Ở thôn Lục Gia, Lục Thanh An đang lo lắng chờ đợi, thấy đã thi hai ngày mà vẫn chưa thấy các con gọi điện thoại về, nên ông ấy tự lái xe đến bưu điện gọi điện thoại.
Khi ông ấy nhìn thấy những thanh niên trí thức trong đại đội, muốn biết họ thi tốt không chỉ cần nhìn sắc mặt vào ngày hôm sau sẽ rõ.
Lục Tiểu Lan đã nghỉ việc, hai ngày này cô đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ ngồi xe lửa trở về thôn Lục Gia. Nếu thi đậu, chỉ cần nhờ anh ba và chị dâu gửi thư thông báo đến là được.
Tô Mạt phải đi làm, cô cũng chỉ xin nghỉ được bốn ngày, thi xong phải quay lại làm việc.
Lục Tiểu Lan đang bận rộn, nghe thấy phòng quản lý phát sóng yêu cầu cô ấy đến nhận điện thoại, cô ấy lập tức chạy đến, vừa nghe là cha gọi, cô ấy hoảng sợ vì nghĩ đã có chuyện xảy ra.
Sau khi nghe rõ câu hỏi của Lục Thanh An, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cha, sao cha gấp gáp quá vậy? Mới vừa thi xong, sao biết được kết quả.” Lục Tiểu Lan bật cười.
“Các con không tự ước tính điểm sao? Cha thấy mấy người thanh niên trí thức trong đại đội, vừa thi xong đã bắt đầu tính điểm.”
“Có tính thử, con được khoảng 323 điểm, coi như cao hơn mức trung bình, chị dâu nói con có thể thi đậu vào trường đã đăng ký, nhưng cụ thể vẫn phải chờ thông báo đến.” Lục Tiểu Lan: “Chị dâu chắc chắn có thể thi đậu.”
“Thật sao?” Lục Thanh An rất ngạc nhiên.
“Đúng vậy, bên viện gia chúc có mười mấy người đi thi, chúng con dò đáp án, chị dâu hầu như không làm sai, nếu chị ấy không thi đậu thì sẽ không có ai thi đậu.”
“Tốt tốt tốt!” Lục Thanh An nói liên tục mấy chữ “tốt”, sau đó dặn dò khi nào Lục Tiểu Lan trở về thì gửi điện tín cho bọn họ, ông ấy sẽ kêu hai anh trai đi đón cô ấy.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Thanh An ngâm nga bài hát suốt quãng đường trở về.
Trên đường đi gặp các xã viên đang tan làm về nhà, nhìn thấy Lục Thanh An vui vẻ, có người trêu chọc: “Bí thư đại đội, sao ông vui quá vậy? Có phải có chuyện vui gì không?”
Lục Thanh An đắc ý xua tay: “Trong nhà tôi có thể sắp có sinh viên đại học.”
Tình hình Tiểu Mạt đã ổn, còn Tiểu Lan vẫn là bí mật, chờ nhận được thư thông báo trúng tuyển, một nhà có hai sinh viên, thật sự là làm rạng rỡ tổ tông.
“Ôi, là đứa nhỏ nào thi đậu thế? Nhanh như vậy đã biết tin tức rồi sao?” Chuyện Lục Tiểu Lan và Tô Mạt đã tham gia thi đại học, trước đó Lý Nguyệt Nga đã nói rồi nên rất nhiều người biết.
“Sao có thể biết nhanh như vậy, chỉ là bọn chúng tự dò đáp án, điểm của Tiểu Mạt rất cao, nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ thi đậu.”
“Bí thư đại đội, nếu như nhận được thư trúng tuyển thì phải mời mọi người đến uống rượu đó, đây là sinh viên đầu tiên của đại đội chúng ta.” Mặc dù Tô Mạt là thanh niên trí thức, nhưng cô đã gả cho Lục Trường Chinh thì chính là người của thôn Lục Gia bọn họ.
“Được được được! Nếu như thi đậu, chắc chắn sẽ mời mọi người đến uống rượu.” Lục Thanh An nhất định sẽ không bỏ qua chuyện tốt này, nhất định phải tổ chức thật náo nhiệt.
Sau khi thi xong trở về đi làm được mấy ngày, Tô Mạt hơi lơ đãng, cô luôn chú ý đến tin tức trên báo chí và radio.
Bởi vì ngày 28 sẽ có một trận động đất lớn ở Đường Thị, nửa năm trước cô đã bắt đầu viết thư nặc danh cho cơ quan quản lý động đất quốc gia và Đường Thị, cũng như một số bộ phận lãnh đạo quan trọng. Cô đã viết thư nặc danh, nhưng vẫn chưa nhìn thấy bất kỳ hành động nào.
Cô không biết bọn họ có nhận được thư của cô không? Tin hay không tin?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-320.html.]
Khi đến đây, cô thật sự hy vọng có thể cứu sống nhiều người sau thảm họa.
Tối ngày 27, khi Tô Mạt nghe đài phát thanh “Cục quản lý động đất quốc gia dự đoán hôm nay và ngày mai có thể xảy ra động đất, người dân Đường Thị nên cố gắng trốn ở khu vực đất trống rộng rộng rãi nhất có thể”, nỗi lo lắng trong lòng cô đã được giải tỏa.
May mà cuối cùng vẫn có người lựa chọn tin tưởng vào bức thư nặc danh của cô.
Mặc kệ ai đưa ra quyết định này, cô rất biết ơn người đó, bởi vì ông ấy đã cứu sống hàng chục người.
Mặc dù lúc xảy ra địa chấn, khu đất trống cũng không quá an toàn nhưng ít ra vẫn tốt hơn ngủ trong một ngôi nhà lầu.
Tô Mạt phát hiện chương trình phát sóng tin tức đang lặp lại, dường như cứ vài phút sẽ phát sóng một lần. Các đài phát thanh trên cả nước có thể làm được điều này và cô tin rằng ở Đường Thị sẽ được thông báo toàn diện hơn.
Hy vọng rằng lần này sẽ không có quá nhiều bi kịch và có càng nhiều người được cứu.
Lúc này, trong phòng họp ở Bắc Kinh, một nhóm người ngồi nghiêm túc.
“Chủ nhiệm Chu, máy giám sát của chúng ta không phát hiện động đất, bây giờ ông tùy tiện phát tin tức lên, còn phát sóng lặp lại như vậy, hiện tại chỉ sợ toàn bộ Đường Thị đã dừng việc sản xuất. Nếu như không có động đất, việc này sẽ tạo ra tổn thất kinh tế, ai sẽ là người chịu trách nhiệm?” Có một người tức giận hỏi.
Đường Thị là thành phố công nghiệp quan trọng, việc đình sản gây ra tổn thất không nhỏ, đừng để đến lúc đó, toàn bộ người trong bộ phận đều bị xử phạt.
Ông cụ đứng đầu xua tay: “Nếu cấp trên khiển trách, một mình tôi sẽ chịu trách nhiệm, không làm liên lụy đến mọi người.”
“Thậm chí dù chỉ có một phần một vạn cơ hội, tôi cũng phải thông báo, đây là nhiệm vụ của tôi. Tổn thất kinh tế, sau này có thể kiếm lại, người không còn, vậy thật sự không còn gì nữa.”
Vừa rồi ầm ĩ một trận, ông Chu hơi mệt mỏi, thấy bọn họ còn muốn nói gì đó nên xua tay: “Được rồi, các người đi ra ngoài hết đi, ai tan làm thì tan làm, nếu có vấn đề gì sẽ do tôi chịu toàn bộ trách nhiệm.”
Sau khi những người khác rời đi, một người trẻ tuổi nhìn ông cụ, lo lắng hỏi: “Ông ngoại, tại sao ông phải làm như vậy?”
Ông ngoại sửa lại án sai mới hơn một năm, vốn dĩ bây giờ vị trí chưa ổn định, nếu lần này bị cấp trên khiển trách, nghỉ hưu là kết quả tốt nhất, nói không chừng còn phải chịu hình phạt hoặc tiếp tục bị đuổi xuống chuồng bò.
"A Dương, muốn làm người phải giữ vững lương tâm, xứng đáng với trời đất. Người viết bức thư nặc danh đã viết nhiều lá thư liên tiếp trong suốt nửa năm, chắc chắn họ không cố tình bịa đặt. ”
“Trong khoảng thời gian này ông đã luôn chú ý đến dữ liệu được báo cáo bởi các trạm quan sát địa chấn ở khắp nơi, mặc dù không thể xác định sẽ có động đất, nhưng thật sự số liệu có một số bất thường.
“Cho dù là một khả năng nhỏ, ông cũng không thể che giấu nó, so với những mạng người còn sống sờ sờ, việc ông mất đi lợi ích cá nhân thật sự không đáng để nhắc tới.”
Người thanh niên nhìn ông cụ, thở dài: “Cháu sẽ canh giữ cho ông, ông về nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì cháu sẽ gọi ông ngay.”
Trong cơ quan có sắp xếp phòng nghỉ cho ông ngoại, cách tòa nhà văn phòng rất gần, anh ta chạy nhanh, chỉ cần 5 phút là tới.
Ông Chu phất tay, chuyện lớn như vậy, sao ông ấy có thể yên tâm nghỉ ngơi.
“Ông ngoại, cháu biết ông lo lắng, bây giờ đã thông báo chuyện động đất, ông ở chỗ này cũng không làm gì. Sức khỏe ông không tốt, bây giờ có thời gian rảnh lại không nghỉ ngơi, lỡ như có chuyện gì xảy ra còn phải chờ ông đến giải quyết, nếu như ông lại ngã bệnh thì sao?”
“Ông về nghỉ ngơi đi, đừng để cháu lo lắng, nếu có chuyện gì cháu nhất định sẽ gọi ông....”
Không thể chịu được cháu ngoại thuyết phục, ông Chu vẫn quay trở về. Sau khi về đến nhà, ông ấy nấu đỡ món gì đó để ăn, sau đó nghe radio, tìm kiếm tài liệu để xác minh thông tin. Cho đến gần mười hai giờ, lúc này ông ấy mới nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng vẫn không ngủ được, nằm một lúc lâu, ông ấy mới mơ màng hơi buồn ngủ.