Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 321

Trong lúc ông Chu ngủ, mặt đất đột nhiên rung chuyển, ly nước trên bàn rớt xuống đất, thoáng chốc tòa nhà công nhân viên vang lên đủ loại tiếng la hét.

Ông Chu giật mình bật dậy, mặc thêm áo khoác, mang giày chạy ra khỏi cửa, sau đó chạy nhanh như bay đến văn phòng.

Động đất!

Thật sự có động đất!

Nếu trung tâm động đất thật sự là Đường Thị, nếu Bắc Kinh có một cơn chấn động mạnh như vậy thì.... Những người đó còn có thể sống sao?

Ông Chu cố gắng nghiên cứu địa chất, biết rõ các tài liệu lịch sử về các trận động đất nổi tiếng trên toàn thế giới, đồng thời cũng biết đối diện trước thiên tai, con người nhỏ bé như thế nào. Cho dù chuyển đến khu vực trống trải, nhưng chỉ cần một khe hở lớn cũng có thể nuốt mọi người vào trong.

Ông Chu vội vàng chạy đến văn phòng, hét lên với cháu ngoại đang trực: “Mau gọi điện thoại cho Đường Thị.”

Chu Phi Dương, cháu ngoại ông Chu tái mặt: “Gọi, ông ngoại, không gọi được, không gọi được.”

Khi cảm nhận được chấn động, Chu Phi Dương không chạy ra ngoài ngay mà bắt đầu gọi điện thoại cho Đường Thị, nhưng không thể kết nối.

Lúc này, một chiếc điện thoại khác trong văn phòng vang lên dồn dập. Ông Chu và Chu Phi Dương chia nhau ra nhận máy.

Cuộc gọi đến từ một số trạm địa chấn gần Bắc Kinh báo cáo một số máy đo địa chấn từ các trạm này đã bị đổ, ghi lại một số bất thường.

Hiện tại, trong nước chỉ có mười mấy trạm quan sát địa chấn tạo thành mạng lưới đo địa chấn cơ bản, mỗi trận động đất được xác định theo mức trung bình của cường độ do các trạm cung cấp.

Mới vừa cúp điện thoại, lãnh đạo trung ương đã gọi đến: “Tâm chấn động đất có phải ở Đường Thị không? Cấp độ bao nhiêu?”

“Có thể là Đường Thị, khi trận động đất bắt đầu, chúng tôi đã gọi điện thoại đến Đường Thị nhưng không liên lạc được, hiện tại không có cách nào xác định được cấp độ động đất, nhưng có lẽ không thấp hơn cấp 7.”

“Liệu Bắc Kinh có động đất không?” Lãnh đạo hỏi tiếp, vừa rồi có rung chuyển mạnh như vậy, nếu Bắc Kinh có động đất thì phải lập tức sơ tán người dân.

“Tạm thời không thể xác định, nhưng tối nay tôi đề nghị mọi người nên ở bãi đất trống bên ngoài.”

Sau khi nhận được câu trả lời, lãnh đạo cúp điện thoại, một bên sắp xếp người gọi điện thoại và phát điện tín cho Đường Thị, một bên để người Bắc Kinh thông báo, để người dân rời khỏi nhà lầu, di chuyển ra bãi đất trống bằng phẳng bên ngoài.

Về phía cơ quan quản lý động đất, lúc này những người khác cũng chạy đến văn phòng, tòa nhà công nhân viên của cơ quan quản lý động đất không xa văn phòng, nhiều nhất cũng chỉ mất mười phút để đến nơi.

Những người buổi chiều còn làm ầm ĩ, lúc này khuôn mặt trắng bệch: “Chủ nhiệm, Đường Thị thực sự có động đất sao?”

Cũng may chủ nhiệm Chu đã thông báo trước, nếu không tất cả bọn họ sẽ tiêu đời, cho dù bị c.h.é.m đầu hay ngồi tù đều nhẹ.

“Đúng vậy.” Ông Chu đáp: “Đừng hoảng sợ, các người chỉ cần làm việc, chuyện khác đã có tôi. Mọi người gọi đến các trạm quan sát địa chấn ở nơi khác, để cho bọn họ báo cáo số liệu...”

Dưới sự chỉ huy của ông Chu, mọi người bắt đầu làm việc có trình tự, rất nhanh đã có số liệu ở các trạm quan sát địa chấn ở nơi khác lần lượt báo cáo, Tế Nam, Lan Châu, Côn Minh...

Theo kết quả được báo cáo từ nhiều nơi khác nhau, ông Chu tính toán, cuối cùng xác định động đất “cấp 7,8.”

Bên kia, mười phút sau, người gửi điện tín cho Đường Thị đã nhận được hồi âm từ đồn trú Đường Thị, chỉ có dòng chữ “Đường Thị đã bị san bằng”.

Người nhận tin hoảng hốt, vội vàng gọi điện thoại báo cáo cho lãnh đạo.

Lãnh đạo nghe xong lập tức cầm điện thoại gọi cho tư lệnh quân khu tỉnh Hà Bắc, để ông ấy cử quân đến Đường Thị cứu người sống sót ngay trong đêm.

Sau đó ban hành một số mệnh lệnh, điều động số lượng lớn chuyên gia và nhân viên y tế trong cả nước đến Đường Thị.

Lúc này ở Đường Thị, khắp nơi tràn ngập tiếng khóc than và la hét, mặc dù đã được cảnh báo trước, hầu hết mọi người đã di chuyển đến một bãi đất trống bằng phẳng.

Nhưng đối mặt với thiên nhiên, con người vẫn còn quá nhỏ bé.

Trong mấy chục giây khi trận động đất ở mức dữ dội nhất, mặt đất đột nhiên nứt ra, nhiều người bị nó nuốt chửng. Trước khi mọi người kịp phản ứng, các khe hở nhanh chóng đóng lại, những người rơi vào chúng thậm chí không có thời gian để kêu cứu đã bị chôn vùi dưới lòng đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-321.html.]

Cũng có rất nhiều khe hở không đóng lại kín mít, mọi người trên mặt đất còn có thể nghe thấy âm thanh cầu cứu, nhưng bọn họ không có cách nào để cứu họ, bởi vì bọn họ không thể nhìn thấy mọi người đang ở đâu.

Chỉ có thể nghe tiếng cầu cứu dần dần yếu đi và biến mất.

Hơn nữa dư chấn vẫn tiếp tục, có một số khe hở to, người rơi vào còn có thể sắp bò ra ngoài, nhưng một cơn dư chấn đã khiến khe hở khép lại, trên mặt đất ngoại trừ vết m.á.u phun lên thì không còn gì khác.

Rất nhiều người không chịu nổi khi chỉ có thể trơ mắt nhìn tính mạng của bạn bè và người thân mình biến mất trong tuyệt vọng nên ngã xuống.

Buổi sáng ngày hôm sau, đài trung ương phát sóng tin tức có một trận động đất mạnh cấp 7,8 độ richter đã xảy ra ở Đường Thị, Đường Thị dường như bị san bằng.

Thoáng chốc, cả nước xôn xao, rất nhiều người đứng trước radio để chú ý đến tiến độ giải cứu.

Vào buổi trưa, khi đài truyền hình Bắc Kinh phát một video Đường Thị sau thảm họa.

Lục Tiểu Lan đang ở nhà, cô bật TV vừa xem vừa ăn cơm, nhìn thảm kịch sau thiên tai ở Đường Thị trên TV đã khiến trái tim Lục Tiểu Lan tan vỡ.

Nhìn Đường Thị đã trở thành đống đổ nát, người già và trẻ em đang bất lực khóc lóc bên cạnh, và những người cứu hộ khiêng xác c.h.ế.t trong nước mắt, Lục Tiểu Lan không khỏi bật khóc.

Ngay lúc này, cô ấy đột nhiên muốn làm cái gì đó cho những người đó.

Buông bát cơm xuống, Lục Tiểu Lan trở về phòng cầm năm mươi tệ, chuẩn bị đến văn phòng quản lý hỏi xem khi nào sẽ quyên góp.

Khi đến chỗ quản lý, nghe thấy chủ nhiệm Tống ở văn phòng quản lý đang nói với mọi người rằng bệnh viện quân y sẽ điều một nhóm bác sĩ đến Đường Thị để cứu hộ, buổi sáng hôm nay đã ngồi máy bay đến Bắc Kinh.

Nghe nói, Quảng Châu bên này có rất nhiều người thành lập một đội tình nguyện, chuẩn bị ngày mai xuất phát đến Đường Thị để cứu trợ.

Nhớ tới những đứa trẻ bất lực khóc trên TV, Lục Tiểu Lan đột nhiên có một ý tưởng.

Cô ấy muốn đến Đường Thị để giúp đỡ những đứa trẻ đó. Cô ấy làm việc ở nhà trẻ ba năm, bản thân có kinh nghiệm, hơn nữa cô ấy đăng ký trường đại học sư phạm, rất thích hợp dạy trẻ con.

Sau khi hỏi thăm chủ nhiệm Tống ngày mai tập trung ở nơi nào, Lục Tiểu Lan quay về nhà. Cô ấy thu dọn đồ đạc, chỉ lấy hai ba bộ quần áo để mặc, sau đó đến hợp tác xã nghĩa vụ quân sự để mua bảy tám cân kẹo, mấy cân bánh quy và mấy cân đường đỏ.

So với tiền, những đứa trẻ ở nơi đó cần thức ăn hơn.

Mua đồ xong, Lục Tiểu Lan đến bưu điện gọi điện thoại về nhà, nói cho Lục Thanh An biết cô ấy sẽ không về nhà mà muốn đến Đường Thị để cứu trợ.

Nhà họ Lục không có TV, Lục Thanh An chỉ nghe tin tức trên đài bằng hai tai, ông ấy không rõ tình hình bi thảm của Đường Thị mà chỉ biết tình hình rất nghiêm trọng.

“Tiểu Lan, quốc gia đã phái quân giải phóng đến cứu trợ, con không biết cái gì đi theo làm gì?” Lục Thanh An không hoàn toàn đồng ý.

“Cha, con làm được, con có thể chăm sóc trẻ con. Con làm giáo viên giữ trẻ ở Quảng Châu được ba năm, con cũng đăng ký trường đại học sư phạm, tôi có thể làm được.”

“Vậy con đi như thế nào? Tự mình đi sao?”

“Quảng Châu có đội tình nguyện, ngày mai sẽ xuất phát, con đi cùng bọn họ.”

“Vậy được, con phải chú ý an toàn, động đất không phải chuyện đùa, cứu trợ xong phải quay về nhà ngay, đến lúc đó gửi điện tín về nhà.” Lục Thanh An nói, con cái lớn rồi, đứa nào cũng không phụ thuộc vào ông ấy nữa.

Chờ thêm mấy ngày, Lục Thanh An đọc báo mới biết mức độ nghiêm trọng của trận động đất ở Đường Thị, trong lòng vừa lo lắng vừa tự hào.

Ông ấy lo cho sự an toàn của con gái, vừa tự hào con gái dũng cảm. Nhưng lúc này Lục Tiểu Lan đã xuất phát lên đường, không liên lạc được.

Buổi tối, khi Tô Mạt và Lục Trường Chinh tan làm trở về, Lục Tiểu Lan nói với hai người việc cô ấy muốn đến Đường Thị để cứu trợ, hai người không phản đối. Lục Trường Chinh dạy Lục Tiểu Lan rất nhiều cách để tự cứu mình trong trận động đất, còn viết giấy cho cô ấy để cô ấy có thể đọc bất cứ lúc nào.

Có một tai nạn lớn như vậy trong nước, anh cũng muốn đi cứu trợ, nhưng mỗi người có một trách nhiệm, trách nhiệm của bọn họ là bảo vệ cổng phía nam thật tốt, không được phép thì bọn họ không thể rời đi.

Tô Mạt cũng vậy, sau khi kết thúc công việc vào tháng 8, cô bắt đầu đi học có lương, trong giây phút này, cô phải đứng dậy làm việc cuối cùng.

Các nhân cô không có nhiều sức mạnh, vì vậy thay vì đến Đường Thị còn không bằng ở chỗ này quyên góp tiền và vật tư cho Đường Thị.

Bình Luận (0)
Comment