Vương Thúy Mai không còn lời nào để nói, chỉ có thể mất mác quay về.
Bộ đội nói không bố trí công việc cho bà ta, bà ta phải tự đi tìm việc ở nơi nào? Bà ta nghe người ta nói, hiện tại tìm việc trong thành phố tìm là cực kỳ khó, rất nhiều người trẻ trong thành phố sau khi tốt nghiệp đều bị điều xuống nông thôn.
Bà ta đang đi thì thấy tên lái buôn đeo gùi tre mà bà ta hay mua đồ, đang đứng ở ven đường buôn bán trắng trợn với người khác, không giống như xưa, muốn mua ít đồ thì phải kiếm chỗ trong góc mà lén lút mua.
Chờ người mua đồ rời đi, Vương Thúy Mai nhanh chóng đi tới: “Tiểu Hoàng, sao em gan vậy? Dám bán hàng ở ven đường.”
Người trẻ tuổi tên là Tiểu Hoàng thấy Vương Thúy Mai thì mỉm cười dùng tiếng Quảng Đông phổ thông hỏi: “Chị Vương, đã lâu không gặp, hôm nay chị muốn mua gì không?”
Nói xong, anh ta vén vải trên cái gùi lên, cho Vương Thúy Mai thấy đồ ở bên trong, trong đó có vài miếng thịt heo, có không ít trứng gà và nửa bao gạo.
Vương Thúy Mai kéo anh ta sang một bên: “Tiểu Hoàng, em không sợ bị bắt à?”
“Chị Vương, tình hình bây giờ đã khác rồi, em nghe người ta nói phía trên đã mặc kệ chúng ta. Bạn của em thử làm rồi, bây giờ cậu ta đi tới những con đường của khu người nhà và khu xưởng thì thấy không ai quản lý cả.” Tiểu Hoàng nói.
“Bọn họ thật sự đã mặc kệ?”
“Chắc là vậy, hai ngày nay em đi trên đường thì không thấy ai quan lý, nếu là trước kia thì người của hội ủy viên cách mạng đã tới bắt em.”
“Nhưng mà em vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, miễn cho có lúc bọn họ quản lý lại rồi bắt em.” Vương Thúy Mai nhắc nhở.
“Em biết rồi, cảm ơn chị Vương.”
Vương Thúy Mai nhắc nhở xong, bà ta đang chuẩn bị rời đi thì bị Tiểu Hoàng gọi lại: “Chị Vương, thịt hôm nay rất tươi, chị có mua không?”
Vương Thúy Mai lắc tay: “Không mua, trong nhà...” Bà ta đang nói thì chợt dừng lại, kéo Tiểu Hoàng đến nơi bí mật hơn.
“Tiểu Hoàng này, chị hỏi chút, em bán như vậy thì một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
Tiểu Hoàng cười ha ha mà không trả lời. Anh ta có thể kiếm được ít nhất một trăm tệ mỗi tháng, còn kiếm được nhiều hơn những người đi làm.
“Tiểu Hoàng, chị mua em bao nhiêu thứ rồi, chỉ có chuyện này mà em không muốn nói cho chị biết sao?” Vương Thúy Mai sốt ruột.
“Chị Vương, cái nghề này không ổn định, bán nhiều thì kiếm được nhiều tiền.”
“Em có bán được ba mươi tệ một tháng không?”
Tiểu Hoàng gật đầu: “Được.”
Vương Thúy Mai nhanh chóng tính toán, không biết bao lâu thì bên bộ đội mới có thể sắp xếp công việc cho bà ta, có lẽ bà ta nên buôn bán như Tiểu Hoàng, bà ta không bán ở đây mà sẽ đi tới nơi khá xa, như vậy sẽ không gặp người quen.
Trước đây bà ta không dám buôn bán vì sợ ảnh hưởng tới lão Trịnh, nhưng bây giờ bà ta mặc kệ, bà ta chỉ cần cẩn thận không để người của hội ủy viên cách mạng phát hiện là được.
“Tiểu Hoàng, chị có một thỉnh cầu, chị muốn buôn bán như em, em xem em có thể dắt mối giúp chị không?”
Tiểu Hoàng giật mình, chị Vương này bị cái gì kích thích vậy? Làm vợ sĩ quan không làm mà muốn học làm người bán hàng rong với anh ta sao?
“Chị Vương, chị đừng nói đùa nữa, cái nghề này không phù hợp với chị.”
“Sao lại không phù hợp? Chị không sợ khổ.”
Khóe miệng Tiểu Hoàng run rẩy, vấn đề không phải là có chịu khổ hay không, mà là vấn đề về thân phận. Bà ta là vợ của sĩ quan, nếu anh ta dám dẫn bà ta tới nơi lấy hàng thì đại ca sẽ cách chức anh ta mất.
Hơn nữa anh ta không biết chị Vương này muốn làm người bán hàng rong thật hay là có âm mưu nào khác, đừng để đến lúc đó bà ta biết chỗ đóng quân của bọn họ rồi dẫn bộ đội tới bắt bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-311.html.]
Bình thường những người bán hàng rong như bọn họ đều rất kiêng kỵ người nhà cán bộ, bình thường không tiếp xúc với bọn họ, chỉ riêng chị Vương là người nhiệt tình, lại giúp đỡ anh ta nhiều lần nên anh ta mới nói chuyện nhiều hơn.
Vương Thúy Mai thấy Tiểu Hoàng không đồng ý thì còn định nói tiếp, bỗng nhiên có suy nghĩ lóe lên, dường như bà ta đã hiểu ra vấn đề.
“Tiểu Hoàng, bằng không thì chị lấy hàng ở chỗ em, em tính rẻ cho chị được không?”
Bà ta sẽ lấy vài món hàng để bán thử, dù sao bà ta chưa từng làm việc này. Nếu không bán được thì có thể tự ăn.
Ban đầu Tiểu Hoàng không đồng ý, nhưng anh ta không chịu nổi sự nài nỉ của Vương Thúy Mai nên đồng ý ngày mai sẽ đưa cho bà ta hai mươi cân gạo và hai cân thịt heo.
Sau khi nói địa chỉ lấy vài hàng ngày mai xong, Vương Thúy Mai yên tâm quay về. Bà ta bán thử, nếu không bán được thì có thể để lại cho nhà bà ta ăn.
Ngày hôm sau, Vương Thúy Mai dặn dò con cái, để bọn nhỏ tự chơi rồi đạp xe đạp đi tới chỗ hẹn với Tiểu Hoàng. Bà ta chuẩn bị đi tới bán ở một nơi khá xa, cho nên phải đạp xe.
Giá chính thức cho gạo và thịt heo theo thứ tự là một hào bốn và tám hào một cân.
Bình thường Tiểu Hoàng bán gạo với giá bốn hài một cân, thịt heo là hai hào một cân, nếu là người quen thì sẽ có ưu đãi.
Những người bán hàng rong như bọn họ bán giá cao hơn giá trong chợ trời, dù sao mang đồ ra ngoài bán thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.
Có vài người mua không nhiều nhưng không muốn mạo hiểm đi tới chợ đen, bọn họ sẽ mua đồ của người bán hàng rong, giảm bớt việc.
“Chị Vương, số gạo này em tính cho chị là ba hào rưỡi một cân, thịt heo là một tệ sáu, chị xem thử, nếu chị bị bắt thì đừng khai em ra, em sẽ không nhận đâu.” Tiểu Hoàng nói.
“Yên tâm, chị không phải là loại người như vậy.” Vương Thúy Mai nói, sau khi đưa tiền cho Tiểu Hoàng, bà ta lập tức chở đồ đi.
Vương Thúy Mai đạp xe hơn nửa tiếng thì đến khu người nhà của xưởng thực phẩm đứng thứ ba Quảng Châu, bà ta cất xe đạp ở chỗ đậu xe, đưa cho bảo vệ một xu rồi đeo giỏ trúc rời đi.
Lần đầu tiên đi làm, Vương Thúy Mai rất hồi hộp, bà ta cố gắng bắt chước dáng vẻ của Tiểu Hoàng để khiến bản thân bà ta tự nhiên hơn.
Vương Thúy Mai tản bộ ở phía bên ngoài trong chốc lát thì nhìn thấy một bác gái xách giỏ đi ra ngoài, vừa nhìn đã biết bác gái đi mua đồ ăn, Vương Thúy Mai đuổi theo, hạ giọng hỏi: “Chị gái, chị mua đồ không?”
Bác gái đó giật mình: “Làm rì?”
Mặc dù Vương Thúy Mai không nói tiếng Quảng Đông, nhưng bà ta đã tới đây bảy tám năm nên cũng nghe hiểu bác gái đang nói “Làm gì vậy”, bà ta nhanh chóng vén một góc vải đang đắp trên giỏ trúc: “Chị muốn gì?”
Bác gái thấy trong giỏ trúc của bà ta có gạo thì dẫn bà ta sang một bên: “Bao nhiêu tiền?”
Vương Thúy Mai giơ bốn ngón tay: “Bốn hào.” Bà ta không định bán đắt, chỉ cần không bán lệch nhiều tiền với Tiểu Hoàng là được.
Bác gái gật đầu, không lệch giá với nơi bác gái hay mua lắm, mặc dù đắt tiền nhưng dù sao công ty lương thực không phát lương thực nên bác gái cũng chỉ có thể mua lương thực với giá cao.
“Cho năm cân.”
“Được.” Vương Thúy Mai vội vàng lấy ra ống tre, đổ gạo vào năm ống tre cho bác gái.
Ống tre này là Tiểu Hoàng cho bà ta, một ống tre được một cân lương thực. Bọn họ đi khắp hang hốc và ngõ hẻm nên nào dám mang cân theo, đó không phải là bằng chứng phạm tội sáng chói sao. Bọn họ đặt hàng riêng một cái ống tre, một ống tre chính là một cân.
Bác gái thấy Vương Thúy Mai đổ vào ống tre rất nhiều gạo thì hài lòng. Bác gái mua gạo xong thấy có hai miếng thịt, hỏi thêm: “Thịt heo bán bao nhiêu?”
Vương Thúy Mai tưởng bác gái mua thịt: “Một tệ tám một cân.”
Bác gái nhíu mày, có hơi đắt, nhưng bác gái thấy hai miếng thịt ba chỉ béo gầy đan xen vào nhau khá ngon thì muốn một miếng.
Vương Thúy Mai cực kỳ vui vẻ, bà ta không ngờ ngày đầu tiên đã thuận lợi như vậy.