Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 324

Mẹ chồng nàng dâu thường xuyên mẹ chồng mỉa mai con dâu một câu, con dâu đ.â.m chọc lại mẹ chồng một câu, khiến không khí trong nhà ngột ngạt.

Anh ta mỗi ngày bận rộn giải quyết mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu, làm sao còn tinh thần hay sức lực để làm việc, kể từ khi Lục Trường Chinh giúp anh ta thăng lên một cấp vài năm trước, cũng không thấy anh ta nhúc nhích nữa.

Anh ta còn muốn chạy quan hệ, nhưng người đứng đầu hiện tại ở thành phố Song Sơn là Canh Trường Thanh nên không ai dám ra tay. Bây giờ gia đình nhà chồng của chị cả càng ngày càng sa sút, e rằng vài năm nữa, muốn nhờ cậy quan hệ cũng không có để mà nhờ cậy.

Đôi khi, anh ta cũng tự hỏi, nếu lúc trước anh ta cắn c.h.ế.t cũng không ly hôn với Lục Tiểu Lan, liệu cuộc đời anh ta có khác đi không?

Tin tức Tô Mạt và Lục Tiểu Lan đỗ vào đại học rất nhanh đã truyền khắp đại đội thôn Lục Gia, Mã Tiểu Quyên đương nhiên cũng nghe được.

Đào Bồi Thắng cũng nhờ người tra điểm của cô ta, thi không tốt nhưng cũng không tệ, cô ta ước tính mình có thể vào được một trường cao đẳng.

Vấn đề nan giải bây giờ là dự sinh của cô ta là vào cuối tháng 9 hoặc đầu tháng 10, đây cũng là thời điểm mà hầu hết các trường báo danh.

Nếu đứa nhỏ này ra sớm thì thật tốt, đến lúc đó cô sẽ chịu đựng, không ở cữ, đưa con theo, vừa học vừa chăm con.

Vừa hay trường học cô ta đăng ký ở Cáp Nhĩ Tân, cách nhà chồng không xa, đến lúc đó, cô ta sẽ để con ở nhà chồng, ban ngày sẽ tìm người trông nom, buổi tối cô ta sẽ tự mình chăm sóc đứa nhỏ.

Nhưng nếu sinh vào thời điểm báo danh hoặc sau khi khai giảng thì sẽ hơi rắc rối.

Gia đình chồng khuyên cô ta, chờ nhận được thông báo, cha chồng sẽ ra bàn với nhà trường, xin cho cô ta hoãn nhập học một năm. Như vậy, cô ta có thể sinh con ở cữ, đồng thời cũng có thể nuôi đứa nhỏ lớn hơn một chút, đến lúc đó lại an tâm đi học, không cần phải vất vả như vậy.

Trong lòng Mã Tiểu Quyến rất rối rắm, nhập học trễ một năm, cũng không phải là không thể. Nhưng nếu phải bỏ một năm, cô ta thực sự muốn năm sau thi lại, biết đâu cô ta có thể vào được ngôi trường lý tưởng.

Khi mang thai, phản ứng thai nghén quá lớn, ảnh hưởng đến trạng thái của cô ta, trong kỳ thi năm nay cô ta làm bài không được tốt. Cô ta và Khương Nguyệt đồng thời bắt đầu ôn tập, trình độ hai người ngang nhau, nhưng Khương Nguyệt cao hơn cô ta mấy chục điểm, hẳn là có thể vào đại học.

Nhưng cô ta hơi lo lắng, lỡ sang năm không có thi, hoặc kết quả thi năm sau của cô ta không bằng năm nay. Cô ta thường nghe mẹ nói, phụ nữ mang thai ngốc ba năm, lỡ như sau khi sinh con xong, trạng thái của cô ta không như trước nữa thì sao?

Mã Tiểu Quyên rất bối rối, nghĩ Tô Mạt có rất nhiều thông tin, cô ta gọi điện cho Tô Mạt, nhờ cô cho một số lời khuyên.

Tô Mạt nghe Mã Tiểu Quyên nói xong, cũng không có lập tức cho ý kiến, mà trước tiên giải thích tình huống hiện tại cho cô ta biết, còn lựa chọn như thế nào là do cô ta quyết định.

"Tiểu Quyên, nếu kỳ thi tuyển sinh đại học đã bắt đầu, chắc chắn sẽ không dừng lại, chuyện này cậu có thể yên tâm."

“Kỳ thi tuyển sinh đại học năm sau chắc chắn sẽ có nhiều thí sinh hơn năm nay, tương tự, số thí sinh trúng tuyển cũng sẽ nhiều hơn năm nay. Đề thi chắc chắn sẽ khó hơn năm nay nhưng theo đó, sẽ có nhiều đề ôn tập hơn cho mọi người cùng luyện tập.”

Mặc dù thông báo đã được đưa ra vào tháng 2 nhưng nhiều giáo viên đại học vẫn còn ở chuồng bò, phải sửa lại án xử sai, còn phải làm công việc khác, thời gian vẫn trôi, cho nên việc chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay quả thực không đủ, tỷ lệ trúng tuyển cũng không cao.

"Nhưng có muốn thi lại hay không, bên ngoài chỉ là thứ yếu, mấu chốt là ở sự quyết tâm của cậu."

“Nếu cậu có dũng khí quyết đánh đến cùng, quyết tâm thi lại thì đừng lo lắng gì cả, sau khi đứa nhỏ chào đời, thời gian ở cữ kết thúc, cậu có thể bình tĩnh nghiêm túc ôn tập."

"Nếu cậu lo lắng nhiều hơn thì tớ khuyên cậu nên hoãn việc nhập học lại, không cần phải thi lại. Bởi vì có nhiều khi, thất bại là do nhiều nguyên nhân khác nhau."

"Bài ghi chép ôn tập của ở, chờ Tiểu Lan về nhà, tớ sẽ bảo cô ấy mang về cho cậu. Cậu cũng có thể hỏi ý kiến của trung đoàn trưởng Đào trước, rồi lại đưa ra quyết định."

Cuối tháng 8, công tác cứu viện bên Đường Thị kết thúc, tình nguyện viên từ nơi khác tới cũng bắt đầu lục tục rút lui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-324.html.]

Tuy rằng đã báo trước, nhưng vẫn có mấy chục nghìn người tử vong, trên chục nghìn người mất tích. Tuy rằng tình huống vẫn thê thảm như trước, nhưng sau khi Tô Mạt nhìn thấy nhân số mà chính phủ thông báo, vẫn thở phào nhẹ nhõm.

So với hai trăm mấy chục nghìn người trong ghi chép, ít nhất đã có hơn mấy trăm nghìn người bảo vệ được tính mạn.

Lục Tiểu Lan làm nhân viên hậu cần, là nhóm cuối cùng rời đi, những đứa nhỏ cô ấy chăm sóc, hai mắt đẫm lệ đuổi theo cô ấy mãi cho đến cổng của khu an toàn.

“Cô Lục, sau này cô có về thăm tụi em không?” Bọn nhỏ khóc hỏi.

Bọn chúng không nỡ xa cô Lục, cô Lục luôn dịu dàng, lại kể chuyện cho bọn chúng, may quần áo cho bọn chúng, làm đồ ăn ngon cho chúng, còn có thể dạy chúng những đạo lý làm người nữa.

“Có, các em học hành cho giỏi, đến lúc đó viết thư cho cô. Lúc cô rảnh sẽ đến thăm các em.” Lục Tiểu Lan nói.

Mấy năm nay Lục Tiểu Lan ở Quảng Châu, lúc Tô Mạt kể chuyện cho bọn nhỏ, cô ấy cũng nghe không ít. Hơn nữa Lạc Lạc là một đứa trẻ thích chia sẻ, trước khi ngủ thường xuyên muốn chia sẻ lại cho Lục Tiểu Lan.

Nghe nhiều, Lục Tiểu Lan cũng đều nhớ kỹ.

Trẻ con bây giờ có rất ít món ăn tinh thần, những câu chuyện này của Lục Tiểu Lan, quả thực đã mở ra một cánh cửa mới cho bọn nhỏ. Bọn nhỏ ở khu an toàn, chuyện mỗi ngày thích nhất chính là nghe Lục Tiểu Lan kể chuyện.

“Được, bọn em chắc chắn sẽ học thật giỏi, đến lúc đó sẽ viết thư cho cô.” Bọn nhỏ rơi lệ nói.

Sau khi rưng rưng vẫy tay tạm biệt bọn nhỏ, Lục Tiểu Lan quả quyết xoay người leo lên chiếc xe mà bộ đội đưa họ tới ga xe lửa. Cô ấy tạm thời không có cách nào ở lại nơi này, cô ấy còn có con đường mà mình phải đi.

Trải qua khoảng thời gian này, khiến lần đầu tiên Lục Tiểu Lan có kế hoạch đối với sự nghiệp của mình.

Trước kia, công việc đối với cô ấy mà nói, chính là công cụ kiếm tiền nuôi sống bản thân. Chỉ cần có tiền lương, công việc gì cô ấy cũng có thể, cũng không kén chọn, cũng không có kế hoạch gì đáng nói.

Nhưng giờ thì khác.

Trong một tháng này, nhìn nét u sầu sợ hãi trên mặt bọn nhỏ biến mất dưới sự dạy dỗ và làm bạn của cô ấy, dần hiện hữu nụ cười, lần đầu tiên cô ấy cảm nhận được cảm giác thành tựu, cũng lần đầu tiên hiểu được ý nghĩa của việc dạy học.

Lần này mọi người chia nhau rời đi, cũng không có tàu tốc hành, phải bốn ngày sau Lục Tiểu Lan mới trở lại Quảng Châu.

Lúc này, đã là ngày cuối cùng của tháng tám.

Chờ đến khi cô ấy xách hành lý xuất hiện ở khu người nhà, người quen biết cô ấy đều cảm thấy cô ấy thay đổi, nhưng không thể nói rõ là chỗ nào không giống, chỉ cảm thấy cả người giống như phát sáng.

Vương Thúy Mai đang phơi đồ trong sân, từ xa thấy Lục Tiểu Lan trở về, phấn khích hô lên: “Tiểu Lan, trở về rồi đó à? Hiện tại Đường Thị thế nào rồi? Dàn xếp ổn thỏa chưa?”

Nói xong nhanh chóng đi ra, sau khi nhìn Lục Tiểu Lan ở gần thì hơi dừng lại, nhìn lên nhìn xuống nói: “Tiểu Lan, sao đen với gầy thế này, mà sao chị cứ thấy em có gì khác ấy nhỉ?”

Lục Tiểu Lan sửng sốt: “Chị Vương, khác chỗ nào chứ? Không phải vẫn là em sao?”

“Nói không ra, dù sao cũng không giống lắm, cả người giống như… Nói thế nào nhỉ… Có hồn. Trời ơi, không đúng, chị không có học thức nên không biết nói. Dù sao nhìn cũng tốt hơn, tốt hơn so với trước kia.”

Nhìn dáng vẻ vò đầu bứt tai của Vương Thúy Mai, Lục Tiểu Lan không khỏi phì cười ra tiếng: “Chị Vương, em cảm ơn. Hiện tại gần như phía Đường Thị đã dàn xếp ổn thỏa, quốc gia phái một trăm nghìn quân giải phóng đến cứu tế, Đường Thị cũng sẽ bắt đầu xây lại ngay thôi. Qua vài năm, lại sẽ có một Đường Thị mới.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Vương Thúy Mai nói: “Chị nghe chị dâu em nói, em thi đậu đại học, hôm qua đã nhận được thư thông báo đấy.”

“Vậy sao, thật tốt quá.” Lục Tiểu Lan thở phào nhẹ nhõm, cô ấy còn nghĩ, năm nay nếu không thi đậu thì sang năm cô ấy lại thi tiếp.

Bình Luận (0)
Comment