Vừa tới trưa, Vương Thúy Mai đã bán hết hàng, kiếm được một tệ hai và hơn nửa cân gạo. Bởi vì bà ta đổ đầy gạo vào ống tre nên một ống tre cuối cùng không đủ một cân, bà ta không bán mà mang về để nhà bà ta ăn.
Vương Thúy Mai cực kỳ vui vẻ, nếu như ngày nào bà ta cũng có thể kiếm được tiền như hôm nay, vậy số tiền bà ta kiếm được mỗi tháng không kém hơn những người đi làm đó.
Chạng vạng tối, Vương Thúy Mai tới nơi đã hẹn tìm Tiểu Hoàng, xác định món đồ ngày mai sẽ bán với anh ta, bà ta định bán những món đồ như cũ trong vài ngày để xem thử.
Vương Thúy Mai bán hàng liên tục vài ngày, mặc dù những ngày tiếp theo không thuận lợi như ngày đầu tiên, nhưng bà ta có thể bán hết hàng trong ngày.
Thu nhập mỗi ngày của bà ta d.a.o động trong khoảng một tệ rưỡi, Vương Thúy Mai đã tự tin hơn, bà ta đi tìm Tiểu Hoàng trả giá.
Sau khi thương lượng với nhau, cuối cùng Tiểu Hoàng cho Vương Thúy Mai một cái giá không tệ. Một cân gạo ba hào, một cân thịt heo một tệ bốn mươi mốt, những món đồ khác cũng có không ít lợi nhuận.
Vương Thúy Mai có thể kiếm tiền thì cực kỳ bận rộn, nhiều lần Lục Tiểu Lan về nhà lấy đồ vào buổi trưa thì thấy con cái nhà họ Trịnh ngồi xổm ở trước cửa trông ngóng.
Cô ấy hỏi thì biết mẹ bọn trẻ đi ra ngoài vẫn chưa về
Lục Tiểu Lan nghi ngờ bà ta, những ngày gần đây chị dâu Vương ra ngoài mỗi ngày, còn tỏ vẻ bí hiểm, không biết đang làm gì.
Ở viện gia chúc lâu như vậy, Lục Tiểu Lan đã không còn hóng chuyện nữa, mặc dù cô ấy hiếu kỳ nhưng cũng không nhiều chuyện.
Giữa tháng sáu, sau khi ngủ trưa.
Các cô giáo ở nhà trẻ để các bạn nhỏ đứng dưới bóng cây vận động một chút.
Lạc Lạc còn buồn ngủ, cậu bé đặt m.ô.n.g ngồi trên rễ cây, cậu bé đang cảm thấy nhàm chán thì chợt phát hiện rễ cây có một đội quân con kiến đang khiên đồ về tổ.
Rõ ràng đi thẳng thì khoảng cách sẽ gần hơn, nhưng những con kiến này muốn đi đường quanh co khúc khuỷu, lượn quanh thành một vòng trò thật lớn.
Lạc Lạc cảm thấy hứng thú, hỏi An An: “Chị ơi, vì sao chúng nó không đi thẳng mà phải đi vòng tròn như vaậy?”
“Con kiến phân biệt đường bằng mùi, con kiến đầu tiên đi đường vòng thì những con kiến phía sau đều đi đường vòng.” An An giải thích.
“Chị lợi hại quá, biết nhiều như vậy.” Ánh mắt Lạc Lạc lấp lóe ánh sao.
“Trước đây khi mẹ kể chuyện xưa đã từng nói cái này.”
Lạc Lạc nghiêng đầu, sau khi cậu bé xác định mình chưa từng nghe mẹ nói thì nói: “Đó là điều mẹ nói riêng cho chị, Lạc Lạc không biết.”
Cậu bé nói rồi tiếp tục ngồi xổm trên mặt đất nhìn kiến, lẩm bẩm: “Kiến đần quá, đừng đi đường vòng, đi đường này gần hơn.”
Nói xong, cậu bé cầm cái nhánh cây nhỏ vẽ tuyến đường trên mặt đất, chọc con kiến: “Kiến nhỏ mau đi theo đường Lạc Lạc vẽ, đi theo đường Lạc Lạc vẽ đi.”
Ngay từ đầu, con kiến bị quấy nhiễu đường đi nên đi loạn tùng phèo, nhưng dần dần chúng nó bình tĩnh lại, ngoan ngoãn đi theo đường Lạc Lạc vẽ.
Lạc Lạc thấy con kiến đi theo đường cậu bé vẽ thì cực kỳ vui vẻ, cậu bé tiếp tục vẽ đường cho chúng nhỏ.
“Kiến nhỏ ngoan quá, đi theo đường Lạc Lạc thì các bạn có thể về nhà rất nhanh.”
An An đứng bên cạnh thấy vậy thì cảm thấy không thích hợp, theo lý mà nói con kiến có đường đi của mình, chúng nó sẽ không vui vẻ đi theo đường vẽ của cậu bé.
Quả nhiên, ngoại trừ con kiến phía sau đi theo đường vẽ của Lạc Lạc, những con kiến đi phía trước cũng rối rít quay đầu đi theo đường Lạc Lạc vẽ.
Đôi mắt An An co lại, xem ra đây là dị năng Lạc Lạc, dị năng khống chế động vật sao?
“Được rồi, không xem nữa, con kiến chuyển nhà vì trời sắp mưa, chúng ta đi tới nơi khác chơi, không nên quấy rầy bọn chúng.” An An nói rồi lôi Lạc Lạc đi, cậu bé ngồi xổm ở chỗ này lâu thì người khác phát hiện dị năng của cậu bé.
Sau khoảng năm phút Lạc Lạc rời đi, những con kiến đang đi theo đường vẽ của Lạc Lạc bỗng nhiên dừng, sau đó trở nên lộn xộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-312.html.]
An An dẫn Lạc Lạc ngồi dưới bóng cây lớn khác nhìn những đứa trẻ khác chơi đùa.
Sau một lúc, các giáo viên dọn dẹp lại lớp học và gọi bọn nhỏ trở về phòng, chơi trò chuyền khăn tay.
Lạc Lạc vừa đi vừa nói với An An: “Chị ơi, Lạc Lạc buồn ngủ quá.”
“Không phải vừa mới ngủ trưa sao?”
“Nhưng Lạc Lạc vẫn buồn ngủ, có lẽ sẽ không tỉnh.” Lạc Lạc.
Sau khi các giáo viên sắp xếp các bạn nhỏ ngồi thành một vòng tròn, Lạc Lạc ngồi dưới đất bắt đầu đếm từng chút một, Lục Tiểu Lan nhìn thấy không khỏi buồn cười.
Thằng nhóc thúi này, buổi trưa đã để cậu bé ngủ, bây giờ lại ngủ gật.
Sau khi nói chuyện với một giáo viên khác, Lục Tiểu Lan trải nệm của Lạc Lạc ra để cậu bé sang một bên ngủ.
Lạc Lạc đã chịu đựng rất vất vả, chỉ cảm thấy chóng mặt, nếu không phải cố nhịn, có lẽ đã ngủ từ sớm. Điều này cho thấy cậu bé có thể ngủ, vừa nằm xuống lập tức ngủ thiếp đi.
Lục Tiểu Lan đắp chăn nhỏ cho Lạc Lạc, lắc đầu cười: “Thế mà có thể mệt mỏi như vậy.”
Lạc Lạc ngủ một giấc đến lúc tan học vẫn chưa tỉnh, Lục Tiểu Lan đến xem cậu bé rất nhiều lần, nếu không phải thấy sắc mặt cậu bé hồng hào, hơi thở đều đặn, không có dấu hiệu phát sốt thì đã nghĩ rằng Lạc Lạc bị bệnh.
Hai giáo viên bàn bạc với nhau, cảm thấy do buổi sáng chơi trò diều hâu quắp gà con, bọn trẻ chạy quá nhiều, bởi vì Lạc Lạc xung phong nhận vai diều hâu.
Sau khi tan học, Lục Tiểu Lan gọi một lúc lâu, Lạc Lạc mới ngái ngủ tỉnh dậy, được Lục Tiểu Lan dẫn về nhà.
Khi về đến nhà, Lục Tiểu Lan bật TV lên, Lạc Lạc xem một lúc liền tỉnh táo, tập trung xem TV.
Trên TV đang phát chương trình kể chuyện được ra mắt cách đây hai ngày, một nhà nghệ thuật nổi tiếng đang nói về “Câu chuyện về Nhạc Phi”, ông ấy kể rất dễ hiểu, cách miêu tả sống động khiến người khác có cảm giác như thực sự đang ở hiện trường. Đừng nói Lạc Lạc, thậm chí An An và Lục Tiểu Lan cũng bị hấp dẫn, quên luôn việc nấu ăn.
Sau khi nghe câu “Nếu muốn biết chuyện gì đã xảy ra hãy xem tập tiếp theo để nghe lời giải thích.” Lúc này Lục Tiểu Lan mới sửng sốt phát hiện mình quên nấu ăn, cô ấy vội vàng chạy vào bếp.
Lạc Lạc vẫn chưa đã ghiền, cậu bé nói với An An: “Chị ơi, chúng ta cũng phải giống như Nhạc Phi là đại anh hùng, bảo vệ quốc gia.”
An An gật đầu, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ.
Lạc Lạc ngủ một buổi trưa, Lục Tiểu Lan rất lo lắng, An An biết chuyện càng lo lắng hơn, sợ cậu nhóc này trong lúc vô ý bị thương.
Lần trước khi cô bé trở về Đông Bắc đã thử qua, cơ thể hai người còn quá non nớt, không thích hợp để tu luyện và sử dụng dị năng quá nhiều, nên chờ đến lúc trưởng thành rồi tính.
Bây giờ nhìn thấy cậu bé hoạt bát và tràn đầy sức sống trở lại, nhưng thật ra thần thức hao tổn quá mức, cần phải bổ sung bằng giấc ngủ.
Chẳng lẽ năng lực của cậu bé không phải điều khiển động vật mà là một loại năng lực thần thức?
Thế thì có vẻ đáng gờm.
Giới tu tiên phải dùng thần thức điều khiển người và vật, nhất định phải tu luyện công pháp, thằng nhóc này chưa từng tu luyện, tuổi còn nhỏ đã có thể điều khiển côn trùng và động vật cấp thấp chỉ bằng thần thức của mình, nếu như lớn hơn một chút, sau đó tu luyện một số công pháp, chẳng phải có thể điều khiển người khác dễ như trở bàn tay sao?
Đáng tiếc, kiếp trước cô bé không có tu luyện loại công pháp thần thức nào, nếu không đã có thể dẫn dắt cho thằng nhóc đó.
Khi cô bé đang tìm cách báo thù đã cướp được hai cuốn sách, nhưng lúc đó vội vàng báo thù và chạy trốn nên không có nghiên cứu, trực tiếp thu bảo vật. Nhưng sau khi cô bé đầu thai chuyển kiếp, không còn thấy bảo vật nữa.
Sau khi Tô Mạt trở về, An An kể chuyện buổi chiều cho cô nghe.
Tô Mạt rất ngạc nhiên, cô nghĩ rằng Lạc Lạc chỉ là một người có trí thông minh khá cao mà thôi, không ngờ cậu bé có thể dùng sức mạnh tinh thần để khống chế đồ vật.
“An An, con hãy quan sát em trai, nếu trong lúc vô ý thằng bé dùng dị năng, con phải ngăn cản nó. Hiện tại thằng bé còn quá nhỏ, chờ nó lớn hơn một chút, chúng ta hãy nói với nó.” Tô Mạt.
Chủ yếu là vì Lạc Lạc hơi to miệng, nếu bây giờ nói với cậu bé, không cẩn thận sẽ nói ra bên ngoài, chờ lúc cậu bé hiểu chuyện lại nói sau.