Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 305

Kết quả là sau khi tìm một vòng mà không thấy người. Anh ta phải hỏi mọi người ở trung tâm ngoại thương mới biết Tô Mạt đã được thăng chức phó chủ nhiệm cách đây hai ngày và không cần tham gia đào tạo cùng đoàn buôn bán nữa.

Vì để Tô Mạt chính thức tiếp quản vị trí của mình, Diệp Văn Tân đã xin cấp trên thăng chức cho Tô Mạt lên phó chủ nhiệm.

Trước đây Tô Mạt ở cấp 4, lương 57 đồng, sau khi lên phó chủ nhiệm thì lên cấp 6, lương 78 đồng. Sau này, khi cô lên chủ nhiệm thì lại lên một cấp nữa, lương có thể lên tới 90 đồng.

Vào thời điểm này, đó là một mức lương rất cao.

Tô Dịch Viễn không ngờ Tô Mạt lại giỏi như vậy, còn trẻ như vậy mà đã lên phó chủ nhiệm, trong lòng anh ta cảm thấy rất tự hào.

Dù bản thân anh ta cũng là quản đốc, nhưng trong mắt Tô Dịch Viễn, xưởng thực phẩm đó chỉ là một nhà xưởng nhỏ, khi anh ta tiếp quản thì gần như đã ngừng hoạt động. Chức quản đốc xưởng của anh ta không thể so sánh với chức phó chủ nhiệm của Tô Mạt.

Công việc ở trung tâm ngoại thương rất có giá trị, Tô Mạt làm phó chủ nhiệm còn được trọng vọng hơn cả bí thư huyện ủy ở một số vùng sâu vùng xa. Dù sao cũng là người thường xuyên tiếp xúc trực tiếp với lãnh đạo cấp trên, có chút ý nghĩa "cận thần".

Sau khi hội chợ mùa xuân bắt đầu, Tô Mạt không còn tham gia vào tổ gia dịch nữa mà đi theo Diệp Văn Tân, giao tiếp với người phụ trách phòng thương mại của các quốc gia và khu vực, hiểu thêm về vai trò quan trọng của hội chợ giao dịch trong ngoại thương của đất nước. Năm 1974, tổng kim ngạch ngoại thương của nước ta đạt 14,57 tỷ đôla, tăng gần 4 tỷ đôla so với năm 1973 là 10,976 tỷ đôla.

Vào thời điểm đó, tỷ giá hối đoái giữa đôla và nhân dân tệ là khoảng 1:1,9, tương đương với việc tạo ra gần 28 tỷ nhân dân tệ thu nhập. Trong bối cảnh mức lương bình quân đầu người là 20 đến 30 tệ, đây là một đóng góp rất lớn.

Các vụ giao dịch ngoại thương này, ngoài những giao dịch được thực hiện trong ngày triển lãm và các đơn đặt hàng trực tiếp của thương nhân nước ngoài với các xưởng, còn lại đều do ban lãnh đạo trực tiếp đàm phán với người phụ trách phòng thương mại của các quốc gia.

Tô Mạt hiện đang học hỏi Diệp Văn Tân về phần này.

Đàm phán với người phụ trách phòng thương mại không còn liên quan đến các loại sản phẩm cụ thể nữa mà trực tiếp đàm phán về giá cả, đều tính bằng đơn vị hàng tỷ. Ví dụ, người phòng thương mại của một quốc gia nào đó hợp tác với chúng ta giao dịch 20 tỷ đôla trong năm nay, để đáp lại, chúng ta có thể cung cấp cho họ bao nhiêu tiện ích.

Những tiện ích này rất đáng nói. Chẳng hạn như tăng hạn ngạch cho thương nhân nước ngoài đến tham dự triển lãm, giảm giá nội bộ, bao trọn gói ăn ở trong nước, ưu tiên giao hàng trước và những thứ khác. Tô Mạt cũng đã mở mang tầm mắt không ít.

Đàm phán giao dịch với những người phụ trách này đương nhiên không phải ở khu triển lãm mà là ở phòng họp của khách sạn nơi họ ở.

Diệp Văn Tân có ý định dẫn dắt Tô Mạt, về cơ bản, Diệp Văn Tân đã đưa Tô Mạt đi gặp hội trưởng của mỗi phòng thương mại. Sau khi cùng nhau đi thăm như vậy, bận rộn hơn nửa tháng, Tô Mạt cũng đã đàm phán được một khoản tiền rất khá lớn.

Nhìn bảng thành tích này, Diệp Văn Tân cũng thở phào nhẹ nhõm, nói với Tô Mạt: "Có thành tích này, dù người khác có ý kiến gì thì cô cũng có thể lên làm chủ nhiệm. Thành tích là minh chứng tốt nhất."

Tô Mạt đến trung tâm ngoại thương được hai năm, có rất nhiều người đã làm việc bảy tám năm, Tô Mạt đúng là còn ít kinh nghiệm. Anh ta muốn đẩy cô lên trên thì chắc chắn sẽ mất rất nhiều công sức, bây giờ có bảng thành tích này, mọi chuyện sẽ dễ nói hơn nhiều.

Sau khi cùng Diệp Văn Tân trao đổi công việc với bên trên, lúc này Tô Mạt mới có rảnh để đi dạo hội chợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-305.html.]

Cô nghe người ta bảo năm nay, xưởng thực phẩm của Tô Dịch Viễn nhận kha khá đơn đặt hàng, thế là quyết định qua xem thử.

Lúc này, gian hàng của xưởng Tô Dịch Viễn bị mấy thương nhân nước ngoài vây quanh, còn Tô Dịch Viễn thì đang cố gắng sử dụng vốn tiếng Anh sứt sẹo của mình kết hợp với ngôn ngữ hình thể để trò chuyện với họ.

Tô Dịch Viễn sống ở Thượng Hải tới sáu tuổi, trước đó Tô Đình Khiêm từng dạy tiếng Anh cho anh ta, nên tính ra cũng biết chút chút, hơn nữa sau lần tham gia hội chợ mùa thu đợt trước, anh ta đã nhờ Tô Mạt lấy giúp mình mấy quyển sách về các từ ngữ thường dùng hằng ngày ở trung tâm ngoại thương để mang về tự học. Cộng thêm ngôn ngữ hình thể của mình và sự đoán mò của thương nhân nước ngoài, kết quả là hai bên vẫn có thể nói chuyện được với nhau.

Có điều thương nhân nước ngoài đang thương lượng với Tô Dịch Viễn hiện tại là một người nước F, vốn tiếng Anh của người ta cũng không tốt lắm, thành ra dù đã cố gắng khoa tay múa chân nhưng hai ông gà mờ vẫn cứ là râu ông nọ cắm cằm bà kia, làm Tô Dịch Viên gấp tới độ mồ hôi đầy đầu.

Thế là vừa liếc thấy Tô Mạt tới qua khóe mắt, Tô Dịch Viễn lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội ngoắc tay ra hiệu, bảo Tô Mạt nhanh tới giúp mình.

Nhờ sự hỗ trợ của Tô Mạt mà cuối cùng hai bên cũng hiểu ý nhau. Thương nhân nước ngoài rất thích mùi vị của món bánh kếp hành, nhưng anh ta cảm thấy bao bì bên ngoài không được đẹp, muốn hỏi Tô Dịch Viễn thử xem có thể đổi một kiểu dáng khác cho anh ta không, ngoài ra anh ta rất sẵn lòng cung cấp bao bì mẫu.

Nghe đến đây, Tô Mạt lập tức hiểu ngay, thật ra thương nhân nước ngoài không chê bao bì xấu, mà định chơi trò dập mác, cụ thể là nhập món bánh kếp hành do xưởng của Tô Dịch Viễn sản xuất về đóng gói lại, biến nó thành sản phẩm của chính mình.

Tô Mạt nói thẳng chuyện này cho Tô Dịch Viễn biết, Tô Dịch Viễn ngẫm ngợi một lúc rồi đồng ý.

Tất nhiên anh ta cũng biết nhãn hiệu quan trọng cỡ nào, có điều trình độ kỹ thuật của món bánh kếp hành do họ sản xuất không cao, đơn giản là dùng chút mánh lới để bánh nhà mình giòn hơn, thơm hơn nhà khác thôi.

Mặt khác, xưởng thực phẩm của họ hiện tại cực kỳ thiếu tiền, có rất nhiều chuyện cần tiền để lót đường, thế nên nếu vừa nhận được tiền, lại không tổn hại tới lợi ích quốc gia, vậy ngại gì mà không làm.

Tô Mạt không ngăn cản, bởi đúng là vẫn chưa tới thời điểm Trung Quốc có thương hiệu của mình.

Thương nhân nước ngoài thấy họ đồng ý thì mừng rỡ lấy bản thiết kế bao bì và hàng mẫu đặt trong túi xách ra, đưa cho Tô Dịch Viễn, sau đó nói thẳng muốn đặt một đơn hàng trị giá ba trăm nghìn đô la, yêu cầu đặt ra là chất lượng phải giống hệt hàng mẫu mà anh ta đã ăn.

Tô Dịch Viễn hoảng hồn, ngây người vài giây mới tỉnh táo lại. Ba trăm nghìn đô, có thể nói là đơn hàng giá trị nhất mà xưởng họ nhận được trong hội chợ lần này. Anh ta lập tức tươi cười niềm nở, đảm bảo với người ta nhất định sẽ sản xuất theo quy trình nghiêm ngặt để có chất lượng như hàng mẫu.

Sau khi ký hợp đồng, tiễn thương nhân nước ngoài ra về, Tô Mạt mới mở gói bánh mẫu Tô Dịch Viễn cho, nếm thử, đúng là không tệ, có hơi giống vị bánh quy mặn ở đời sau, cắn một miếng, mùi hành tràn ngập khoang miệng, thật sự rất ngon.

“Thấy sao?”

“Không tệ!” Tô Mạt tặng anh ta một ngón cái, với điều kiện kỹ thuật bây giờ mà làm ra được thành phẩm thế này thì đúng là không tồi chút nào.

“Đương nhiên rồi, tính ra anh hai em cũng có chút tài năng về mặt ẩm thực chứ bộ.” Tô Dịch Viễn đắc chí đáp.

“Đúng rồi, anh hai, chắc là anh có cách giữ độ giòn của bánh đúng không? Lúc đóng gói nhớ cẩn thận một chút, lỡ để bánh bị ẩm là không còn giòn nữa đâu.” Tô Mạt nhắc nhở, dù sao họ cũng đã ký hợp đồng với người ta, nếu mùi vị thay đổi, thương nhân nước ngoài có thể sẽ trả hàng.

“Em yên tâm, anh sẽ đích thân đi giám sát mà.” Tô Dịch Viễn đáp, đây là bước đầu tiên của xưởng bọn họ ra thị trường nước ngoài, nhất định phải bảo đảm không xảy ra sơ suất gì.

Bình Luận (0)
Comment