Tô Mạt nghe vậy thì ngồi thẳng lưng lên, dáng vẻ nghiêm chỉnh lại.
Là mẹ của thiên tài thì không thể để mất mặt được!
Sau khi đám người Tô Mạt xuống xe thì những người lính kia thì thầm to nhỏ với nhau.
“Không ngờ vợ của Lục Diêm Vương lại đẹp như vậy, đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu mà.”
“Cậu không sợ c.h.ế.t à, dám nói Lục Diêm Vương là phân trâu, để anh ta biết được thì kỳ huấn luyện tiếp theo sẽ hành c.h.ế.t cậu.”
“Tôi ngậm chặt miệng của mình mà, nếu Lục Diêm Vương biết được thì chính là do các cậu nói.” Người đó nói xong còn run run, nếu thật sự để Lục Diêm Vương biết được hắn nói như vậy thì cái mạng nhỏ của hắn cũng đi đời.
“Vậy lát nữa đãi anh em một bữa ở nhà hàng quốc doanh đi, chúng tôi sẽ coi như chưa nghe thấy gì.” Mấy người kia nhân cơ hội muốn được ăn chùa.
“Hả… Đừng ác như thế chứ? Mỗi người ăn tô mì ở quán cơm quốc doanh là được rồi.”
“Xem cậu nói kìa! Nếu không đãi thì ngày mai đến tìm Lục Diêm Vương tố cáo cậu.”
“Được rồi, đãi đãi đãi! Nhà hàng quốc doanh thì nhà hàng quốc doanh. Nhưng mà nói trước, mỗi người chỉ được gọi một món thôi đó.” Người lính đó đặc biệt nhấn mạnh.
Mấy người khác vui vẻ đồng ý.
Điều kiện gia đình của người lính đó khá tốt, cha mẹ đều là công nhân viên chức, bản thân là cấp đại đội trưởng nên tiền lương cũng không thấp. Nhưng mà thường ngày có hơi keo kiệt nên lúc này những người còn lại mới nhân cơ hội mà chỉnh đốn một phen.
Cảm ơn Lục Diêm Vương, để cho họ ăn được một bữa ngon.
Sau khi Tô Mạt gặp cha mẹ thì mọi người lại ngồi xe ba bánh đi đến nhà ga, lên chuyến xe đi đến thư viện của tòa nhà công nhân viên chức.
Tô Mạt xách trái cây và rau xanh cho hai người, Mạc Ngọc Dung thì mua hai cân thịt và một ít trứng gà.
Thư viện không có phòng ăn, các công nhân viên chức đều tự nấu ăn ở nhà mình.
Sau một lúc trò chuyện, Tô Mạt nói chuyện muốn tìm sách giáo khoa với Trương Chấn.
Trương Chấn giao thiệp rộng rãi nên nghe được tin rất có thể sẽ khôi phục lại kỳ thi đại học.
“Đã chuẩn bị trước cho cháu rồi, cháu không đến lấy thì lần sau ông đi qua cũng đem theo cho cháu.” Trương Chân nói rồi đứng dậy đi vào phòng, lấy ra một chồng sách giáo khoa.
Tô Mạt nhận lấy, tất cả sách cấp hai và cấp ba đều có đầy đủ, hơn nữa còn rất mới.
“Cảm ơn ông nội Trương.” Tô Mạt vội vàng nói cảm ơn.
Trương Chấn xua tay nói: “Không cần, nếu thật sự muốn cảm ơn thì phải chăm chỉ học tập, thi đậu một trường đại học tốt.”
“Ông nội Trương, năm này sẽ thật sự khôi phục thi đại học ạ? Cháu chỉ căn cứ vào tình thế mà suy đoán thôi.” Ông nội Trương đã chuẩn bị trước sách giáo khoa cho cô, có lẽ là đã biết được tin tức nào đó.
Những người đó đã ngã xuống trước, hiện giờ cô cũng không biết khi nào thì thi đại học sẽ khôi phục.
“Ông có bạn lâu năm ở Bộ Giáo dục, lần trước ông ấy nói lãnh đạo đang cân nhắc. Nhưng năm nay có quá nhiều chuyện xảy ra nên khả năng khôi phục thi đại học không lớn, có lẽ nhanh nhất cũng phải năm sau.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-315.html.]
“Vâng, cháu hiểu rồi, nhất định cháu sẽ học tập chăm chỉ.” Tô Mạt nói.
Cô và Lục Tiểu Lan dùng một bộ sách giáo khoa là đủ rồi.
Năm đầu tiên khôi phục lại thi đại học, chắc chắn đề thi sẽ không quá khó. Cô định thi ban khoa học tự nhiên, đến khi đó lại thi thêm môn ngoại ngữ.
Cô không lo về ngữ văn, toán và ngoại ngữ. Ngay cả môn chính trị lúc trước từng khá lo lắng, sau khi làm việc tại trung tâm thương mại, gần như mỗi ngày đều phải học chính trị thì bây giờ cô đã có thể đọc làu làu những trích dẫn, ngược lại đã trở thành môn cô giỏi nhất.
Đến khi đó, bỏ ra chút thời gian để củng cố lại kiến thức lý hóa là được, dù sao đã nhiều năm rồi không dùng đến những công thức kia, quả thật đã quên gần hết.
Sau khi về đến nhà, Tô Mạt đưa sách giáo khoa cấp hai cho Lục Tiểu Lan, để cô ấy ôn lại kiến thức cấp hai trước, nếu có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi cô. Nếu cô biết thì cô sẽ chỉ, còn nếu cô cũng không biết thì cứ nhớ chỗ thắc mắc đó, khi có dịp thì tìm giáo viên hỏi.
Tô Đình Khiêm biết được hai người muốn thi đại học thì sau khi trở về trường đã nhờ vài đồng nghiệp có quan hệ tốt với ông làm cho họ một ít đề luyện tập. Tiện đường lại tìm một số học sinh cấp ba lấy vài bài thi năm nay và đề ôn tập.
Là người trong hệ thống giáo dục, ông ra mặt đi kiếm mấy thứ này dễ dàng hơn so với hai người Tô Mạt nhiều.
Vốn dĩ Lục Tiểu Lan có hơi không tự tin, dù sao lúc cô ấy còn đi học thì thành tích cũng không được tốt, cảm thấy bản thân có lẽ thi không đậu. Nhưng bây giờ cô ấy đã được tạo nhiều điều kiện như vậy, cô ấy cảm thấy nếu như mình không cố gắng thử sức một lần thì thật có lỗi với anh ba và chị dâu ba.
Người khác muốn học nhưng lại khó tìm được sách giáo khoa, còn cô ấy không chỉ có được sách giáo khoa mới mà còn có giáo sư đại học cho đề luyện tập, chị dâu ba luôn sẵn sàng chỉ dạy cho cô ấy, như vậy sao có thể không cố gắng được?
Vì thế, bắt đầu từ ngày đó, sau khi Lục Tiểu Lan tan làm về nhà, làm xong hết việc nhà thì luôn ở trong phòng, vùi đầu chăm chỉ học tập, ngay cả TV cũng không xem.
Tô Mạt thì ôn tập kiến thức cấp ba, dù sao cô vẫn còn nền tảng cơ bản, mặc dù không quá nhớ rõ vài chỗ nhưng xem lại một lần, làm vài bộ đề thì rất nhanh đã hiểu lại, cho nên học tập vẫn khá nhẹ nhàng.
Sau khi Lục Trường Chinh tan làm về cũng cố gắng dành nhiều thời gian để chơi với bọn nhỏ hơn.
Trẻ con bám người chỉ vài trong năm, chờ khi lớn hơn chút nữa thì anh muốn cho bám chúng cũng không thèm bám nữa.
Vài ngày sau, trong nhà lại có thêm một người vùi đầu học tập, đó là Lục Trường Chinh. Nhưng mà Lục Trường Chinh không phải muốn thi đại học mà muốn học ngoại ngữ.
Lục Trường Chinh có yêu cầu rất cao đối với tiểu đội đặc biệt, không chỉ có vũ lực mà còn phải có trình độ văn hóa. Anh không hy vọng đội viên của mình khi mới vừa xâm nhập vào hàng ngũ kẻ địch thì đã gặp khó khăn vì trở ngại ngôn ngữ.
Lục Trường Chinh làm đội trưởng, đương nhiên phải làm gương cho mọi người. Chờ sau sinh nhật ba tuổi của hai đứa nhóc thì lại có thêm hai người chăm chỉ học tập trong nhà.
Tư lệnh Hứa đã cho hai đứa nhỏ đi học lớp văn hóa, biết Tô Mạt thành thạo tiếng Anh thì bảo cô buổi tối dành ra chút thời gian để dạy cho hai đứa.
Vì thế, buổi tối Tô Mạt vừa dạy tiếng Anh cho bọn nhỏ, vừa giải thích những chỗ khó hiểu cho Lục Tiểu Lan, còn phải tự ôn lại kiến thức, vô cùng bận rộn.
TV trong nhà, ngoại trừ được bật lên một lúc khi ăn cơm thì thời gian khác đều bị tắt, tiết kiệm được một khoản tiền điện kha khá.
Tháng 8, Hà Nam gặp những trận mưa rất to, mấy chục cái đập chứa nước lần lượt bị vỡ, nhiều nơi ở Hà Nam thành biển nước, mấy chục nghìn người thiệt mạng.
Bởi vì những người kia đã ngã xuống, để lộ nhiều tin tức, các phương tiện truyền thông và các tờ báo lớn, các kênh tin tức đều liên tục đưa tin về trận thiên tai thảm khốc này.
Quốc gia cũng lập tức phái bộ đội đến hỗ trợ, còn chi ra 700 triệu tệ tiền cứu viện.
Theo thống kê, trong đợt thiên tai lần này, có 10.150.000 người gặp nạn, hơn 26.000 người tử vong, 5.240.000 ngôi nhà bị phá hủy, khoảng 300.000 con gia súc bị chết, gây thiệt hại hàng chục tỷ tệ cho nền kinh tế.
Bởi vì truyền thông đưa tin liên tục nên nhân dân khắp cả nước đều biết đến thảm họa Hà Nam thông qua báo chí hay TV, nhiều nơi bắt đầu vận động quyên góp tiền hoặc đồ vật hỗ trợ.