Đột nhiên có tiếng động vang lên ở cái cây cách đó không xa, số 13 mau chóng ngẩng đầu lên nhìn, vừa ló đầu ra lập tức bị một hòn đá nhỏ đập trúng đầu.
Hơi thở của số 13 nghẹn lại trong cổ họng, không lên được cũng không xuống được, cuối cùng anh ta suy sụp quỳ rạp xuống và đ.ấ.m liên tục vài phát lên mặt đất, qua một lúc lâu mới đứng dậy, rời đi trong sự cô đơn.
Hai người còn lại thấy số 13 cũng bị loại thì càng không dám cử động mà ẩn nấp thật kỹ. Bây giờ bọn họ đã không còn ý chí hào hùng muốn tiêu diệt Lục Trường Chinh nữa, chỉ cầu mong có thể ẩn nấp kỹ, không bị anh tìm được là xem như thắng cuộc.
Mười mấy phút sau, hai người còn lại cũng bị Lục Trường Chinh tiêu diệt bằng thủ đoạn ma quái.
Những người khác đều hoảng sợ khi nghe tin nhóm sáu tên ba gai bị tiêu diệt sạch nên không dám manh động nữa.
Mặc dù bọn họ rất lo lắng nhưng bây giờ đã hơn bảy giờ, trời đã tối rồi, tầm nhìn không được tốt, chỉ cần bọn họ nấp kỹ và không hành động lung tung thì Lục Diêm Vương sẽ không dễ dàng tìm được bọn họ.
Hiện giờ bọn họ vẫn còn hơn ba mươi người, chỉ cần kiên trì thì bọn họ sẽ thắng.
Song, cho dù là ban đêm nhưng tần suất thông báo người bị loại của loa phát thanh cũng không hề thấp hơn ban ngày, đến khoảng chín giờ hơn, toàn bộ sáu mươi chín người ẩn nấp trên lục địa đều đã bị Lục Trường Chinh tìm được. Chỉ cần tìm thêm hai người nữa thì Lục Trường Chinh sẽ thắng buổi so tài này.
Đội phó nhìn đám tay mơ ủ rũ cúi đầu ngồi xổm trong vòng tròn mà không khỏi buồn cười.
Bọn họ đã đặt cho đội trưởng biệt danh là "Vua Bóng Đêm". Đội trưởng đặc biệt thích hợp tác chiến trong rừng rậm vào buổi tối, cũng chẳng biết đôi mắt của anh được làm bằng gì, buổi tối nhìn vật còn khó mà anh lại có thể phát hiện mục tiêu một cách rất chính xác.
Thị lực của Lục Trường Chinh luôn rất tốt, hơn nữa sau khi Tô Mạt theo quân, anh thường xuyên được ăn những thực phẩm có chứa dị năng nên thể lực tốt hơn trước khá nhiều. Vốn dĩ trước kia anh đã mạnh hơn người khác rồi, bây giờ lại càng mạnh hơn nữa.
Sau khi bắt hết những người trên đảo thì Lục Trường Chinh xuống nước, bắt những tên gà mờ đang ẩn nấp dưới nước, mặc dù thời tiết không lạnh nhưng trốn ở dưới nước lâu như thế cũng không dễ dàng gì.
Chưa đến mười một giờ, toàn bộ tám mươi người đều bị loại.
Lục Trường Chinh thay đồ xong bước đến nhìn đám gà mờ ngồi xổm trong vòng tròn và hỏi: "Phục chưa?"
"Phục rồi." Giọng nói vang lên thưa thớt.
"Có phục chưa?" Lục Trường Chinh hỏi lại.
"Phục rồi!" Lần này giọng nói vang lên đồng đều hơn.
"Bây giờ các cậu có còn cảm thấy huấn luyện vượt chỉ tiêu không?"
"Với trình độ như này của các cậu mà ra chiến trường là tặng đầu người, tặng tù binh cho người ta đấy!" Lục Trường Chinh quát mắng, sau đó bắt đầu phê bình từng lỗi một mà bọn họ đã mắc phải trong khoảng thời gian này.
Cả đám người bị dạy bảo đến nỗi không dám ngẩng đầu lên, thấy Lục Diêm Vương không chỉ lợi hại mà còn thẳng thừng chỉ ra những sai sót của bọn họ, đồng thời đưa ra lời khuyên tương ứng, trong lòng bọn họ ngày càng khâm phục anh.
Lần này là thật sự phục sát đất.
Chớp mắt đã đến đầu tháng sáu, lại đến lúc quân đội nhận tiền lương. Tô Mạt đang định đến bộ phận hậu cần nhận tiền lương của Lục Trường Chinh, đúng lúc Vương Thúy Mai cũng muốn đi nên hai người cùng nhau đến đó.
Sau khi đến nơi, Tô Mạt nhận lương trước. Thấy mức lương của Lục Trường Chinh cao như thế thì Vương Thúy Mai ngưỡng mộ không thôi, lão Trịnh nhà bà ta chỉ được một trăm hai mươi bảy tệ thôi, trung đoàn trưởng Lục này còn trẻ như thế mà đã được một trăm năm mươi chín tệ rồi.
Quan trọng là người ta còn đẹp trai, ở nhà cũng đối xử rất tốt với vợ con, chả bao giờ trách mắng họ cả, thậm chí còn giúp đỡ làm việc nhà nữa, bà ta đã nhiều lần bắt gặp trung đoàn trưởng Lục đang giặt quần áo giúp Tô Mạt.
Đúng là nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống chẳng ai bằng mình.
Tô Mạt nhận xong, Vương Thúy Mai vừa định nhận thì được thông báo rằng Trịnh Quốc Thịnh đã ứng trước hai tháng lương rồi, hai tháng này bà ta không cần đến nữa.
Vương Thúy Mai lập tức đờ người ra, bà ta không ngờ lão Trịnh lại ứng trước tiền lương để cho em họ ông ta mượn tiền.
Ông ta có bao giờ nghĩ đến gia đình không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-309.html.]
Ứng trước tiền lương thì hai tháng này làm sao mà sống đây, mua lương thực mua than tiền nước tiền điện, việc gì cũng cần đến tiền cả!
“Có thể có chuyện gấp nên tạm thời quên nói với anh.” Tô Mạt thấy Vương Thúy Mai như vậy thì tìm cớ cho bà ta, không để cho bà ta lúng túng.
Vương Thúy Mai mỉm cười, vỗ đầu: “Xem cái đầu tôi này, mấy ngày trước lão Trịnh đã nói chuyện này với tôi, tôi vội xem tivi mà quên mất.”
Sau khi đi ra khỏi văn phòng của bộ phận hậu cần, Vương Thúy Mai lúng túng nói với Tô Mạt: “Tô Mạt à, chế đã khiến em gái chê cười rồi.”
Tô Mạt khoát tay, mỗi nhà đều có nỗi khổ riêng.
Trên đường trở về, dường như Vương Thúy Mai đã kìm nén quá lâu, bà ta bắt đầu kể khổ với Tô Mạt.
“Chế biết ông ấy dùng tiền để làm gì, ông ta cho em họ mượn để xây nhà cưới vợ.”
“Em gái có biết vì sao chế mua TV không? Bởi vì ông ấy định mượn hai trăm tệ cho em họ của ông ấy, chế không đồng ý rồi lấy tiền mua TV. Chế nghĩ ông ấy không có tiền thì sẽ không cho em họ mượn, không ngờ vậy mà ông ấy dùng tiền lương của mình cho em họ mượn.”
“Chế theo quân tới đây đã bảy tám năm, thỉnh thoảng người thân nhà ông ấy viết thư mượn tiền, nhà này ba mươi tệ nhà kia năm mươi tệ, lần này thế mà mở miệng muốn mượn hai trăm tệ. Trong nhiều năm như vậy, tiền chế cho mượn lên tới bảy tám trăm tệ mà chưa thấy nhà nào trả tiền.”
“Nhiều năm chế nhịn ăn nhịn mặt, hận không thể chia một xu thành hai nửa, vất vả dành dụm được ít tiền mà toàn để người ngoài chiếm hời.”
“Bọn họ chỉ nghĩ tiền lương một tháng hơn một trăm tệ của lão Trịnh là rất nhiều, nhưng không biết chi tiêu trong nhà nhiều đến mức nào. Mỗi tháng chế đều cố gắng tiết kiệm, nhưng số tiền này như đang ở trên cái phễu, hết trong chốc lát.”
“Tô Mạt, người thân của chồng em gái có mượn tiền nhà em gái không?”
Tô Mạt lắc đầu: “Không có.”
Hai người anh chưa từng mở miệng mượn tiền, về phần những thân thích khác thì cô không biết, chắc hẳn nếu có người muốn mượn tiền thì sẽ tới tìm Lục Thanh An, dù sao cũng không tới tìm bọn họ.
Không thể không nói, cha mẹ thân thích đều biết điều thì bớt việc hơn rất nhiều.
“Vậy chồng em gái có gửi tiền cho cha mẹ không?”
“Có, mỗi tháng anh ấy đều gửi mười tệ, thỉnh thoảng còn mua vài món đồ gửi về.”
Trước kia bọn họ gửi tiền thì Lục Thanh An còn gửi thư bảo không cần gửi tiền, hai người bọn họ cân nhắc đến việc bọn họ đang ở xa nên không thể chăm sóc cho cha mẹ nên vẫn kiên trì gửi tiền.
Trong tay có tiền thì trong lòng sẽ bình tĩnh. Vì như vậy nên Lý Nguyệt Nga không còn liều lĩnh đi làm việc nặng để có điểm công tác, dù sao bà ấy cũng hơn năm mươi tuổi rồi.
“Cha mẹ chồng của em gái là người tốt, nhà chế gửi hai mươi tệ mà bọn họ còn chê ít, nếu chế gửi mười tệ thì bọn họ có thể làm ầm lên.”
“Làm em vẫn tốt hơn, lão Trịnh là anh cả, mọi việc trong nhà đều trông cậy vào ông ấy, lão Trịnh là người sĩ diện nên gồng gánh mọi việc.”
Tô Mạt rất muốn nói rằng đây không phải vì anh cả hay em út, mà chuyện này có liên quan tới thái độ của cha mẹ và nề nếp gia đình.
Lục Hành Quân là anh cả nhưng vợ chồng Lục Thanh An không để anh ấy gồng gánh mọi thứ. Lục Trường Chinh là người có tiền đồ nhất trong nhà nhưng cũng không thấy Lục Thanh An ép anh phải hỗ trợ anh em khác.
Cho nên, chủ yếu phải xem thái độ của bậc cha chú.
Cô có suy đoán không tử tế, sở dĩ có nhiều họ hàng viết thư mượn tiền Trịnh Quốc Thịnh, nói không chừng là do cha mẹ ông ta nói khoác khoe khoang ông ta trước mặt họ hàng. Ở đời sau, vì internet phát triển nên cô đã thấy nhiều ví dụ về cha mẹ không phân biệt đúng sai mà gây rắc rối cho con cái có tiền đồ.
Hơn nữa, nói không chừng những họ hàng đó không phải không trả tiền, mà bọn họ đưa tiền cho cha mẹ Trịnh Quốc Thịnh, không trả tiền cho nhà Trịnh Quốc Thịnh. Cũng có một khả năng, cha mẹ Trịnh Quốc Thịnh hưởng thụ cảm giác vinh quang khi được người ta nịnh nọt mà miễn nợ thay cho vợ chồng Trịnh Quốc Thịnh.
Nếu không, bọn họ cho nhiều người mượn như vậy thì chắc chắn sẽ có một người trả, tất cả họ hàng của Trịnh Quốc Thịnh không thể đều là người xấu được.
Nhưng mà Tô Mạt không nói gì cả, tránh khiến Vương Thúy Mai đau lòng.