Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 307



Tô Mạt cũng thấy mừng, may mà cô đích thân qua hỏi, nếu không dù có mua, cha mẹ cũng không dùng đến nơi, trái lại còn gây thêm phiền hà cho hai người.

“Cha mẹ, hay là mình ra ngoài ở đi?” Trước kia Tô Mạt cũng từng khuyên hai vợ chồng ra chuyển ra ngoài ở, nhưng bị họ từ chối.

Tô Đình Khiêm khoát tay: “Không cần đâu. Đợi mọi chuyện lắng lại, cha và mẹ con muốn từ chức và trở về Thượng Hải.” Nói xong, ông liền đưa bức thư cho cô.

Hai ngày trước, ông có nhận được một lá thư từ lão Cố, trong thư nói rằng nhà nước có khả năng sẽ cho phép các doanh nghiệp tư nhân kinh doanh trở lại. Nếu như là thật, ông chắc chắn sẽ không đi dạy nữa, ông muốn trở lại kinh doanh nghề cũ của nhà họ Tô lần nữa.

Kể từ khi thầy Cố và anh trai ông được sửa lại án xử sai đã được lãnh đạo trọng dụng, cho nên họ biết được không ít thông tin nội bộ, nhưng chưa chắc chắn có thể thực hiện vào lúc nào. Suy cho cùng, sau khi mọi người đồng ý về các phương châm và chính sách thì mới có thể ban bố sắc lệnh.

Tô Mạt đọc xong liền đoán được suy nghĩ của Tô Đình Khiêm, nói: “Nếu như có ngày đó, cha con mình cùng bắt tay nhau, hồi sinh lại sự huy hoàng của nhà họ Tô.”

Tô Đình Khiêm cau mày: “Con khoan hẵng có động thái. Công việc của con rất có triển vọng, để cha mẹ đi trước dò đường cho.”

Tô Mạt có suy nghĩ của riêng mình, nhưng ngoài miệng cô vẫn đồng ý, đỡ cho ông bà cụ phải lo lắng.

Bên nhà họ Tô đang lên kế hoạch cho tương lai, còn bên nhà họ Cung thì Cung Minh vừa mới thoát thân.

Nếu không phải còn có mối quan hệ khác giúp ông ta, không chừng ông ta đã bị cách chức rồi. Mặc dù có người giúp đỡ, nhưng Cung Minh vẫn bị giáng xuống hai cấp và điều đến vùng hẻo lánh.

Cung Minh bị “mời” đi thẩm tra gần cả tháng trời, sau khi trở về đã cho gọi Cung Bân và Cung Diệp đến phòng sách. Tuy bị giáng chức, nhưng Cung Minh vẫn thấy hài lòng, chí ít không liên lụy đến con cháu.

“Tình hình nhà chúng ta hiện rất gay go. Khoảng thời gian này các con nhất định phải kín tiếng một tí.”

“Cha đã khơi thông quan hệ hết rồi, đến lúc đó sẽ chuyển mọi trợ lực lên người Tiểu Diệp. Những năm gần đây Tiểu Diệp công tác ở công xã rất tốt, gặt hái rất nhiều thành tích trong thời gian nhậm chức, có thăng chức cũng sẽ không ai dị nghị.”

Cung Bân nghe thấy lời của ông cụ thì khẽ chau mày. Nhưng trong thâm tâm ông ta lại cực kỳ sợ Cung Minh, cho nên cũng không dám mở miệng nói gì.

Nhà anh ta đã không còn như xưa nữa, mối quan hệ có thể dùng được vô cùng có hạn. Tuy con trai rất ưu tú, nhưng dù sao cũng chỉ là chủ nhiệm của công xã, đập tài nguyên hữu hạn lên người con trai có phải hơi mạo hiểm không?

Chi bằng dùng cho ông ta, để ông ta thăng thêm một cấp, trong nhà có hai người có chức vị cao chẳng phải càng tốt hơn hả?

“Hiện giờ tuy cha bị điều đến vùng hẻo lánh, nhưng đây cũng không hoàn toàn là chuyện xấu. Công việc không quá bận, cha sẽ càng có nhiều thời gian chỉ bảo cho các con...” Cung Minh nói xong bắt đầu nhận xét công việc của Cung Bân và Cung Diệp, đồng thời đưa ra rất nhiều lời khuyên hữu ích.

Trong thời gian bị thẩm tra, ông ta cũng không nhàn rỗi. Tính đến tình hình hiện tại, ông ta đã vạch ra con đường cho con trai và cháu trai mình. Có ông ta ở đằng sau hưỡng dẫn, địa vị của con trai sẽ rất ổn định, việc thăng tiến của cháu trai sẽ thuận lợi hơn.

Chỉ cần bảo vệ được Cung Diệp, nhà họ Cung vẫn còn có cơ hội vực dậy.

Sau khi bàn xong công việc, ông cụ Cung đổi chủ đề, nói với Cung Diệp: “Vợ cháu chẳng giúp ích được gì cho cháu cả, chỉ biết kéo chân cháu. Cháu tìm cơ hội ly hôn với nó đi.”

Cung Diệp lộ vẻ khó xử: “Ly hôn vào lúc này thì không thích hợp lắm ạ. Có lẽ Dương Tố Vân sẽ không đồng ý ly hôn đâu. Nếu làm ầm chuyện này lên, e rằng sẽ rất mất mặt.”

“Chỉ cần vấn đề không phải ở cháu, thì sẽ không ảnh hưởng tới cháu.” Cung Minh xua tay: “Việc này ông nội sẽ thu xếp, đến lúc đó cháu chỉ cần phối hợp là được.”

“Vâng.” Cung Diệp gật đầu.

Cung Minh rất hài lòng, kể từ lần trước cháu trai bị chịu thiệt, giờ đây đã nghe lời hơn rất nhiều.

Sau đó, Cung Minh lại nói cho hai người một số tin tức nội bộ mà ông ta có được...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-307.html.]

Bên kia, Tô Đình Đức cũng nhận được tin Cung Minh đã thoát thân an toàn, ông ấy tức giận đến suýt đập vỡ tách trà.

Cung Minh này quả đúng là rắn c.h.ế.t vẫn còn nọc. Đã thành ra như thế rồi mà vẫn có người giúp đỡ ông ta.

Sau khi hội chợ thương mại kết thúc, Tô Mạt dẫn Vương Thúy Mai đi mua một chiếc TV.

Trịnh Quốc Thịnh trở về từ đơn vị, thấy trong nhà có thêm một chiếc TV, ông ta lửa giận ngút trời xách lấy cặp tài liệu, quay đầu bỏ đi.

Chuyện em họ nội kết hôn trọng đại như thế, bà ta nói mình không có tiền, vậy mà ngoắt một cái lại mua một chiếc TV. Đây là đang vả vào mặt ai? Ông ta đúng là quá nể mặt bà ta rồi, nghĩ rằng bà ta lĩnh lương thì tiền lương sẽ tùy ý bà ta sắp xếp sao?

Hầu hết tiền lương của các quan chức trong viện Gia Chúc đều do người nhà đi nhận. Trịnh Quốc Thịnh cũng thuận theo số đông, tiền lương mỗi tháng do Vương Thúy Mai đi nhận.

Vương Thúy Mai thấy Trịnh Quốc Thịnh rời đi, bà ta vội vàng đuổi theo: “Cha nó à, ông lắp TV trước rồi hẵng đi. Bọn trẻ còn đang đợi để xem kìa.”

“Bà có năng lực mua TV như thế, vậy thì tự lắp đi.” Trịnh Quốc Thịnh vứt lại câu này rồi quay đầu bỏ đi, mặc kệ Vương Thúy Mai ở phía sau la hét như thế nào cũng không dừng lại.

Vốn bọn trẻ rất vui khi trong nhà mua TV, nhưng thấy cha tức giận đến vậy, chúng sợ hãi đến mức không dám ho he gì, đứa nhỏ nhất sợ đến nỗi khóc tu tu.

Khi Vương Thúy Mai quay lại, thấy con trai út đang khóc liền nói: “Đừng khóc. Lát nữa mẹ lắp cho các con nha.”

Nói xong, bà ta liền gọi con trai cả, hai mẹ con bắt đầu mày mò hí hoáy.

Tuy Vương Thúy Mai thất học, nhưng thực ra bà ta rất thông minh. Khi đi mua TV, nhân viên bán hàng đã giải thích cho bà ta cách lắp đặt một lần rồi. Hồi trước khi Lục Trường Chinh lắp ăng-ten, bà ta cũng đứng ở trong sân nhà mình quan sát, trông bầu vẽ gáo, vậy mà cũng làm đâu ra đấy thật.

Sự việc này một lần nữa tìm về sự tự tin đã biến mất của Vương Thúy Mai.

Hồi còn ở quê, bà ta cũng là một người tháo vát, không có công việc gì mà bà ta không thể làm được, nếu không nhà lão Trịnh đã không đến nhà bà ta cầu thân.

Nhưng sau khi đến viện gia chúc, Trịnh Quốc Thịnh thường xuyên chê bà ta, luôn nói bà ta cái này không tốt cái kia không tốt, khiến bà ta cảm thấy mình rất tồi tệ. Mỗi ngày đều cẩn thận dè dặt, chỉ sợ làm sai điều gì đó khiến Lão Trịnh mất mặt.

Nhưng thật ra bà ta cũng không tệ đến thế. Thứ công nghệ tiên tiến như tivi, bà ta không cần lão Trịnh cũng có thể xử lý được.

Lúc Tô Mạt tan sở về, đi ngang qua nhà Vương Thúy Mai, cô nghe thấy tiếng cười từ trong nhà truyền ra thì không khỏi mỉm cười.

Vào cuối tháng 5, trung tâm đưa ra thông cáo rằng Diệp Văn Tân sẽ được điều đến Bắc Kinh vào tháng 6, và vị trí chủ nhiệm tạm thời sẽ do phó chủ nhiệm Tô Mạt đảm nhận. Việc thay thế tạm thời này thường là khảo sát trong vài tháng. Chỉ cần không có sai sót lớn trong công việc thì về cơ bản có thể gỡ xuống chữ “phó” này.

Lục Trường Chinh được điều đến chuyển đến Quân khu Dương Thành cũng đã hơn hai năm. Xét thấy biểu hiện xuất sắc của anh, quân đội cũng thăng cho anh một cấp, tiền lương cũng tăng từ 141 tệ lên 159 tệ.

Tin tức này đợi đến lúc Tô Mạt đi lĩnh lương cho Lục Trường Chinh, phát hiện ra tiền lương tăng lên, cô hỏi ra mới biết rằng Lục Trường Chinh đã được thăng cấp rồi.

Thực ra đáng nhẽ anh đã được thăng chức vào năm ngoái, nhưng lúc đó tư lệnh Hứa mới nhận hai đứa con của cô làm con nuôi, vì để tránh hiềm nghi nên ông ấy đã đè nén hơn nửa năm.

Hồi tháng 3, Lục Trường Chinh đã đi đến vùng khác để huấn luyện những người lính tham gia tuyển chọn vào tiểu đội đặc biệt.

Các nhà lãnh đạo đã nhìn thấy những cống hiến lớn lao của tiểu đội đặc biệt và yêu cầu tiểu đội đặc biệt mở rộng từ ba bốn mươi người người trước đó tăng lên thành đội một trăm người. Lúc đó Lục Trường Chinh đã phải chịu áp lực rất lớn.

Nhiệm vụ mà họ chấp hành vô cùng nguy hiểm, khi tuyển chọn buộc phải cực kỳ nghiêm ngặt. Nếu ứng viên không phù hợp vào đội, một khi ra chiến trường chắc chắn chỉ có một chữ “chết”.

Vì vậy, kế hoạch tập huấn do Lục Trường Chinh vạch ra có thể nói là cực kỳ khắt khe, còn khắt khe hơn cái thời mà anh tham gia huấn luyện. Hơn nữa, sẽ không có bài khảo hạch thống nhất cuối kỳ để đào thải nào hết, mà là đào thải trong lúc tập huấn.

Bình Luận (0)
Comment