Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 306

Trong lúc hai anh em trò chuyện với nhau, bên cạnh bỗng vang lên tiếng gọi của ai đó: “Keira!”

Tô Mạt ngoái đầu nhìn, ngạc nhiên khi thấy người đó là Tô Cảnh: “Louis, sao anh lại tới đây?”

Rõ ràng hai lần trước Tô Cảnh đều tới vào hội chợ mùa thu mà.

Tô Cảnh cười bảo: “Lần trước bận đột xuất nên không gặp được, đúng lúc dạo này tôi có việc cần làm ở Hồng Kông, bèn ghé qua đây xem thử, tôi cũng mới tới đây hôm kia thôi. Nghe nói cô được thăng chức, chúc mừng cô, Keira.”

“Cảm ơn, cũng nhờ lá thư lần trước anh mang tới cho tôi, nó đã giúp tôi rất nhiều đấy.”

“Không có chi, có thể giúp cô là tốt rồi.” Tô Cảnh bật cười, xem ra là đưa đúng quà rồi.

“À phải, đây là anh hai của tôi, Tô Dịch Viễn.” Tô Mạt giới thiệu với Tô Cảnh.

Tô Cảnh sửng sốt, lập tức quan sát Tô Dịch Viễn một lượt. Bề ngoài trông rất tuấn tú, lịch sử, không biết năng lực thế nào.

“Chào anh Tô.” Tô Cảnh giơ tay ra trước.

“Xin chào.” Tô Dịch Viễn cũng vươn tay, nắm hờ cho xong, cái thói càn quấy của Tô Đình Bang lần trước đã tạo cho anh ta ấn tượng sâu sắc, thế nên anh ta chẳng có hảo cảm gì với người bên đó cả.

“Anh Tô cũng làm việc ở trung tâm ngoại thương hả?” Tô Cảnh hỏi.

“Không, tôi tới tham dự hội chợ triển lãm thôi.”

“Anh hai của tôi là xưởng trưởng xưởng thực phẩm, lần này cầm theo sản phẩm mới tới tham gia, mùi vì không tệ đâu, hay Louis nếm thử một miếng xem sao nhé, rất hợp khẩu vị người Trung Quốc đấy.” Tô Mạt bổ sung.

“Ồ?” Tô Cảnh hứng thú đáp, dưới lời mời gọi nhiệt tình của Tô Mạt, anh ta nếm thử vài loại, sau đó quyết định đặt mua hai loại với giá mấy chục nghìn.

“Anh Tô, lần này tôi mua một ít về bán thử, nếu bán chạy, tôi sẽ tìm anh Tô đặt thêm.” Thấy Tô Cảnh dễ nói chuyện, không hống hách như đám người lần trước, thái độ của Tô Dịch Viễn với anh ta cũng tốt hơn nhiều: “Được, tôi nhất định sẽ đảm bảo chất lượng sản xuất, để hàng tới tay anh là tốt nhất.”

“Tốt quá, thế không làm phiền hai người nữa, tôi qua chỗ khác xem thử đây.”

Lần này thời gian của Tô Cảnh khá gấp rút, chậm nhất là ngày mốt phải bay đi rồi, thế nên anh ta tính nhân lúc này đi dạo một vòng xem thử có cơ hội làm ăn nào khác nữa không.

Chờ Tô Cảnh đi xa, Tô Dịch Viễn quay sang nói với Tô Mạt: “Người này cũng được đấy, thân thiện hơn bác anh ta nhiều.”

“Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh mà, em nghĩ chắc quan hệ con cháu trong nhà đó cùng bình thường thôi.” Tô Mạt nhỏ giọng nói.

Tô Dịch Viễn “Ừ” một tiếng, khả năng cao là đang cạnh tranh gia sản rồi. Anh ta nghe người lớn trong nhà bảo, lúc nhà bác cả di dân đã cầm theo không ít tài sản, chắc chuyện làm ăn buôn bán của người ta bên đó cũng lớn lắm.

Lúc xế chiều, trời đổ mưa to, thời tiết không tốt, các gian hàng đóng cửa sớm, giờ tan làm cũng được đẩy lên.

Về tới viện gia chúc, lúc Tô Mạt đi ngang qua nhà Trịnh Quốc Thịnh thì bị Vương Thúy Mai đứng trong sân gọi ngược lại: “Tô Mạt đấy à, chờ chút, chế có chuyện muốn nhờ ấy giúp một tay đây.”

“Được, chị nói đi, nếu trong khả năng chắc chắn em sẽ giúp.” Tô Mạt đáp.

“Chế cũng muốn mua một cái TV, không biết sau khi hội chợ triển lãm kết thúc, ấy có thể hỏi giúp chế được không?”

Tô Mạt sững sờ, ngày thường Vương Thúy Mai sống rất tiết kiệm, không ngờ lại bỏ được tiền mua TV.

Lúc này, cô bỗng nhớ tới số lần họ qua nhà mình xem ké TV ngày càng ít, thế là hiểu ngay, xem ra là Trịnh Quốc Thịnh không cho họ qua làm phiền nữa, nhưng bọn nhỏ lại rất muốn xem, thế nên mới cắn răng mua một cái.

Mà giờ mua cũng hợp lý, sau khi mấy vị kia rơi đài, chương trình truyền hình trên TV cũng nhiều lên, thú vị hơn trước nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-306.html.]

“Được thôi, chị Vương yên tâm, em sẽ hỏi thăm giúp chị.”

Vương Thúy Mai cảm ơn rối rít, Tô Mạt phẩy tay bảo chỉ là chút chuyện nhỏ, sau đó đi về nhà.

Vương Thúy Mai cũng là bị Trịnh Quốc Thịnh chọc giận, nên mới quyết tâm mua TV. Cô ta không nỡ ăn, không nỡ mặc, cực khổ lắm mới tiết kiệm được mấy trăm đồng, thế mà bây giờ Trịnh Quốc Thịnh lại muốn gửi tiền về quê, nói gì mà em họ của anh ta sắp cưới vợ, còn thiếu tiền xây nhà, viết thư mượn anh ta hai trăm đồng.

Nghe vậy, Vương Thúy Mai tức nổ phổi, có lần nào cho họ hàng anh ta mượn tiền mà đòi lại được đâu? Cô ta không thèm quan tâm đến gã chồng coi tiền như rác này nữa, đúng lúc đám nhỏ làm ầm lên đòi xem TV, cô ta bèn nghĩ tới chuyển bỏ tiền mua TV, vậy lão Trịnh sẽ không nhớ thương tiền tiết kiệm nữa!

Không có tiền, khỏi mượn!

Ngày hôm sau, Tô Mạt đã đi hỏi thăm một số nhà máy phát thanh ở những vùng khác xem họ có bán TV không.

Vì năm nay có nhiều chương trình trên đài phát thanh và TV hơn, nên trong thành phố đã dậy lên cơn sốt mua máy thu thanh và TV. Máy thu thanh và TV trong cửa hàng bách hoá luôn trong tình trạng cháy hàng. Hàng vừa về, chưa cần đến một ngày đã bị người ta mua hết sạch.

Nhà máy phát thanh ở tỉnh Quảng Đông và các tỉnh lân cận thì khỏi phải nói, chắc chắn là số hàng được vận chuyển về địa phương để tiêu thụ thiếu rất nhiều.

Cuối cùng, giám đốc nhà máy phát thanh Thượng Hải tìm đến Tô Mạt, nói rằng nhà máy họ có thể bán.

Khoảng thời gian trước đó, Thượng Hải rất hỗn loạn. Ông ta trên có mẹ già dưới có con nhỏ, thân thích trong nhà đều ở Thượng Hải, ông ta cũng không còn cách nào khác buộc phải theo phe nọ.

Hiện giờ những người đó đã sa lầy, trước khi ông ta đến tham gia triển lãm, Thượng Hải đã bắt giữ rất nhiều người, ông ta cũng không biết mình có bị coi là đồng loã không nữa. Nhưng ông ta tự thấy không thẹn với lương tâm, tuy theo nhầm phe, nhưng ông ta chưa từng làm một chuyện trái với lương tâm nào.

Tô Mạt mới trẻ thế mà đã lên chức phó chủ nhiệm, chỉ có năng lực thôi chưa đủ, còn phải có bối cảnh nữa. Ông ta cũng bằng lòng bán giá rẻ cho cô, nói không chừng sau này một lúc nào đó sẽ có ích.

Tô Mạt hỏi giá tiền và mẫu mã, đến tối khi Vương Thúy Mai qua xem TV, cô liền nói những điều này với cô ấy, hỏi cô ấy muốn mẫu mã như thế nào.

“Cái giống như nhà em ấy.” Vương Thúy Mai nói.

Tô Mạt sững người, không ngờ một khi hào phóng lên, Vương Thúy Mai lại chi mạnh tay như vậy.

Cái TV trong nhà là loại 14 inch, giá bán phải 476 tệ. Cái phổ thông là 12 inch, giá bán 406 tệ, rẻ hơn vỏn vẹn 70 tệ.

Việc này không giống tác phong của Vương Thúy Mai lắm.

Lục Tiểu Lan cũng bật cười, hỏi: “Chị dâu Vương, chị phát tài rồi hả?”

Vương Thúy Mai mỉm cười: “Vất vả bao nhiêu năm, chế cũng phải hưởng thụ chút chớ. Cái thứ đồ to đùng đó dùng được lâu, vẫn nên mua cái tốt hơn chút.”

Tô Mạt thấy nụ cười của Vương Thúy Mai có hơi gượng gạo, cô đoán là có nguyên nhân gì đó. Có điều người ta không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi.

“Được. Vậy em sẽ giúp chị đặt một cái giống như nhà em. Đợi triển lãm kết thúc em sẽ gọi chị, hai đứa mình cùng đi mua.”

“Được. Đến lúc đó chế đi với em.” Vương Thúy Mai gật đầu lia lịa.

Sau khi chương trình TV được điều chỉnh xong có thể coi đến tầm 9 giờ 40, đợi hình ảnh thẻ kiểm tra quen thuộc xuất hiện, Vương Thúy Mai mới dẫn ba đứa con bịn rịn đi về.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Mạt đặc biệt ra ngoài sớm hơn chút. Cô đi đến trường học, hỏi xem cha mẹ có muốn mua TV hay không. Nếu muốn, cô cũng sẽ mua một cái giúp họ.

Tô Đình Khiêm và Mạc Ngọc Dung nghe xong thì khua tay lia lịa. Hễ mà nhà họ mua TV, chẳng nhẽ những người kia không đến nhà họ coi ké? Vậy thì còn đâu là những ngày bình yên nữa.

Không phải họ nhỏ nhen, mà trong tòa nhà này có một vài người rất thích chiếm hời của người ta, lại còn tự cho mình là đúng, nhất là những cụ bà dẫn theo cháu chắt. Có đôi lúc Mạc Ngọc Dung mua đồ ăn ngon về nhà, nếu như bị mấy bà cụ đó bắt gặp, kiểu gì cũng bị họ lấy cớ là cháu chắt muốn ăn rồi xin một ít.

Nếu như không cho, đám con nít quỷ đó sẽ cực kỳ phối hợp mà nằm lăn lộn trên mặt đất khóc lóc om sòm, hai vợ chồng chỉ đành bỏ ra chút đồ đổi lấy sự bình yên.

Tô Đình Khiêm cũng thở dài, khuôn viên đại học đang tốt đẹp, bỗng nhiên lại xuất hiện một bầy yêu ma quỷ quái. Hiện giờ những người kia đã sa lưới, mong rằng sẽ được chào đón những người thật sự có học thức đó trở về trường một lần nữa, trả lại sự thanh tĩnh cho trường học.

Bình Luận (0)
Comment