Sau khi về đến nhà, Vương Thúy Mai không thể kìm nén được nữa, bà ta lau nước mắt.
Lau nước mắt xong, bà ta lại đi tới nơi bà ta giấu tiền rồi lấy tiền ra đếm, còn lại một trăm hai mươi ba tệ. Trong hai tháng này, bà ta không gửi tiền về quê, không cho lão Trịnh tiền tiêu vặt thì có thể sống sót.
Vương Thúy Mai thấy thời gian không còn sớm thì đi nấu ăn, trong thùng gạo đã không còn nhiều gạo mà khoai lang còn khá nhiều. Giữa trưa, Vương Thúy Mai hấp khoai lang, sau đó xào hai dĩa cải thìa.
Bọn nhỏ đi chơi về thấy phải ăn khoai lang thì hỏi: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ không đi mua đồ ăn sao ạ? Tại sao lại ăn khoai lang?”
“Cha con đã đưa tiền lương cho chú họ cưới vợ, nhà mình hết tiền rồi, sau này phải tiết kiệm, phải ăn khoai lang.” Bà ta không định che giấu cho lão Trịnh, bà ta nói cho bọn trẻ biết mọi chuyện ông ta làm.
Ba đứa nhỏ nghe vậy thì kêu rên.
Ban đêm, Trịnh Quốc Thịnh về nhà thấy trên bàn cơm chỉ có cải thìa cằn và một chậu khoai lang to, trong nháy mắt ông ta hết muốn ăn.
“Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần, xào cải thìa thì bỏ thêm chút dầu, mỗi ngày bà đều bủn xỉn mà tôi chưa thấy bà tiết kiệm được bao nhiêu tiền.”
Vương Thúy Mai liếc ông ta: “Không có tiền mua dầu.”
“Bà có tiền mua TV mà sao không có tiền mua dầu?”
“Tôi đã dùng hết tiền để mua TV nên đợi lĩnh lương tháng này để sống qua ngày, ông đã ứng trước tiền lương, chúng ta phải sống như thế nào trong hai tháng này.”
Trịnh Quốc Thịnh nổi giận: “Mỗi tháng tôi có hơn trăm tệ tiền lương, tôi chỉ cho em họ mượn hai trăm tệ thôi mà sao lại không sống nổi? Bà tới đây theo quân cũng đã bảy tám năm, dù gì với nhiều năm như vậy thì bà có thể để dành xấp xỉ một nghìn tệ. Tiền đâu? Đi đâu rồi? Thành tiền trợ cấp cho mẹ đẻ bà rồi à?”
Vương Thúy Mai nổi cáu: “Nhà mẹ đẻ tôi không dám chiếm tiện nghi như thế này, tiền đi đâu sao? Đi cho họ hàng mượn rồi đấy! Buổi chiều tôi vừa tính toán, những năm gần đây số tiền cho họ hàng là tám trăm bảy mươi tệ, cộng thêm hai trăm tệ em họ mượn, tổng cộng hơn một ngàn tệ mà không có ai trả.”
“Vậy mà ông cho rằng tiền lương chúng ta rất cao? Một tháng được một trăm hai mươi bảy tệ, mỗi tháng phải gửi cho cha mẹ ông hai mươi tệ, ông vừa hút thuốc lại uống rượu thì mỗi tháng đã tốn ba mươi tệ tiêu vặt, như vậy đã trừ đi năm mươi tệ.”
“Còn lại bảy mươi bảy tệ để nuôi năm miệng ăn, còn phải chiêu đãi cấp dưới thỉnh thoảng tới ăn một bữa, như vậy đã chi nhiều chưa?”
“Tôi tính thế này, số tiền này đã bị dùng hết rồi. Nhà chúng ta mỗi tháng được một trăm bảy mươi cân lương thực, bốn mươi phần trăm là loại tốt, sáu mươi phần trăm là loại thô. Bốn mươi mốt cân Gạo là một hào, khoai lang ba xu một cân, trừ đi mười ba tệ tiền lương mỗi tháng.”
“Mỗi tháng dùng bốn cân dầu, tám hào hai một cân dầu, tiền dầu mỗi tháng là ba tệ hai hào tám, còn phải mua xì dầu và muối, cùng với xà phòng các loại.”
“Còn có tiền than đá, nhà chúng ta mỗi tháng dùng một trăm hai mươi lăm cục than tổ ong, cộng thêm tiền vận chuyển thì mỗi tháng tốn bốn tệ rưỡi. Tiền điện mỗi tháng phải chi khoảng hai tệ, tiền nước cũng không kém.”
“Cộng những khoản chi cố định này thì mỗi tháng đều phải chi ba mươi tệ.”
“Với cả, mỗi tháng không cần mua thịt sao? Bọn nhỏ không cần đi học à? Không cần mặc quần áo mang giày dép à?”
“Nhà chúng ta còn không đủ ăn mà ông lại thích sĩ diện, thỉnh thoảng mời đồng nghiệp tới nhà ăn. Ông có biết đàn ông ăn nhiều đến mức nào không? Ông có biết tôi lén ra ngoài để mua thêm đồ ăn đắt đỏ không? Mỗi lần bọn họ đến, vì mặt mũi của ông, lần nào tôi cũng phải mua rượu ngon thịt ngon hầu hạ. Những thứ đó không tốn tiền sao?”
“Phiếu thịt của ông một tháng chỉ được sáu cân, ông đừng nói chuyện này với tôi, ông không biết số thịt này đều do tôi mua về với giá cao. Tôi không nói những tháng trước, chỉ trong tháng này, ông mời động nghiệp về ăn cơm tận ba lần. Trong ba lần này, chỉ riêng việc mua rượu mua thịt đã tốn mười mấy tệ.”
“Chẳng lẽ ông coi tôi là thần tiên trên trời, tôi có thể biến những thứ này mà không tốn tiền à?”
“Ông nói xem, sau khi chi từng này tiền, mỗi tháng tôi còn có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền?”
Vương Thúy Mai ngừng nói, Trịnh Quốc Thịnh cảm thấy cực kỳ mất mặt, ông ta thẹn quá thành giận mắng: “Các người là đồ phụ nữ trẻ em thiếu hiểu biết! Tôi mời các đồng nghiệp ăn cơm chẳng phải là vì tạo mối quan hệ sao, sau này nếu có cơ hội thì tôi có thể thăng chức. Tôi toàn suy nghĩ vì nhà chúng ta, theo ý của bà thì tôi thành người thích sĩ diện à?”
Vương Thúy Mai nhếch môi: “Tôi chưa từng thấy trung đoàn trưởng Lục ở sát vách mời ai tới ăn cơm, chẳng phải cậu ta đã thăng chức sao? Tôi nói này, ông như vậy quá mưu mô xảo quyệt, chẳng thà ông tập trung tinh thần vào công việc.”
Trịnh Quốc Thịnh bị người ông ta xem thường chọc trúng chỗ đau, nói không biết suy nghĩ: “Cậu ta có những đứa con ngoan. Nếu tôi có thể sinh ra những đứa con như vậy thì đã sớm thăng chức rồi.”
Lúc này An An và Lạc Lạc đang ở trong sân cầm ná cao su luyện tập độ chính xác, nói cho chuẩn thì Lạc Lạc đang luyện tập còn An An đang chỉ đạo ở bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-310.html.]
Khi Trịnh Quốc Thịnh và Vương Thúy Mai cãi nhau, hai người không hạ giọng nên bị hai đứa nhỏ nghe rõ ràng từng chữ.
Lạc Lạc nghe thấy người khác nói cha mình như vậy thì không luyện tập nữa, cậu bé trèo lên tường rào, nằm nhoài trên tường hô: “Bác Trịnh, cha cháu rất lợi hại, cha cháu dựa vào bản thân nên được thăng chức chứ không phải nhờ người khác.”
Trong ngày Tô Mạt lãnh lương về, cô đã kể với mọi người chuyện Lục Trường Chinh thăng chức.
Sau khi nghe Lạc Lạc nói, sắc mặt Trịnh Quốc Thịnh có hơi vặn vẹo, vừa thẹn vừa giận, hôm nay ông ta cảm thấy cực kỳ nhục nhã.
Cãi nhau bị người ta nghe thấy, không cẩn thận nói xấu người khác thì bị trẻ con nghe thấy, đứa trẻ đó còn biết phản bác. Không biết thằng nhóc này có nói xấu ông ta trước mặt tư lệnh Hứa không.
Không biết nhà hàng xóm dạy con như thế nào mà tuổi còn nhỏ đã học thói xấu đi nghe lén nhà người ta.
Sau khi Vương Thúy Mai nghe cậu bé nói thì vội vàng đi ra ngoài, mỉm cười với Lạc Lạc: “Lạc Lạc, ngại quá, bác Trịnh cãi không lại bác gái nên lỡ nói nhầm.”
Mặc dù lão Trịnh có rất nhiều điểm xấu, nhưng dù sao cũng là cha của con bà ta, Vương Thúy Mai không hi vọng ông ta đắc tội với người khác, dù sao ông ta có tiền đồ thì sau này tiền đồ của bọn nhỏ sẽ tốt hơn.
Lạc Lạc “À” một tiếng, rồi bò xuống tiếp tục luyện tập.
Mặc dù Lạc Lạc thông minh, nhưng dù sao cậu bé vẫn là trẻ em, cậu bé nghe thấy người khác nói cha mẹ mình không tốt thì phải phản bác, nói xong cũng quên.
Chờ Vương Thúy Mai đi vào nhà, Trịnh Quốc Thịnh phẫn nộ quát: “Sau này bà bớt tiếp xúc với nhà sát vách lại.”
Vương Thúy Mai nhếch môi: “Gia đình Tô Mạt rất tốt, tôi phải tiếp xúc với nhiều người mới có thể tiến bộ.”
Trịnh Quốc Thịnh cực kỳ tức giận, con mụ này thật sự muốn tạo phản, nhưng tạm thời ông ta không thể làm gì bà ta, cũng không dám cãi nhau với bà ta vì sợ bị người khác nghe thấy, ông ta chỉ có thể hất đầu xách cặp tài liệu đi ra ngoài, tới ngủ ở doanh trại nơi bộ đội hay trực ban
Vương Thúy Mai thấy Trịnh Quốc Thịnh rời đi thì không để ý tới ông ta, bà ta gọi bọn nhỏ vào ăn cơm.
Đứa con cả Trịnh Hồng Binh thấy đồ ăn trên bàn thì tỏ vẻ đau khổ: “Mẹ ơi, sau này chúng con chỉ có thể ăn khoai lang thôi ạ?”
Vương Thúy Mai mắng: “Làm sao? Khoai lang không tốt sao? Khi còn bé mẹ thường xuyên không có khoai ăn, chỉ có thể ăn rễ cây.”
Những đứa trẻ này thật sự đã bị chiều hư, khi bà ta còn bé, có khoai lang ăn là rất tốt rồi, bà ta toàn ăn cháo rau dại vừa đắng vừa chát, khoai lang chí ít còn ngọt. Gạo và mì là mỹ vị mà chỉ tới Tết bà ta mới được ăn, nào giống ba đứa trẻ này, bọn chúng có thể ăn cơm gần như mỗi ngày.
Vương Thúy Mai quyết định, nhân diệp hiện tại, bà ta sẽ chỉnh đốn thái độ của bọn trẻ, để đám trẻ ăn khổ một lần.
Đồng thời, bà ta cũng có kế hoạch, bà ta phải tranh thủ kiếm việc làm, bà ta đã trải đủ khoảng thời gian ngửa tay xin tiền.
Trước kia khi ở nông thôn, ít ra bà ta có thể kiếm tiền để tự nuôi sống bản thân, sau khi theo quân, mỗi một xu đều phải dựa vào lão Trịnh, cánh bà ta còn chưa đủ cứng.
Nếu bà ta nhận tiền lương giống như Tô Mạt, lão Trịnh dám nói to nói nhỏ với bà ta thì bà ta có thể xé xác ông ta.
Ngày thứ hai, Vương Thúy Mai đi tới bộ phận hậu cần hỏi chuyện công việc.
Người ở bộ phận hầu cần cũng gặp khó khăn, bọn họ có rất nhiều công việc, mà người không có văn hóa giống như chị dâu Vương thì chỉ có thể nhét vào nhà ăn, nhưng số người làm việc trong nhà ăn đã quá nhiều rồi, nếu nhét thêm người vào nhà ăn thì công nhân viên còn nhiều hơn khách hàng, nhà ăn sẽ thành trò cười của mọi người.
“Chị dâu Vương, tạm thời đã hết việc.”
“Hết việc thì tại sao những người đó có thể vào làm được?” Vương Thúy Mai kể tên vài người, những người này đều là những người mới theo quân trong vòng hai, ba năm.
“Chị dâu Vương, những người này đều là người nhà được điều chuyển công tác theo quân nhân, bọn họ đã từng có việc ở chỗ cũ rồi.” Người đó nói bóng gió, trước đó Vương Thúy Mai thất nghiệp, với công việc này thì phải ưu tiên người được điều chuyển.
“Vậy em gái của trung đoàn trưởng Lục thì sao, cô ấy không phải là vợ của trung đoàn trưởng Lục mà có thể được điều chuyển theo?” Vương Thúy Mai không phục.
Người đó kiểm tra biên bản: “Em gái của trung đoàn trưởng Lục được ghi thế tên cho vợ trung đoàn trưởng Lục trong danh sách điều chuyển. Vợ anh ấy có bản lĩnh nên đã tự đi tìm việc, nhường vị trí này cho em gái anh ấy.”