Khổng Lệnh Tường không sợ hãi, lớn tiếng đáp: “Đúng vậy! Tôi nghĩ mình hoàn toàn có năng lực để tiến vào tiểu đội đặc biệt. Đột nhiên anh nâng cao tiêu chuẩn đánh giá khiến tôi bị loại, tôi rất không phục.”
Anh ta hơi ám chỉ Lục Trường Chinh đang nhắm vào mình.
Lục Trường Chinh mỉm cười: “Tiêu chuẩn đánh giá của tôi, ngay từ lúc đầu tập huấn đã trình lên lãnh đạo, không hề có tình trạng đột nhiên nâng cao.”
“Còn việc cậu không phục, hôm nay chúng sẽ có một cuộc thi đấu để cho cậu tâm phục khẩu phục.”
“Lục Hòa Nhan, Lục Yến Hà, đến đây!”
“Vâng!” Âm thanh non nớt của hai đứa nhỏ rất hùng dũng oai vệ, hai đứa trẻ mặc quân phục màu xanh lá cây chạy bước nhỏ đến chỗ Lục Trường Chinh dưới sự chú ý của mọi người.
“Anh kêu tôi thi đấu với bọn chúng sao?” Vẻ mặt Khổng Lệnh Tường như gặp phải quỷ.
“Có vấn đề gì sao?” Lục Trường Chinh nói: “Ở trên chiến trường, bất cứ người nào cũng đều có thể là kẻ thù của chúng ta, cho dù là đứa trẻ ba bốn tuổi.”
“Hôm nay các người sẽ so sánh hai hạng mục, tháo lắp s.ú.n.g ống và b.ắ.n súng.” Lục Trường Chinh nói kích thước của s.ú.n.g ống cho Khổng Lệnh Tường chọn.”
Khổng Lệnh Tường thấy các vị lãnh đạo không có ý kiến, hiển nhiên đồng ý với cuộc thi đấu này nên anh ta chọn kích thước mình thường sử dụng.
Lục Trường Chinh nhờ người lấy ba khẩu s.ú.n.g cùng kích thước của loại này, sau đó đưa cho bảo vệ kiểm tra, xác định không có vấn đề mới cho ba người bắt đầu cuộc thi.
Đây là hạng mục huấn luyện thường xuyên của quân đội, cũng không khó, Khổng Lệnh tường cũng đã được huấn luyện đặc biệt để tiến vào tiểu đội đặc biệt, vì vậy tốc độ rất nhanh.
Khổng Lệnh Tường hơi đắc ý, lúc lắp ráp xong ngẩng đầu liếc nhìn An An và Lạc Lạc, vừa nhìn đã ngạc nhiên, anh ta phát hiện tốc độ của cô bé còn nhanh hơn anh ta một bước.
Ngay lúc anh ta đang nhìn, An An đã bắt đầu nạp súng, sắc mặt Khổng Lệnh Tường lập tức tối sầm lại, vội vàng hoàn thành bước cuối cùng.
Đáng hết, vậy mà anh ta lại thua một cô bé!
Kết quả vòng đầu tiên đã có, đứng đầu là Lục Hòa Nhan, hạng 2 là Khổng Lệnh Tường, hạng 3 là Lục Yến Hà.
Đối mặt với kết quả như vậy, sắc mặt tham mưu Khổng rất khó coi.
Lệnh Tường làm sao vậy? Quá bất cẩn, thậm chí một đứa trẻ cũng không thể so sánh.
Đồng thời ông ta cũng giật mình, hai đứa trẻ thật khó lường, tuổi còn nhỏ đã quen thuộc với s.ú.n.g ống, trình độ không thua kém gì các cựu chiến binh nhiều năm.
Chẳng lẽ tư lệnh Hứa thật sự coi trọng hai đứa trẻ này? Cho nên bây giờ mới cố gắng bồi dưỡng?
Trái ngược sắc mặt của tham mưu Khổng, hiển nhiên tư lệnh Hứa rất hài lòng.
Vòng thi thứ hai vẫn là tháo gỡ và lắp ráp súng, nhưng lần này bị bịt mắt.
Lục Trường Chinh vẫn như cũ bảo Khổng Lệnh Tường chọn kích cỡ, Khổng Lệnh Tường cũng đã từng bịt mắt luyện tập, nhưng không phải quá thành thục, trong lòng hơi hoảng sợ, hơn nữa anh ta đã thua vòng đầu tiên, không dám mạo hiểm, cho nên anh ta chọn cái vừa rồi.
Lục Trường Chinh sai người bịt mắt bọn họ lại, xác nhận họ không nhìn thấy, chờ bọn họ chuẩn bị xong lập tức hô bắt đầu.
Hiện trường rất yên tĩnh, chỉ có tiếng tháo dỡ và lắp ráp s.ú.n.g của ba người.
Chờ Khổng Lệnh lắp ráp xong, anh ta kéo bịt mắt xuống mới phát hiện hai đứa nhóc này đã lắp ráp xong, nhìn sắc mặt cha mình đen đến mức nhỏ mực.
Lục Trường Chinh nói kết quả thi đấu: “Đứng đầu là Lục Hòa Nhanh, hạng 2 là Lục Yến Hà, hạng 3 Khổng Lệnh Tường.”
Hạng mục đầu tiên, Khổng Lệnh Tường thua hoàn toàn!
Khổng Lệnh Tường không thể tin bản thân đã thua một đứa trẻ bốn tuổi.
Trong lòng anh ta rất hoảng loạn, nhưng liên tục cỗ vũ bản thân phải bình tĩnh! Còn một cái hạng mục, chỉ cần mình thắng phần b.ắ.n s.ú.n.g vẫn có thể cứu vớt mặt mũi, anh ta khá tự tin vào kỹ năng b.ắ.n s.ú.n.g của mình.
Bởi vì An An và Lạc Lạc chưa học b.ắ.n s.ú.n.g thật cho nên hai người sử dụng s.ú.n.g cao su để thi đấu.
Sau khi được lãnh đạo đồng ý, An An và Lạc Lạc b.ắ.n s.ú.n.g cao su cách 20 mét, Khổng Lệnh tường b.ắ.n đạn thật cách 50 mét, mỗi người mười phát đạn, người chiến thắng được xác định bởi số vòng b.ắ.n trúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-314.html.]
Sau khi kết thúc vòng thi b.ắ.n súng, báo bia viên đọc kết quả của Khổng Lệnh Tường trước.
“Khổng Lệnh Tường 6 điểm 10, 2 điểm 9, 2 điểm 8.”
Kết quả khá tốt, sắc mặt tham mưu Khổng cũng khá hơn một chút.
“Lục Yến Hà, 3 điểm 10, 4 điểm 9, 2 điểm 8, 1 điểm 7.”
“Lục Hòa Nhan, 10 điểm 10.”
Toàn trường yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi!
Khổng Lệnh Tường không biết mình đã trở về như thế nào, câu nói của Lục Trường Chinh cứ quanh quẩn bên tai cậu ta: “Nếu đây là ở trên chiến trường thì cậu đã c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t trên tay một đứa trẻ 4 tuổi. Đúng là cậu có chút năng lực, nhưng vẫn còn kém xa tiêu chuẩn để có thể vào tiểu đội đặc biệt. Hơn nữa cậu quá kiêu ngạo tự phụ, tự cho rằng bản thân rất giỏi giang.”
“Kiêu ngạo chính là điều cấm kỵ nhất của người lính, hy vọng sau khi trở về cậu có thể cải thiện bản thân. Đặc biệt, tiểu đội không có quy định học viên đã bị loại rồi sẽ không được tham gia tuyển chọn lại nữa. Lần tuyển chọn tiếp theo cậu vẫn có thể đến báo danh.”
Những người khác đứng xem cũng có vẻ mặt rất kinh ngạc, đợi cách xa một chút thì bàn tán xôn xao.
họ đứng ở một bên quan sát rất rõ ràng, tốc độ của Khổng Lệnh Tường khá nhanh, thành tích b.ắ.n tỉa cũng ổn. họ tự đánh giá thành tích bản thân cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Khổng Lệnh Tường.
“Lục Diêm Vương tìm đâu ra hai quái vật nhỏ kia vậy? Sao có thể lợi hại như thế?”
“Hình như là con của Lục Diêm Vương, tôi nghe người ta nói Lục Diêm Vương sinh được một cặp trai gái sinh đôi.”
“Không phải chứ? Lục Diêm Vương cũng quá biến thái rồi, hai đứa nhỏ đó mới mấy tuổi mà đã bị anh ta huấn luyện thành ra như thế? Chẳng lẽ vừa mới tập đi tập nói đã bị anh ta kéo vào trong quân ngũ rèn luyện?”
“Nói như thế thì anh ta vẫn còn đối xử khá tốt với chúng ta đó.”
“Ngay cả con của mình mà cũng ra tay được, có người tàn nhẫn đến thế sao?”
Cũng có một vài người có sức quan sát nhạy bén, nói: “Chưa chắc đã là huấn luyện tàn nhẫn, nói không chừng hai đứa bé đó có năng lực trời ban thì sao? Cậu nhìn Lục Hòa Nhan đi, mười phát trúng mười điểm, cậu luyện mất bao lâu mới đạt được thành tích như vậy?”
“Hơn nữa tôi thấy cô bé rất bình tĩnh, không giống như là may mắn, có lẽ trời sinh chính là vua b.ắ.n tỉa.”
“Có một số người, trời sinh đã là Binh vương!”
…
Tư lệnh Hứa cũng vô cùng hài lòng đối với thành tích của hai đứa bé, chờ khi những binh nhất kia đi rồi thì cười ha ha nắm tay hai đứa dẫn đi chơi.
Xem ra có thể nâng cao tiêu chí được rồi.
Vào chủ nhật, Tô Mạt và Lục Tiểu Lan dẫn theo hai đứa trẻ đến trường học gặp cha mẹ, sau đó cùng đến thư viện thăm Trương Chấn.
Sở dĩ Lục Tiểu Lan đi theo là vì lúc trước Tô Mạt có nói với cô ấy về chuyện thi đại học. Lục Tiểu Lan suy nghĩ một thời gian rồi vẫn quyết định thử sức mình.
Mặc dù thành tích của cô ấy không phải rất tốt, nhưng nếu chăm chỉ học tập một thời gian thì cũng có khả năng may mắn thi đậu. Như vậy cô ấy sẽ trở thành sinh viên đầu tiên của nhà họ Lục, có thể mang lại chút vinh quang cho gia đình.
Chỉ là sách vở của cô ấy đã bị Lý Nguyệt Nga tức giận mà xé nát hết từ 800 năm trước.
Bây giờ cô ấy đi với Tô Mạt đến thư viện thử vận may, xem có thể tìm được sách giáo khoa cấp hai và cấp ba không.
Khi chờ xe điện đến, Tô Mạt nhận ra có mấy thanh niên mặc quân trang hay nhìn về phía cô và hai đứa nhóc, sau khi lên xe vẫn như vậy thì nhíu mày.
Hình như gần đây cô không làm chuyện gì lớn mà? Người trong gia đình cũng rất khiêm tốn, sao lại bị người khác chú ý đến?
Bỗng nhiên, Tô Mạt nhớ ra mấy ngày trước, Lạc Lạc từng khoe với cô khi hai đứa thi đấu với người khác thì đã chiến thắng. Vì thế mà Tư lệnh Hứa đã thưởng cho mỗi đứa một cây s.ú.n.g lục mô hình.
Bộ mô hình đó rất giống s.ú.n.g đồ chơi ở đời sau, nhưng ở thời đại này đã là rất hiếm có.
“An An, có phải những người lính kia từng gặp các con đúng không?” Tô Mạt nhỏ giọng hỏi.
An An gật đầu: “Hôm tụi con thi đấu thì họ đứng xem ở một bên.”