Ngày hôm sau, Lục Trường Chinh chở Lục Tiểu Lan đến nơi tập hợp của các tình nguyện viên, đường sắt Quảng Châu cố ý mở một đoàn tàu tốc hành vì những người tình nguyện và đưa bọn họ đến Đường Thị.
Khi Lục Tiểu Lan lên xe, trong lúc tìm vị trí ngồi, thế mà cô gặp được Tiểu Đinh. Sau khi hai người nhìn thấy đối phương đều rất ngạc nhiên, bởi vì quen biết nhau nên ngồi chung.
“Đồng chí Lục, sao cô cũng đến Đường Thị vậy?” Đinh Chí Thành hỏi.
Hiện tại Đường Thị vẫn còn dư chấn, tối ngày hôm qua, tại quận Luân cách Đường Thị 40km đã xảy ra động đất 7,1 độ richter, đồng chí nữ qua đó rất nguy hiểm.
“Đồng chí Đinh, tôi muốn đến đó để giúp đỡ những đứa trẻ đó, hôm qua tôi thấy bọn nhỏ trên TV, thật sự rất đáng thương.
Đinh Chí Thanh nghe xong, làm hậu cần chăm trẻ con cũng không quá nguy hiểm.
Mặc dù ngồi tàu tốc hành nhưng cũng phải mất hơn hai ngày mới đến được Đường Thị, suốt chuyến đi, hai người thỉnh thoảng trò chuyện với nhau, dần dần trở nên quen thuộc.
Ở Bắc Kinh, bởi vì tối hôm qua lại có một trận động đất lớn nên người dân rất sợ hãi, trên nhiều tuyến đường đã có người tận dụng mọi thứ để thành lập “nơi trú ẩn động đất.”
Lãnh đạo trung ương yêu cầu cơ quan quản lý động đất theo dõi, túc trực ngày đêm, nếu có bất cứ vấn đề gì khác thường thì phải lập tức báo cáo, để đảm bảo an toàn cho Bắc Kinh.
Về phía trung tâm ngoại thương, mọi người cùng cố gắng quyên góp tiền và vật tư cho khu vực thiên tai, sau đó chuyển nó bằng đường biển đến Đường Thị.
Đầu tháng 8, kỳ thi tuyển sinh đại học tỉnh Quảng Đông đã hoàn thành.
Điều kiện có hạn nên việc thi đại học không giống đời sau, khi có kết quả thì có thể tra cứu điểm ngay lập tức.
Hầu hết thí sinh muốn biết kết quả cụ thể của mình chỉ có thể nhờ người đến phòng giáo dục kiểm tra hồ sơ hoặc là chờ trúng tuyển đại học, lấy hồ sơ của mình xe. Do đó rất dễ xảy ra chuyện bị giả danh sau kỳ thi.
Tô Mạt muốn nhờ Tô Đình Khiêm nhờ người đến bộ giáo dục để kiểm tra kết quả của mình và Lục Tiểu Lan, nào ngờ trong ngày đã nhận được điện thoại của phòng giáo dục, thế mà cô trở thành trạng nguyên khoa học tự nhiên của tỉnh Quảng Đông.
Ngày hôm sau, Tô Mạt nhìn thấy kết quả của mình trên báo, môn vật lý, hóa học và toán học đều đạt điểm tối đa, ngữ văn 93 điểm, chính trị 95 điểm, tiếng anh 98 điểm, kết quả rất ấn tượng.
Văn Mạn, một trạng nguyên môn khoa học xã hội cũng có kết quả rất tốt, ngữ văn cao tới 99 điểm, chỉ thiếu một điểm là tối đa, chính trị 94 điểm, toán học 89 điểm và sử 90 điểm.
Phòng giáo dục tỉnh Quảng Đông đã tổ chức buổi tuyên dương hai người, một người được thưởng 500 tệ và còn mời đến rất nhiều phương tiện truyền thông để phỏng vấn.
Văn Mạn là thanh niên trí thức đến từ vùng nông thôn tỉnh Quảng Đông, quê ở tỉnh Giang Tây, cô ấy xuất thân từ gia đình trí thức, cả nhà đều là giáo viên. Mấy năm trước gặp chút khó khăn, nhưng bây giờ xem như khổ trước sướng sau.
Lúc rời đi, Văn Mạn vươn tay với Tô Mạt: “Tô Mạt, hẹn gặp nhau ở Bắc Kinh.”
Văn Mạn đăng ký trường đại học Bắc Kinh, theo cô ấy thấy với kết quả của Tô Mạt chắc chắn sẽ đăng ký đại học Thanh Hoa hoặc Bắc Kinh.
Tô Mạt mỉm cười, bắt tay cô ấy: “Tôi không đến Bắc Kinh, tôi đăng ký trường đại học Trung Sơn.”
Văn Mạn sửng sốt: “Điểm số cô cao như vậy, tại sao....”
“Chồng và con tôi ở đây, tôi không nỡ rời đi. Đại học Trung Sơn cũng rất tốt, cho dù học ở đâu, chúng ta đều phải cố gắng học tập đền đáp tổ quốc.”
Lúc này Văn Mạn càng ngạc nhiên hơn, Tô Mạt nhìn còn trẻ hơn cô ấy, không ngờ đã kết hôn sinh con rồi. Vừa rồi trong lúc phỏng vấn hai người tách ra cho nên Văn Mạn không biết thông tin của Tô Mạt.
“Đúng vậy, trường học nào cũng giống nhau.” Văn Mạn cười tươi: “Cùng nhau cố gắng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-322.html.]
Tô Đình Đức nghe Tô Đình Khiêm nói mới biết Tô Mạt là trạng nguyên khoa học tự nhiên, ông ấy vui vẻ gọi điện thoại khen ngợi cô.
Sau khi về đến nhà lại khinh thường Tô Dịch Viễn.
Tô Dịch Viễn cũng thi đại học nhưng điểm số ở mức trung bình, miễn cưỡng có thể vào trường cao đẳng.
Tô Dịch Viễn không quan tâm, dù sao anh ta thi đại học là vì có mục đích khác: “Em gái đi học là đi học, con đi học là để làm quen mọi người, mục đích không giống nhau.”
Tô Đình Đức sửng sốt, quát lớn: “Thằng khốn nạn! Nói chuyện nhảm nhí gì thế? Nếu con đến trường không chịu học tập nghiêm túc, lãng phí tài nguyên quốc gia, xem cha có lột da con ra không.”
“Muốn cống hiến cho quốc gia có rất nhiều cách, không nhất thiết phải học tập mới được.” Tô Dịch Viễn nói từ xa.
Sau hội chợ mùa xuân, anh ta cố ý ở lại Quảng Châu mấy ngày để đi dạo khắp nơi, phát hiện thật sự có rất nhiều cơ hội. Có thể mở cửa hàng vào một lúc nào đó, vì vậy anh ta nhanh chóng tìm một chỗ ngồi và chờ thời cơ đến.
Vốn dĩ ban đầu anh ta có ý định từ chức khi cơn bão bắt đầu, nhưng sợ cha không đồng ý và việc từ chức rất rắc rối. Cho nên mới đăng ký tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, sau đó đăng ký trường ở Quảng Châu, nếu có thể thi đậu vậy tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết.
Không ngờ anh ta thật sự thi đậu! Với điểm số của anh ta cho dù không thể vào đại học chính quy thì vẫn có thể vào trường cao đẳng.
“Nếu con không muốn đi học thì đừng đi thi, lần này số lượng tuyển sinh có hạn, con chiếm một chỗ, người khác đã mất đi một cơ hội.” Tô Đình Đức tức giận.
Tô Dịch Viễn thấy cha dường như tức giận thật, vội vàng nói: “Cha yên tâm! Con chỉ nói vậy thôi, sao có thể không học.”
Tô Đình Đức nhìn thấy dáng vẻ bất cần của Tô Dịch Viễn thì rất tức giận.
Thằng con hư đốn này sinh ra để chọc tức ông ấy!
Đã 27 tuổi rồi vẫn chưa có một đối tượng, chẳng lẽ muốn độc thân sao?
Nghĩ đến đây, trong nhà lại có thêm một người độc thân 35 tuổi khác, Tô Đình Đức rất đau đầu.
Tại sao người trẻ tuổi bây giờ không muốn kết hôn? Phải biết rằng, có ba loại bất hiếu, lớn nhất là không có người nối dõi!
Vào ngày thứ tư sau khi có kết quả, Tô Mạt nhận được thư thông báo trúng tuyển từ trường đại học ngoại ngữ Trung Sơn.
Tô Mạt thở dài, tốc độ của phòng tuyển sinh trung đại không có chỗ nào để chê, cô nghĩ ít nhất cũng phải đến nửa tháng sau mới có thể nhận được thư.
Thật ra chủ nhiệm tuyển sinh trường đại học Trung Sơn vừa nghe nói trạng nguyên môn khoa học tự nhiên đăng ký vào trường bọn họ, vì vậy vội vàng gửi thông báo cho Tô Mạt với tốc độ nhanh nhất, chỉ sợ trễ một bước sẽ bị các trường khác đào góc tường.
Bốn ngày, ông ấy cảm thấy hơi chậm, nếu không phải sợ bị người khác chú ý, ông ấy đã muốn tự mình mang thư đến cho Tô Mạt.
Ông ấy đã hỏi thăm, Tô Mạt không chỉ có điểm số tốt mà năng lực cũng rất tốt, là một nhân vật nổi tiếng trong trung tâm ngoại thương, tuổi còn trẻ đã trở thành chủ nhiệm bộ phận. Cô thật sự là nhân tài, không thể bỏ lỡ.
Lúc này, thư thông báo trúng tuyển được gọi là thư thông báo nhập học, không giống như đời sau được in ấn rất đẹp, đó là một tờ giấy A4, trên đó viết chuyên ngành nhập học và thời gian đăng ký, và con dấu đỏ của trường được đóng dấu bên trên.
Thời gian báo danh trường đại học Trung Sơn là ngày 25-26 tháng 9, ngày 27 chính thức khai giảng.
Ngoại trừ thư thông báo nhập học còn có lưu ý cho các sinh viên mới. Nhắc nhở sinh viên mang theo đồ dùng sinh hoạt, giấy chứng nhận chuyển hộ khẩu, giấy chuyển giao quan hệ lương thực và dầu, đồng thời cho biết thời gian khu vực ban đầu đã ngừng cung cấp, bắt đầu từ tháng 10 sẽ do trường cung cấp cho bọn họ.
Học sinh từ nơi khác cũng có thể sử dụng thông báo này để tiết kiệm chi phí đi lại từ sở giáo dục địa phương, số tiền này được coi là “vé ghế cứng, vé hành khách bình thường cho ô tô hoặc giá vé thấp nhất cho tàu thủy.”
Cuối cùng, còn đính kèm tiêu chuẩn trợ cấp cho sinh viên Trung Sơn. Trợ cấp sinh hoạt mỗi tháng 14 tệ, được cố định cho mỗi người, còn có 4-7,5 tệ tiền học bổng, việc này cần phải xác định theo tình hình cụ thể của mỗi sinh viên.