Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 323



Nhưng những chuyện này không liên quan gì đến Tô Mạt, bởi vì những người giống như cô trước khi thi đại học đã có công việc, có thể đi học có lương, điều điều có nghĩa là công ty sẽ trả tiền cho bạn đi học.

Tô Mặt ước tính với chính sách này có thể giảm bớt áp lực tài chính cho bộ giáo dục, dù sao cũng có rất nhiều sinh viên, tiền sinh hoạt hàng tháng rất nhiều.

Cho mỗi người 18 tệ một tháng, nếu chiêu sinh 30 vạn sinh viên, vậy mỗi tháng tốn 540 vạn tiền trợ cấp sinh hoạt, một năm là 6480 vạn, đây có thể là một khoản chi phí lớn.

Tô Mạt có chức vụ cao trong đơn vị, sau khi đi học, cho dù trả lương cho cô theo tiêu chuẩn thấp nhất, mỗi tháng cũng phải trả cho cô 45 nhân dân tệ.

Chính sách quy định mức lương chi trả cho việc đi học không được thấp hơn 50% tiền lương ban đầu và không được dưới 18 tệ, dù sao cũng phải để sinh viên ăn no mới có sức học tập nếu bị đói mờ hai mắt thì làm sao có thể tiếp tục học được?

Tuy nhiên Tô Mạt cảm thấy chính sách này sẽ phải thay đổi sau một hai năm.

Rốt cuộc người phụ trách của các đơn vị không phải kẻ ngốc, nếu không làm việc còn phải trả tiền lương. Sau khi người này tốt nghiệp được quốc gia sắp xếp công việc, ai biết có thể sắp xếp quay về đơn vị ban đầu nữa không?

Có mấy ai muốn tiêu tiền để nuôi người cho gia đình khác chứ?

Vào ngày Tô Mạt nhận được thư thông báo, Lục Trường Chinh gọi điện thoại về quê báo tin vui.

Điểm của Lục Tiểu Lan đã nhờ người khác kiểm tra, 334 điểm, cô ấy đăng ký vào trường sư phạm là ổn.

Sau khi Lục Thanh An nghe xong lập tức vui đến rơi nước mắt.

Cúp điện thoại, ông ấy lái xe vào huyện mua hai dây pháo hết 200 đồng, 3 cân thịt heo, 3 cân thịt dê và một con gà to béo.

Khi về đến nhà, ông ấy ra ngoài ruộng gọi Lý Nguyệt Nga trở về để bà ấy nấu ăn, tối nay ông ấy muốn mời khách.

Trong nhà họ Lục ông ấy có hai sinh viên, một người trong đó là Trạng Nguyên! Thật sự là một sự kiện hạnh phúc.

Đêm đó, nhà họ Lục bày hai bàn, Lục Thanh An mời những người thân thiết và những người khá được yêu thích trong đại đội đến chung vui.

Trong bữa ăn, Lục Thanh An cố ý để Lục Hành Quân dành thời gian đốt pháo.

Lý Nguyệt Nga thấy Lục Thanh An vui như vậy, sau khi mọi người ra về liền trêu chọc ông ấy: “Tôi thấy ông vui vẻ như vậy còn tưởng rằng ông mới là người thi đậu đại học đó.”

“Tôi rất vui, con gái tôi thi đậu đại học, tôi xem sau này còn ai dám nói xấu con bé.” Hôm nay Lục Thanh An vui vẻ nên uống rất nhiều, bây giờ hơi say nên vô thức nói ra lời trong lòng.

“Bà già, bà biết không, tôi rất buồn, tôi có một đứa con gái, năm nay 26 tuổi vẫn chưa mang thai lại ly hôn, sau này phải làm sao đây?”

“Mặc dù nó đi theo hai vợ chồng thằng ba, bọn nó sẽ không bạc đãi con bé, nhưng xa thì thơm gần thì thối, thời gian dài, khó để bảo đảm bọn họ sẽ ghét bỏ con bé.”

“Bây giờ thì tốt rồi, con bé tự mình thi đậu đại học, sau khi tốt nghiệp còn được quốc gia sắp xếp công việc, cuộc sống sau này sẽ không quá kém.”

“Nếu như ở trường học tìm được một người chồng, tùy tiện tìm một người cũng tốt hơn thằng nhóc Dương Cảnh Minh gấp 800 lần....” Lục Thanh An nói xong rồi ngủ thiếp đi.

Lý Nguyệt Nga không ngờ Lục Thanh An cũng lo lắng, bình thường bà ấy nhắc đến chuyện kết hôn của Lục Tiểu Lan, ông ấy còn nói bà ấy đừng lo lắng quá, con cháu có phúc của con cháu, thì ra ông ấy lại giấu sâu như vậy.

Thấy Lục Thanh An đã nằm xuống ngáy ngủ, Lý Nguyệt Nga kéo chăn đắp cho ông ấy rồi ra ngoài làm việc.

Ngày hôm sau tình cờ lại là ngày họp công xã.

Lục Thanh An đặc biệt lấy hai bao t.h.u.ố.c lá ngon do Tô Mạt gửi vào dịp Tết Nguyên Đán, vừa đến phòng họp của công xã, ông ấy đã phân phát một vòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-323.html.]

"Này, bí thư Lục, chia t.h.u.ố.c lá ngon như vậy, đây là trong nhà có việc gì vui sao? Ông lại sắp lên chức ông nội à?"

Lục Thanh An mỉm cười xua tay: “Không, ông nội này cao cả hơn, không xứng phân phát t.h.u.ố.c lá ngon như này.”

“Con dâu và con gái tôi, cả hai đều đã đỗ đại học. Con dâu tôi là thủ khoa khoa học tự nhiên ở Quảng Đông, được nhận vào trường tốt nhất ở Quảng Đông, con gái tôi nhớ nhà nên con bé quay về chỗ chúng ta, được nhận vào Học viện Sư phạm Cáp Nhĩ Tân.”

Mọi người nghe xong liên tục chúc mừng nhau. Dù có chân thành hay không thì cũng phải đối mặt.

"Đã là thủ khoa rồi, tại sao bạn không nộp đơn vào Đại học Bắc Kinh hay Đại học Thanh Hoa? Quảng Đông có thể có trường nào lớn chứ." Có người đưa ra nghi hoặc.

Vào thời điểm này, việc truyền tải thông tin còn kém phát triển, miền Bắc biết rất ít về miền Nam. Trong mắt nhiều người, những trường tốt cũng chỉ có Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa, còn những trường khác cũng chỉ bình thường mà thôi.

"Cũng không phải, tôi cũng nói như vậy, đều là thủ khoa, nếu không nộp đơn vào hai trường này thì thật đáng tiếc. Nhưng con trai và cháu trai cháu gái của tôi đều ở Quảng Châu, con dâu tôi không nỡ, vì vậy con bé chỉ có thể nộp đơn vào trường gần nhất."

“Tôi nghe nói thằng ba nhà tôi nói, trường kia cũng rất lợi hại, chỉ kém Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa một chút thôi. Tôi chưa từng học đại học, cũng không hiểu, bọn nhỏ lựa chọn sao thì tôi nghe vậy thôi."

"Nghiên cứu viên Tô giỏi như vậy, ở đâu cũng có thể tỏa sáng. Kể từ khi đại đội chúng ta sử dụng hạt giống rau và phương pháp bón phân mà cô ấy dạy, đội rau đã tăng sản lượng mấy năm liên tiếp, mang lại ra rất nhiều lợi ích cho đại đội."

Tô Mạt đã theo học ở công xã hơn một năm, mọi người đều biết cô.

“Đúng vậy, vàng ở đâu cũng có thể tỏa sáng.”

“Nếu được vào đại học thì đó là điều tuyệt vời. Dù học trường nào, vẫn có thể đóng góp cho đất nước”.

"Bí thư Lục, con gái của ông đã thi đậu Học viện Sư phạm, sau khi tốt nghiệp, không phải con bé sẽ trở thành giáo viên sao? Sinh viên đại học này được quy định sẽ phân công vào một trường trung học bậc cao đẳng đi." Có người hỏi.

Hiện nay kỳ thi vào trường cao đẳng đã được tự do hóa, những người có tầm nhìn lại bắt đầu coi trọng giáo dục. Từ xưa đến nay, con đường dễ dàng nhất để trẻ em nghèo cất đầu dậy chính là học tập.

"Ai ui, nào có dễ dàng như vậy, nhà nước sắp xếp đến đâu thì đến đó thôi, chúng tôi đều nghe theo nhà nước sắp xếp." Lục Thanh An cười nói.

Trong khi Lục Thanh An vừa mỉm cười trò chuyện với những người khác, ông ấy vừa lén lút quan sát Dương Cảnh Minh và bố vợ của anh ta đang rúc vào trong góc, cảm thấy thoải mái không chịu được.

Mấy năm nay, hai tên này luôn ngoài sáng trong tối có thái độ thù địch với ông ấy, lần này ông ấy mới có khẩu khí.

Dương Cảnh Minh ngồi trong góc, vẻ mặt u ám không rõ. Anh ta không ngờ rằng Lục Tiểu Lan thế mà đậu đại học, trở thành một sinh viên đại học khiến người ta hâm mộ.

Hóa ra Lục Tiểu Lan giỏi như vậy sao?

Có hàng triệu người tham gia kỳ thi, nhưng tuyển sinh chỉ có mấy trăm nghìn người, thế mà cô ấy lại đậu.

Kể từ khi hai người ly hôn, dường như cuộc sống của họ ngày càng thay đổi, cô ấy thì ngày càng tốt hơn, anh ta thì lại ngày càng tệ hơn.

Anh ta năm nay cũng đã hai mươi tám, rất nhanh sẽ đến đầu ba, anh ta lấy vợ mới được ba năm mà đến nay vẫn chưa có con.

Vì chuyện con cái mà mối quan hệ giữa mẹ và vợ anh ta ngày càng căng thẳng và bế tắc, trong nhà ba ngày một lần lại xảy ra cãi vã nhỏ, năm ngày lại cãi nhau lớn, anh ta bị kẹp ở giữa, thật sự khó khăn.

Hai người vợ đều không có thai, anh ta âm thầm nghi ngờ chính mình, cũng bí mật đến bệnh viện Cáp Nhĩ Tân để kiểm tra nhưng kết quả vẫn bình thường.

Mẹ cô ta đổ chuyện này lên người vợ anh ta, nói gia đình anh ta xui xẻo nên cưới hai người vợ, đều là gà mái không biết đẻ trứng.

Nhưng vợ anh ta cũng đã đi kiểm tra, dường như không có vấn đề gì, cũng đã uống nhiều loại thuốc hỗ trợ có thai nhưng không có tác dụng. Vì vậy, lại đổ lỗi cho nhà anh ta, cho rằng trước đây gia đình anh ta chắc chắn đã làm điều gì trái đạo đức, ảnh hưởng đến phong thủy, phải đoạn tử tuyệt tôn.

Bình Luận (0)
Comment