Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 313

Vào giữa tháng sáu, kỳ huấn luyện đầu tiên đã kết thúc, 200 binh sĩ hàng đầu được tham gia tuyển chọn, cuối cùng chỉ còn lại 62 người.

Đội phó nhìn những người còn lại, anh ta lo lắng, chỉ riêng tỷ lệ đào thải đã lên tới 7%, chờ sau khi hoàn thành hai kỳ huấn luyện, không biết còn dư lại mấy người, nếu bọn họ muốn có một trăm người thì còn phải chờ lâu.

Sau khi Lục Trường Chinh trở về quân đội đã bị lãnh đạo gọi đến và phê bình. Họ nói nhận được nhiều khiếu nại nghĩ rằng anh không phải đang tuyển chọn, mà là cố tình ngược đãi, thậm chí còn có người ám chỉ Lục Trường Chinh quá tàn bạo và không thích hợp với vị trí này.

Lục Trường Chinh đã dự đoán được tình huống này, không nói hai lời, anh đưa báo cáo huấn luyện mình đã viết.

Có bốn năm cuốn sổ tay, từ khuôn khổ đào tạo tổng thể đến thành tích huấn luyện của mỗi người, bao gồm lý do những người bị loại bỏ và nhược điểm bản thân đều viết rõ ràng, mỗi người bị loại đều nói có sách mách có chứng.

Lãnh đạo vừa nhìn thấy đã biết Lục Trường Chinh đã phân tích tình hình sau mỗi ngày huấn luyện xong, biểu hiện của mỗi người đều có lời bình luận chi tiết.

Khoảng nửa tiếng sau, lãnh đạo đóng cuốn sổ lại, nói với Lục Trường Chinh: “Tôi sẽ đưa bản tóm tắt của cậu cho thủ trưởng, những việc khác tôi sẽ giúp cậu giải quyết, nhưng chỗ tham mưu Khổng thì có lẽ cậu nên đến đó một chuyến.”

Con trai tham mưu Khổng cũng muốn gia nhập tiểu đội đặc biệt, nhưng huấn luyện không bao lâu đã bị loại, anh ta cũng là người gây ồn ào nhất.

“Được, tôi sẽ đến đó.” Lục Trường Chinh đồng ý.

“Ừ, vậy cậu mau trở về đi, rời nhà lâu như vậy, trở về thăm vợ và các con đi.” Lãnh đạo xua tay cho Lục Trường Chinh ra ngoài.

Chờ Lục Trường Chinh đi rồi, lãnh đạo lại cầm bản tóm tắt Lục Trường Chinh viết lên đọc kỹ, xem đến khuya mới xong.

Sau khi đọc xong, lãnh đạo tràn đầy cảm xúc, mỗi lần tuyển chọn đều do ông ta phụ trách, bình tĩnh xem xét, ông ta không bằng Lục Trường Chinh.

Đồng thời, ông ta cũng cảm thấy rất vui, tiểu đội đặc biệt là một nỗ lực mới của quân đội, có người như Lục Trường Chinh dẫn dắt, sẽ bớt đi rất nhiều đường vòng.

Bọn họ đều đang già đi, gánh nặng quân đội sớm muộn gì cũng phải giao cho các sĩ quan trẻ tuổi, Lục Trường Chinh là một người phát triển toàn diện, có lẽ nên bồi dưỡng nhân tài.

Lãnh đạo cất mấy cuốn sổ đi, chuẩn bị sáng mai đến gặp mấy vị thủ trưởng.

Khi Lục Trường Chinh về đến nhà, nhà trẻ vẫn chưa tan học, Lục Trường Chinh đến nhà trẻ đón hai con trở về.

Lạc Lạc nhìn thấy Lục Trường Chinh phơi da đen như vậy, cậu bé nhìn cha, muốn nói lại thôi.

Lục Trường Chinh thấy cậu bé nhìn mình, làm sao không biết cậu bé muốn nói gì: “Sao thế? Con lại chê cha xấu à?”

Lạc Lạc vội vàng xua tay, nịnh nọt: “Không phải, con cảm thấy cha càng ngày càng nam tính hơn.”

Lục Trường Chinh “hừ” một tiếng, khá hài lòng với câu trả lời này.

“Cha ơi, lần này cha đã học được kỹ năng gì mới vậy, cha dạy chúng con đi, con muốn trở thành đại anh hùng như Nhạc Phi.” Mấy ngày nay Lạc Lạc si mê bình thư, mở miệng ngậm miệng là Nhạc Phi.

Lục Trường Chinh vỗ vào m.ô.n.g Lạc Lạc, bế hai đứa nhỏ lên đi về nhà: “Được, cha biết cái gì đều dạy cho các con.”

“Tuy nhiên ngày mai các con phải đến chỗ này với cha, để cha nhìn xem kết quả học tập của các con trong khoảng thời gian này.”

Tham mưu Khổng không phải không phục vì con ông ta bị anh loại sao? Vậy để hai đứa nhỏ biểu diễn cho ông ta xem, thật ra muốn tham gia quân ngũ cần phải có thiên phú.

Giống như con của ông ta, lúc trước có thể tuyển vào chắc chắn là đi cửa sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-313.html.]

Ngày hôm sau, Lục trường Chinh để Lục Tiểu Lan xin phép cho hai đứa nghỉ học rồi dẫn hai con đến quân đội tìm các vị lãnh đạo và tham mưu Khổng.

Con trai tham mưu Khổng là Khổng Lệnh Tường không phục, sau khi bị loại vẫn không rời quân đội mà ở lại tổng bộ, muốn Lục Trường Chinh cho anh ta một lời giải thích.

Tham mưu Khổng nghe Lục Trường Chinh nói muốn thi đấu với con trai của mình, lập tức bất mãn: “Quốc gia đã bỏ ra rất nhiều tài nguyên để bồi dưỡng cậu, tất nhiên Lệnh Tường không thể bằng cậu được.”

Lục Trường Chinh xua tay: “Không phải so với tôi mà là so với hai người họ.” Nói xong anh chỉ tay vào hai đứa trẻ.

Tham mưu Khổng thấy Lục Trường Chinh dẫn hai đứa trẻ đến thi đấu với con trai mình, khuôn mặt thoáng chốc đỏ lên như màu gan heo: “Lục Trường Chinh, cậu có ý gì?”

Đây là một sự sỉ nhục công khai!

Nếu con trai của ông ta thắng cũng chẳng vinh quang gì, dù sao có ai không thắng được hai đứa trẻ? Nếu như thua không chỉ mất mặt, sau này con trai ông ta ở trong quân đội không thể lăn lộn.

Lục Trường Chinh mỉm cười: “Tham mưu Khổng, không phải Khổng Lệnh Tường muốn tôi cho cậu ta một lời giải thích sao? Hôm nay tôi đến để trả lời cho cậu ta.”

Cách làm của Lục Trường Chinh khá kiêu ngạo nhưng cũng là cố ý.

Lý do loại nhiều người trong kỳ huấn luyện lần này là vì có rất nhiều người đi cửa sau.

Hiện tại những người lãnh đạo bên trên đều biết rõ tiểu đội đặc biệt yêu cầu trình độ, một số người động tâm muốn nhét con cháu mình vào, lăn lộn bên trong mấy năm, đến lúc đó cũng đủ thành tích để lên chức.

Lục Trường Chinh không xem lai lịch, nếu có năng lực anh đều nguyện ý nhận, nhưng phần lớn người được đưa đến đều là gối thêu hoa.

Nhiệm vụ của bọn họ rất nguy hiểm, một khi ở giữa có người bị rơi khỏi dây xích, toàn quân có thể đối mặt với tình huống hủy diệt hoàn toàn.

Chuyện liên quan đến tính mạng của mọi người, tất nhiên Lục Trường Chinh không thể thả lỏng, hôm nay đến đây chỉ muốn nói với các vị lãnh đạo rằng không phải không thể đưa người vào, nhưng ít ra phải đưa người có năng lực đến, đừng để kém hơn so với một đứa trẻ.

Lúc này, tư lệnh Hứa đến đây: “Gọi người đến đây thi đấu đi.”

Tham mưu Khổng không ngờ Lục Trường Chinh còn gọi cho tư lệnh Hứa đến, xem ra tin đồn rất có thể là sự thật. Rất nhiều người nói tư lệnh Hứa nhìn trúng hai đứa nhỏ kia là giả, thật ra ông ấy muốn nâng đỡ Lục Trường Chinh, tuy nhiên vì sợ quá gây chú ý cho nên mới đi đường vòng.

“Tư lệnh...”

Tham mưu Khổng vừa mới lên tiếng đã tư lệnh Hứa cắt ngang: “Lão Khổng, để cậu ấy so sánh đi, xem cậu ấy có thể đưa ra lời giải thích nào, nếu lời giải thích này không làm người khác phục, vậy phải phạt thật nặng.”

Nói xong, ông ấy nói với người bảo vệ bên cạnh: “Hãy gọi tất cả mọi người ở khách sạn đến xem cuộc thi đấu này.”

Khi Lục Trường Chinh nói với ông ấy điều này, ông ấy không đồng ý anh làm bừa, nhưng sáng sớm hôm nay nhìn thấy báo cáo tập huấn do Lục Trường Chinh viết liền đồng ý.

Có một số thói quen xấu mới vừa sinh sôi phải lập tức ngăn lại.

Đúng lúc ông ấy cũng muốn nhìn hai đứa trẻ, đã dạy dỗ chúng một năm rồi, không biết đã tiến bộ bao nhiêu.

Người bảo vệ nhận được mệnh lệnh lập tức đi ra ngoài, khoảng hai mươi phút sau, Khổng Lệnh Tường và mười mấy binh sĩ tham gia huấn luyện lần này cùng nhau đến, trong số mười mấy người này, có người được chọn và có người bị loại.

Ngoại trừ Khổng Lệnh Tường, khi những người khác đến đây và nhìn thấy nhiều lãnh đạo như vậy đều giật mình, vội vàng đứng nghiêm.

Trong khoảng thời gian người bảo vệ đi gọi người đến, Lục Trường Chinh đã yêu cầu mọi người chuẩn bị đồ mình cần.

Lục Trường Chinh đi đến, bảo mười mấy người kia xếp hàng sang một bên xem, sau đó anh đi đến bên cạnh Khổng Lệnh Tường: “Khổng Lệnh Tường, tôi nghe nói cậu vẫn còn canh cánh trong lòng vì bị loại, muốn tôi cho cậu một lời giải thích đúng không?”

Bình Luận (0)
Comment