Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 325

Tán gẫu với Vương Thúy Mai vài câu, rồi Lục Tiểu Lan về nhà.

Sau khi trở về, Lục Tiểu Lan tắm rửa trước, giặt sạch quần áo chăn mền mang về. Lại lấy khoai môn từ nhà bếp ra, làm khoai môn sợi cho hai đứa nhỏ.

Khoai môn sợi này là một món ăn vặt của tỉnh Quảng Đông, bào khoai môn thành sợi, sau đó cuộn thành một cục lăn qua bột mì, cho vào dầu chiên, vừa giòn vừa xốp ăn rất ngon.

Hai đứa nhỏ cực kỳ thích ăn, cô ấy cũng thường xuyên làm cho chúng. Hôm nay nhận được thư thông báo, cô ấy chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ về thôn Lục Gia. Đến lúc đó chỉ sợ sẽ có một khoảng thời gian không gặp hai đứa nhỏ, nên làm cho chúng một lần nữa.

Rất nhanh, trong phòng bếp đã bay ra mùi khoai môn sợi chiên.

Chạng vạng tối, hai đứa nhỏ theo Lục Trường Chinh cùng nhau trở về.

Nhìn thấy Lục Tiểu Lan, đều vui vẻ không thôi, Lạc Lạc chạy tới: “Cô ơi, sao cô trở về không nói cho chúng cháu biết? Để chúng cháu ở nhà đợi cô.”

Lục Tiểu Lan vuốt ve đầu Lạc Lạc: “Cô cũng không biết khi nào có thể về, không cần phải làm lỡ buổi huấn luyện của hai đứa.”

“Mau đi rửa tay đi, cô chiên khoai môn sợi cho hai đứa đấy.”

Lạc Lạc hoan hô một tiếng, vội vàng chạy đi rửa tay, rồi đi lấy đồ ăn. Cậu bé luyện quyền cả buổi chiều, đã sớm đói bụng.

Hai đứa nhỏ năm nay đã tròn bốn tuổi, Tô Mạt cũng không đưa bọn chúng đến nhà trẻ nữa. Lúc phía tư lệnh Hứa có sắp xếp thì lập tức qua đó học. Không thì cứ để bọn chúng ở nhà một mình. Cơm trưa thì mua phiếu cơm ở nhà ăn cho chúng, để cho chúng tự mình đến nhà ăn của viện gia chúc giải quyết.

Chẳng qua, từ lúc không gửi ở nhà trẻ đến nay, hai đứa nhỏ cũng không ở nhà nhiều. Không phải phía tư lệnh Hứa có sắp xếp thì bị Lục Trường Chinh dẫn đi huấn luyện cùng.

Đầu tháng này, Lục Trường Chinh còn dẫn hai đứa nhỏ đi dã ngoại huấn luyện sinh tồn.

Hai đứa nhỏ đi ra ngoài một tuần, sau khi trở về giống như người tị nạn. Cả người bẩn thỉu, tóc thì rối bời, trên người lại có không ít nốt muỗi đốt.

Lạc Lạc rưng rưng nước mắt tố cáo với Tô Mạt, nói Lục Trường Chinh không cho cậu bé cơm ăn, còn bắt cậu bé ăn côn trùng.

Sau khi Lục Trường Chinh trở về, cũng rất dè dặt trước mặt Tô Mạt, chỉ sợ Tô Mạt làm khó dễ anh.

Chẳng qua Tô Mạt cũng không làm vậy, dù sao “Muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó”, có nhiều thứ vẫn nên thích ứng càng sớm càng tốt. Lúc đó cô bé Thảo còn là một bé gái, dưới tình huống không có người lớn làm bạn mà còn có thể sinh hoạt ở trên núi mấy tháng.

Con đường hai con nhỏ sau này phải đi, yêu cầu bọn chúng phải hiểu nhiều hơn người khác. Học cách sinh tồn trong tự nhiên là một khả năng mà chúng phải có.

Về các vấn đề như bọn nhỏ còn quá nhỏ, đói bụng không tốt cho sức khỏe thì không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Tô Mạt.

Không nói bản thân hai đứa nhỏ là dị năng giả, tố chất thân thể vốn mạnh hơn người bình thường. Mà dù thật sự xảy ra vấn đề đói bụng, thường xuyên ăn đồ cô thúc đẩy sinh trưởng cũng sẽ dần dần bồi bổ trở lại.

*

Hôm nay cũng là ngày cuối cùng Tô Mạt đi làm, buổi chiều trung tâm ngoại thương tổ chức tiệc tiễn người thi đậu đại học.

Lần này trung tâm ngoại thương có mười mấy người tham gia thi đại học, có năm người thi đậu đại học, trong đó Tô Mạt có chức vị cao nhất và thành tích tốt nhất.

Thật ra có rất nhiều người không hiểu lắm cách làm của Tô Mạt lắm.

Tuổi còn trẻ đã làm được vị trí chủ nhiệm, đang trong thời kỳ sự nghiệp thăng tiến. Theo nhiều người thấy cô nên nhân cơ hội này mà cố gắng làm việc, tiếp tục thăng tiến thêm một bậc.

Chứ không phải vội vã giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang vào lúc này, để đi thi đại học gì đó.

Cũng không phải mấy năm nay trung tâm không có sinh viên đại học được phân phối đến, nhưng có người nào có thể được sắp xếp ngay cho vị trí chủ nhiệm?

Tô Mạt đi đại học bồi dưỡng bốn năm, cùng lắm trở về cũng chỉ được phục chức. Nhưng nếu cô tiếp tục làm việc tại chỗ bốn năm, dựa theo năng lực và tốc độ thăng tiến của Tô Mạt thì nói không chừng sẽ lại đi lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-325.html.]

Cho nên, cần gì chứ?

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, bọn họ vẫn bội phục Tô Mạt, dù sao cũng không phải ai cũng có thể đỗ trạng nguyên khối tự nhiên.

Tính ra trạng nguyên khối tự nhiên là người của trung tâm ngoại thương bọn họ, bọn họ cũng vẻ vang.

Sau khi tạm biệt, lãnh đạo trung tâm cố ý tìm Tô Mạt, nói với cô chỉ cần bồi dưỡng cho tốt thì trung tâm vẫn sẽ giữ vị trí cho cô, chờ cô học thành tài trở về.

Trung tâm ngoại thương là một miếng bánh thơm ngon, người muốn đến đây làm việc rất nhiều.

Mấy năm nay, dưới sự bồi dưỡng hết lòng của quốc gia, người học tiếng Anh cũng càng ngày càng nhiều. Chờ Tô Mạt tốt nghiệp, chưa chắc trung tâm ngoại thương còn có vị trí của cô.

Dù sao, yêu cầu của quốc gia đối với sinh viên đại học là “Đến nơi gian khổ nhất, đến nơi tổ quốc cần nhất”.

Nếu lúc tốt nghiệp phân phối công việc, bên trung tâm không có cung cấp vị trí công tác, lại không chủ động đòi người thì cục lao động và việc làm quốc gia chắc chắn sẽ dựa theo nguyên tắc mà phân phối.

Tô Mạt vừa có năng lực lại có bối cảnh, lãnh đạo cũng sẵn sàng lấy lòng cô.

Đối với việc lãnh đạo lấy lòng, đương nhiên Tô Mạt thấy rất cảm kích, tuy rằng sau khi cô tốt nghiệp cũng không có ý định trở về. Cũng bày tỏ nếu có hội chợ, có việc gì cần có thể tìm cô bất cứ lúc nào, cô sẽ tới hỗ trợ.

Tan tầm trở về, thấy Lục Tiểu Lan đã về, Tô Mạt cũng rất vui mừng. Cô nhìn thấy Lục Tiểu Lan tuy rằng đã đen và gầy hơn nhưng tinh thần lẫn diện mạo tốt hơn trước đó rất nhiều.

Lúc trước cô đã đọc một số cuốn sách cỗ vũ tinh thần, có nói chỉ khi con người trải qua đau khổ thì sinh mệnh mới có thể thăng hoa, cho nên Lục Tiểu Lan đã thăng hoa rồi sao?

Trường của Lục Tiểu Lan là trường chuyên khoa, thời gian báo danh chậm hơn Tô Mạt một chút, ngày 2 - 3 tháng 10 báo danh, ngày 4 thì chính thức khai giảng.

Cho nên Lục Tiểu Lan ở Quảng Châu thêm vài ngày, cùng Tô Mạt dẫn hai đứa nhỏ đi dạo xung quanh, chụp rất nhiều ảnh, rồi cầm đi rửa ảnh gấp. Lúc chuẩn bị trở về, mang về cho mấy người lớn xem.

Sáng ngày 5 tháng 9, Lục Tiểu Lan xách theo túi lớn túi nhỏ, lên tàu về nhà.

Nhìn gia đình anh ba chị dâu ba đứng ở ga xe lửa, đôi mắt Lục Tiểu Lan có chút ướt át.

Nhớ lúc trước, cô ấy vì tránh né phiền toái mới đến Quảng Châu cùng với chị dâu ba. Chỉ hơn ba năm, cuộc sống của cô ấy đã rất khác. Cô ấy không chỉ trải sự đời, mở rộng tầm mắt, còn trở thành sinh viên đại học mà người người hâm mộ.

Anh ba và chị dâu ba thật sự là quý nhân trong cuộc đời cô ấy.

Nếu như không có bọn họ, có lẽ cô ấy vẫn còn ở công xã Hồng Kỳ, đau đớn giãy dụa trong cuộc hôn nhân vô vọng.

Chờ xe lửa đi rồi, lúc này đám người Tô Mạt mới rời đi.

“Cha ơi, sau này cô có về không ạ?” Lạc Lạc hỏi.

“Cũng chưa chắc, nếu con nhớ cô, sau này chúng ta có thể đi thăm cô.”

“Vẫn đi máy bay ạ?” Nếu đi xe lửa, có thể cậu bé sẽ không nghĩ như vậy nữa.

“Ừ, ngồi máy bay.”

Trước đây máy bay vẫn do quân đội quản lý, vé máy bay chỉ bán cho người có thân phận. Gần đây đã có tin tức nội bộ truyền ra, máy bay có thể sẽ do dân quản, về sau chỉ cần mua được vé máy bay thì ai cũng có thể ngồi máy bay.

Từ ga xe lửa đi ra, Tô Mạt x bắt đầu để ý tới tình huống của quảng trường.

Từ ga xe lửa đi tới bãi đỗ xe, lộ trình cũng chỉ vài phút, mà Tô Mạt đã nhìn thấy ba người xách giỏ trúc, trong đó có hai người đã thành công giao dịch với người ta. Một người thì bán trứng luộc trà, một người thì bán bánh nướng.

Những người này đi giao dịch cũng không tránh né mọi người. Xem ra, bầu không khí đã cởi mở hơn rất nhiều.

Tô Mạt đoán, nhiều nhất là hai năm nữa, quốc gia sẽ cho phép sự tồn tại của hộ cá thể. Về phần tư nhân mở nhà máy mở công ty, có lẽ còn phải đợi thêm.

Bình Luận (0)
Comment