượu mừng, Tô Mạt và mọi người cũng chuẩn bị trở về Quảng Châu. Nửa tháng uống canh nhân sâm, sức khỏe của Lục Bá Minh đã hồi phục nhiều, sau này chỉ cần ăn nhiều thức ăn có chứa dị năng và từ từ dưỡng bệnh thì sức khỏe của ông cụ sẽ không có vấn đề lớn.
Tô Mạt lại kích thích sinh trưởng vài sọt lúa, bảo Lục Trường Chinh mang đi đến xưởng chế biến, để nhà họ Lục nấu gạo đó cho Lục Bá Minh ăn dưỡng bệnh.
Trong quân đội thấy họ có đồ đặc biệt cung cấp gì, mọi người chỉ nghĩ là Lục Trường Chinh nhờ quan hệ để lấy cho ông cụ.
Thấy mọi người sắp đi, Lý Nguyệt Nga lại buồn bã, kéo hai đứa nhỏ thở dài. Lần này chia tay, không biết đến bao giờ mới gặp lại.
Trước ngày rời đi hai hôm, Tô Mạt đặc biệt đến đón cô bé Thảo tan học. Cô đưa cô bé về nhà làm cho cô bé một bữa ăn ngon.
Lạc Lạc còn mang tất cả kẹo của mình tặng cho cô bé Thảo. Cậu bé bảo khi nào buồn thì cô bé hãy ăn một viên, sẽ không thấy buồn nữa. Cô bé Thảo cảm động, nước mắt rơi lã chã.
Sau bữa ăn, Tô Mạt và Lục Trường Chinh cùng nhau lái xe đưa Ccô bé Thảo về, sau đó họ đến gặp đội trưởng Lý, nhờ ông ta chăm sóc cho cô bé Thảo.
Đội trưởng Lý không ngờ Tô Mạt đã theo quân mà vẫn quan tâm đến cô bé Thảo như vậy, ông ta lập tức bảo Tô Mạt yên tâm.
Ông ta cũng không ngờ rằng, cô bé số khổ như cô bé Thảo lại may mắn như vậy.
Ngày 20, cả nhà họ Lục dậy sớm, người thì luộc trứng gà, người thì nướng bánh.
Khi xe của Đào Bồi Thắng đến, cả nhà mang theo nhiều túi lớn túi nhỏ, tiễn họ lên xe. Khi xe sắp chạy, Lý Nguyệt Nga lau nước mắt, nói với Tô Mạt: "Tiểu Mạt, đừng quên việc mẹ dặn con.”
“Mẹ yên tâm, con sẽ sắp xếp.”
Khi xe chạy đi, Lục Tiểu Lan mắt đỏ hoe hỏi Tô Mạt: "Chị dâu ba, mẹ dặn chị chuyện gì vậy?”
“Mje bảo chị tìm đối tượng cho em.”
Lục Tiểu Lan: “…”
Mọi người đi đến thành phố Song Sơn để ngồi tàu hỏa đến Cáp Nhĩ Tân, sau đó chuyển tàu đến Bắc Kinh, rồi ở Bắc Kinh, họ mua vé máy bay, cuối cùng chiều ngày 24 mới về đến Quảng Châu.
Xin nghỉ một tháng, khiến cho công việc bị tích tụ rất nhiều. Tô Mạt nghỉ ngơi một buổi sáng, chiều hôm sau liền đi làm lại ở trung tâm.
Hiện giờ đang là thời điểm quan trọng, Canh Trường Thanh sẽ không vô duyên vô cớ nhắc nhở cô, tranh thủ cơ hội học tập ở nước ngoài, chắc là anh ta đã nghe được tin tức gì đó.
Thời gian mấy ngày trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã đến năm 1975!
Sau khi bước sang năm 1975, bầu không khí ngày càng trở nên căng thẳng, trên báo chí thỉnh thoảng lại có các bài viết chỉ trích qua lại lẫn nhau, mỗi bên đều có mục tiêu riêng.
Các quan chức ở các tỉnh cũng liên tục thay đổi, trong đó Ủy viên cách mạng huyện Quảng Đông đã ngã một loạt.
Trong bầu không khí nghiêm túc như vậy, công việc của trung tâm ngoại thương cũng trở nên khiêm tốn hơn nhiều. Hội chợ mùa xuân lần này nhằm mục đích ổn định, phần lớn khách mời đều là những thương nhân nước ngoài đã từng hợp tác trước đây, chỉ có một số ít là mới.
Sự xáo trộn ở thượng tầng không ảnh hưởng nhiều đến người dân. Chẳng mấy chốc đã đến Tết âm lịch, các gia đình lại bắt đầu ăn mừng.
Tết âm lịch năm nay, Lục Trường Chinh cũng có mặt, Tô Đình Khiêm rất vui. Cuối cùng gia đình cũng có thể đón một cái Tết đoàn viên.
Trong bữa cơm tất niên, Lục Trường Chinh cũng mời Tư lệnh Hứa đến cùng họ đón năm mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-304.html.]
Nghỉ ba ngày, Lục Trường Chinh mượn xe, đưa cả gia đình đi dạo quanh Quảng Châu. Tô Mạt phát hiện, các công xã xung quanh đã bắt đầu có những chợ nhỏ, do nhà nước tổ chức, cho phép xã viên tự do mua bán trao đổi.
Không trách được tại sao tỉnh Quảng Đông trở thành tiên phong trong công cuộc cải cách mở cửa, bởi với sự nhạy bén biết chớp lấy thời cơ như vậy, chắc chắn tỉnh này sẽ phát triển.
Đầu tháng Ba, tiếng sấm xuân vang lên. Những kẻ hô mưa tạo gió kia bị bắt, chấm dứt sự nghiệp chính trị tội lỗi gần mười năm của họ.
Khi Tô Mạt nhìn thấy tin tức trên báo chí thì không thể tin được, chuyện này xảy ra sớm hơn một năm rưỡi so với lịch sử.
Diệp Văn Tân gọi Tô Mạt vào văn phòng, anh ấy thấy bộ dạng của cô thì cười hỏi: “Sao vậy? Không tin được à?”
“Đúng vậy! Những người đó gây rối bao nhiêu năm, lại dễ dàng bị lật ngã như thế, tôi cảm thấy có chút… Sao nhỉ? Có vẻ quá dễ dàng.” Trong lịch sử, sự sụp đổ của họ không thiếu những sự kiện đẫm máu.
Diệp Văn Tân cười nhạo: “Những người đó dựa vào lãnh đạo, một khi lãnh đạo quyết định trừng phạt họ, họ chỉ như cào cào sau mùa thu.”
“Thế đồng bọn của họ không phản công sao?”
“Phản công là chắc chắn. Muốn xử lý dứt điểm còn cần thời gian, trong thời gian này, vẫn không thể lơ là.” Diệp Văn Tân nói: "Lần này cô lập được công lớn, muốn thưởng gì? Tôi sẽ đề xuất lên cấp trên.”
"Giữ lại được không, sau này lại dùng?" Bây giờ cô thật sự không muốn thức gì cả. Chẳng thà để dành đến khi cải cách mở cửa rồi xin đặc quyền.
Diệp Văn Tân nhìn cô bằng ánh mắt "cô cứ nói đi”.
Tô Mạt cười ha ha: "Vậy thì thưởng tiền đi!"
Diệp Văn Tân nghẹn lại, chẳng phải nói nhà họ Tô giàu có lắm sao? Sao lại có người thích tiền thế này?
"Sau hội chợ mùa xuân lần này, tôi sẽ được điều chuyển lên Bắc Kinh, vị trí của tôi sẽ giao cho cô, cô thấy sao?" Diệp Văn Tân hỏi.
Tô Mạt giật mình, suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Được, tôi chắc không có vấn đề gì." Về năng lực, cô chắc chắn có thể đảm đương được.
Dù bây giờ những người kia đã bị hạ bệ nhưng để cải cách mở cửa, có lẽ còn cần một hai năm nữa. Nếu trong thời gian này, cô ngồi vào vị trí của Diệp Văn Tân, thì nguồn nhân lực và tài nguyên tích lũy sẽ nhiều hơn.
Lịch sử cho thấy, cải cách mở cửa bắt đầu từ cuối năm 1978.
Tháng 11 năm 1978, thôn Tiểu Cương, tỉnh An Huy thực hiện "chia ruộng cho hộ, tự chịu trách nhiệm lời lỗ", các gia đình nhận thầu sẽ tự nhận trách nhiệm sản xuất, bắt đầu mở ra bức màn cải cách nội bộ.
Tháng 7 năm 1979, nhà nước chính thức phê duyệt cho hai tỉnh Quảng Đông và Phúc Kiến thực hiện chính sách đặc biệt và biện pháp linh hoạt trong các hoạt động kinh tế đối ngoại.
Bây giờ tiến trình đã được đẩy sớm, cô cũng không biết chính xác năm nào mới thực hiện cải cách mở cửa.
Diệp Văn Tân lại giao cho Tô Mạt một số công việc làm ăn. Anh ta bảo cô chuẩn bị, lát nữa sẽ dẫn cô đi gặp một số lãnh đạo.
Nếu đã muốn giao vị trí cho cô, thì tranh thủ lúc còn tại vị, dẫn cô làm quen với các việc liên quan, rồi chia sẻ một số tài nguyên đằng sau cho cô.
Dù là vì nể mặt Cảnh Trường Thanh, hay vì quan hệ hợp tác với nhà họ Tô, anh ta đều phải chăm sóc tốt cho Tô Mạt.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Tô Mạt đi theo Diệp Văn Tân, có thể nói là cô bận đến quay cuồng, vừa phải tiếp nhận các mối quan hệ đằng sau anh ta, vừa phải xử lý công việc hội chợ.
Giữa cuối tháng 3, các đoàn buôn bán từ khắp nơi cũng đã đến Quảng Châu.
Tô Dịch Viễn lần này cũng đã chuẩn bị sẵn sàng mà đến, lần hội chợ mùa thu trước, xưởng của họ lần đầu tiên tham gia, thời gian rất gấp, mẫu trưng bày còn nhiều chỗ cần cải tiến, vì vậy không giao dịch được nhiều, hơn nữa doanh thu giao dịch đều là số tiền rất nhỏ.
Sau nửa năm cải tiến, anh ta tự tin rằng lần này tại hội chợ sẽ lật ngược tình thế.
Đến nhà khách quân khu, Tô Dịch Viễn liền tìm Tô Mạt, anh ta muốn bàn bạc với cô vài việc. Đến lúc đó hai anh em hợp sức, không sợ không bùng nổ đơn hàng.