Đợt tập huấn đầu tiên kéo dài hơn hai tháng, có hơn hai trăm quân tiên phong tham gia tuyển chọn, trước mắt đã bị anh loại một trăm hai mươi người. Do đó anh mới nhận được biệt danh là “Lục Diêm Vương”.
Đội phó thấy Lục Trường Chinh đào thải nhiều người như vậy thì cau mày. Phía sau còn có hai đợt huấn luyện nữa, nếu cứ đào thải theo tốc độ này thì đến lúc đó sẽ chẳng còn một ai, mà thủ trưởng lại yêu cầu trong vòng ba năm phải tăng lên đến một trăm người.
“Đội trưởng, như vậy có khắt khe quá không?” Đội phó hỏi.
“Thà thiếu chứ không ẩu. Tôi không muốn nhìn thấy họ đi ra đứng thẳng, khi về nằm ngang.” Lục Trường Chinh nói.
“Nhưng thủ trưởng yêu cầu...”
Lục Trường Chinh khoát tay: “Đến lúc đó tôi sẽ nói chuyện với ông ấy.”
Đội phó còn muốn nói tiếp, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra. Anh ta muốn nói rằng thực sự không cần phải khắt khe như vậy. Tiếng oán than dậy đất của những người lính tham gia huấn luyện đã dấy lên khắp nơi, nói rằng họ đến đây để tham gia huấn luyện chứ không phải để bị tra tấn.
Có những người còn có chút gia thế, nói không chừng khi trở về có thể sẽ tố cáo đội trưởng. Anh ta rất kính trọng và khâm phục Lục Trường Chinh, không muốn anh bị xử phạt vì chuyện này, chưa kể Lục Trường Chinh còn từng cứu mạng anh ta nữa.
Lúc này, trong lều của binh sĩ, mấy người đang tụ tập bàn bạc làm sao để dạy cho Lục Trường Chinh một bài học. Bởi vì họ cảm thấy việc huấn luyện của Lục Trường Chinh vốn không hề bình thường mà chỉ đơn giản là đang ngược đãi họ. Mục tiêu mà anh đặt ra vốn dĩ không một ai có thể hoàn thành.
Buổi chiều, những người đó tổ chức một đội gồm tám mươi người còn lại để gây rối, nói rằng mục tiêu mà anh đặt ra vốn dĩ không ai có thể đạt được, anh chỉ đơn thuần muốn hành xác bọn họ mà thôi.
Lục Trường Chinh cười giễu cợt, lập tức chỉ điểm mấy đội viên, bảo bọn họ thị phạm lại một lần.
Khi những người tham gia huấn luyện thấy các giáo quan thật sự có thể hoàn thành, không ít người lập tức im bặt vì hổ thẹn.
Nhưng có một số người ngoan cố vẫn không hài lòng, nói rằng bọn họ vừa mới tham gia huấn luyện, không thể áp đặt tiêu chuẩn của đội viên chính thức lên bọn họ được, phải hạ tiêu chuẩn xuống một chút với thỏa đáng.
Lục Trường Chinh thấy không có mấy ai lên tiếng, nhưng vẻ mặt của đại đa số người rõ ràng là đồng ý với quan điểm này. Nếu như cưỡng chế thì sẽ gây bất lợi cho việc huấn luyện.
Anh khoát tay, nói với những binh sĩ đó: “Bây giờ tôi cho các cậu thời gian hai tiếng, các cậu tản ra trốn trên đảo cho kỹ. Hai tiếng sau, một mình tôi, sẽ đi tìm các cậu. Nếu như trước mười hai giờ đêm, trong số các cậu còn lại mười người chưa bị tôi tìm ra và tiêu diệt, vậy thì coi như các cậu thắng, tôi sẽ nghe theo các cậu hạ thấp tiêu chuẩn xuống.”
“Nếu ngược lại thì các cậu phải dựa theo tiêu chuẩn của tôi. Thế nào?”
“Nếu như bị anh tìm thấy, chúng tôi có được chống cự không? Phải tách ra đi trốn, hay là được phép hợp tác?”
“Đương nhiên được phép. Nếu một trong các cậu có thể tiêu diệt được tôi, cũng coi như các cậu thắng. Chúng ta là một đội, dĩ nhiên là có thể hợp tác.”
Những người đó lập tức cảm thấy phấn khích. Nếu chiến đấu một mình, có lẽ họ không thể đánh bại được Lục Diêm Vương. Nhưng nếu họ giăng bẫy, hợp tác với nhau thì chắc chắn họ sẽ giành chiến thắng.
Lục Trường Chinh nói qua những quy tắc cơ bản rồi bảo bọn họ đi trốn.
Hai tiếng sau, Lục Trường Chinh cải trang và xuất phát.
Anh đã quen thuộc với hòn đảo này từ lâu, chỗ nào thích hợp để trốn, anh đều rõ mười mươi.
Chưa đầy mười phút, chiếc loa lớn trên đảo đã vang lên số hiệu người đầu tiên bị loại. Sau đó, hầu như cứ cách vài phút lại có một số hiệu khác vang lên.
Thực chất đây cũng là một chiến thuật tâm lý. Để cho những người đó nghe đồng đội của họ bị tiêu diệt từng người một, một số người dễ bị kích thích sẽ mau chóng lòi ra.
Chưa đến hai tiếng đồng hồ, đã có hơn ba mươi người bị loại, mà còn sáu tiếng nữa mới đến mười hai giờ đêm.
Những người tự cho rằng mình đang ẩn nấp rất kỹ dần dần bắt đầu trở nên lo lắng.
Dựa vào tốc độ của Lục Diêm Vương, chỉ e họ sẽ thua!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-308.html.]
Mấy tên ba gai kia tràn đầy tự tin, làm sẵn cạm bẫy đợi Lục Trường Chinh đến thì lập tức tiêu diệt anh, để anh nếm thử sự lợi hại của bọn họ.
Thế nhưng đợi mãi mà chỉ đợi được những cái tên bị loại của các đồng đội. Có vài lần bọn họ rõ ràng cảm nhận được có người đến gần nhưng vẫn không hề phát hiện bóng dáng của Lục Trường Chinh.
Một người trong số đó lặng lẽ đi đến bên cạnh tên ba gai cầm đầu và nói: "Số 13, tình hình này không đúng lắm, có phải Lục Diêm Vương đã phát hiện ra chúng ta nên cố tình tránh né chỗ chúng ta hay không?"
Từ khi bọn họ lên đảo bắt đầu huấn luyện, Lục Trường Chinh yêu cầu bọn họ phải gọi nhau bằng mã số chứ không được gọi tên.
"Ở đây chỉ có sáu người thôi, nếu anh ta cố tình tránh né chúng ta và tiêu diệt hết những người còn lại thì chúng ta vẫn sẽ thua."
Số 13 cũng đang suy nghĩ đến chuyện này, anh ta không ngờ những người kia lại gà như thế, chẳng mấy chốc đã bị bắt.
Thế này không ổn, anh ta phải đi liên lạc thêm vài người nữa, ít nhất phải đảm bảo ở đây có mười người thì bọn họ mới có thể nằm ở thế bất bại.
"Số 34, anh về vị trí cũ trước, tôi đi ra ngoài gọi thêm vài người đến nữa. Nếu trong khoảng thời gian này Lục Diêm Vương đến thì các anh cứ làm theo kế hoạch ban đầu."
Số 34 gật đầu rồi nhanh chóng di chuyển, chuẩn bị đi về vị trí cũ. Chính vào lúc này, một hòn đá nhỏ bay đến đập vào đầu khiến anh ta đau đến kêu lên.
Anh ta đang định lên tiếng hỏi ai đã ném đá vào đầu mình thì chợt phản ứng lại, sắc mặt lập tức trở nên tái mét, anh ta đã bị loại rồi. Thậm chí anh ta còn không biết hòn đá này bay từ đâu đến.
Những người khác thấy vậy nhanh chóng nằm rạp xuống ẩn nấp, sợ chỗ ẩn náu của mình bị bại lộ.
Lục Diêm Vương đã đến gần họ rồi mà họ còn không biết, bị tiêu diệt mất một người mà cũng không biết đối phương đang ở đâu.
Số 34 ủ rũ cúi đầu đứng lên, đi đến nơi tập hợp người bị loại theo như quy tắc, chẳng bao lâu sau, loa phát thanh vang lên mã số của anh ta.
Năm người còn lại không dám thở mạnh, đôi mắt sắc bén quan sát xung quanh, muốn tìm xem Lục Trường Chinh đang ở đâu.
Bỗng nhiên số 121 cảm thấy có một cơn gió mạnh thổi qua đỉnh đầu mình, vừa định cử động thì bị bịt miệng lại, một con d.a.o găm kề sát vào cổ cậu ta, bên tai vang lên giọng nói trầm trầm của Lục Trường Chinh: "Cậu đã bị loại rồi, đợi năm phút sau hẵng rời đi."
Số 121 gật đầu rồi nhìn Lục Trường Chinh như nhìn ma, cậu ta không hề nhận ra anh đã ở sau lưng mình từ lúc nào.
Trong lòng cậu ta không khỏi khâm phục, mặc dù Lục Diêm Vương này không dễ gần nhưng quả thực rất có bản lĩnh. Đồng thời cậu ta cũng sợ toát cả mồ hôi lạnh, nếu Lục Diêm Vương này là kẻ địch thì e là cậu ta đã c.h.ế.t từ lâu rồi, bọn họ đã quá kiêu ngạo tự mãn.
Thấy số 121 gật đầu, Lục Trường Chinh mới buông tay ra sau đó bò lùi về sau, đến nơi có vật che chắn thì lách mình rời đi như một bóng ma.
Năm phút sau, số 121 chán nản đứng lên, bốn người còn lại nhìn thấy đều chấn động.
Chết tiệt, lại có một người bị tiêu diệt nữa.
Có hai người không nhịn được nên b.ắ.n hai phát đạn giấy vào vị trí mà số 121 ẩn nấp, số 49 ẩn nấp gần số 121 nhất cũng nhảy thẳng từ trên cây xuống, định đi sang đó xem thử.
Song anh ta vừa nhảy xuống thì lập tức trúng một phát đạn giấy, anh ta tức giận to tiếng mắng: "Bố tổ sư nhà mày, nhìn kỹ rồi mới b.ắ.n chứ."
Vốn dĩ hai người đã nổ s.ú.n.g kia muốn phản công nhưng lại sợ bại lộ vị trí của mình nên đành kìm lại. Viên đạn b.ắ.n trúng số 49 không phải của bọn họ.
Thế là số 49 chỉ đành uất ức rời đi cùng với số 121.
Lúc này trên trán của số 13 đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Bây giờ bọn họ đã bị tiêu diệt hết một nửa rồi nhưng vẫn không hề biết Lục Trường Chinh đang ở đâu.
Trong các hạng mục huấn luyện, thành tích của số 13 vẫn luôn đứng đầu, anh ta cũng rất tự tin về bản thân.
Thế nhưng bây giờ anh ta đã biết chỗ thua kém của mình.
Dựa vào trình độ của mình hiện giờ, nếu thật sự thâm nhập sâu vào trong lòng địch thì e là sẽ bị người ta bắt g.i.ế.c chỉ trong vài phút.