Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 319

Thứ nhất, Lục Trường Chinh và bọn nhỏ đều ở Quảng Châu. Nếu chỉ có Lục Trường Chinh thì khi cô đi học còn có thể đưa đám trẻ đến Bắc Kinh. Nhưng Tư lệnh Hứa rất coi trọng hai đứa trẻ, cách vài ngày sẽ có lớp học, chắc chắn không thể rời khỏi Quảng Châu. Nhưng bảo Tô Mạt bỏ chồng bỏ con để một mình đến Bắc Kinh thì cô không nỡ.

Thứ hai, dựa vào tình hình trước mắt mà suy đoán, có lẽ tỉnh Quảng Đông vẫn là nơi tiên phong mở cửa cải cách. Không lâu nữa sẽ đến thời đại “Đông tây nam bắc trung, phát tài ở Quảng Đông.” Nếu lúc này mà rời khỏi Quảng Châu để đến nơi khác, đến với người muốn gia nhập vào thương trường như cô mà nói là một chuyện không khôn ngoan.

Thứ ba, Tô Mạt đã ở Quảng Châu ngần ấy năm, cũng có chút quan hệ. Có câu nói người đi trà lạnh, nếu cô rời khỏi đây vài năm thì sẽ có những mối quan hệ dần phai nhạt.

Cuối cùng, Tô Mạt quyết định vẫn ở lại Quảng Châu, báo danh vào trường đại học tốt nhất Quảng Châu. Đến lúc đó cô sẽ vừa học vừa buôn bán, cũng không bỏ lỡ mất thời cơ.

Tô Mạt dốc hết sức lực, trong vòng ba tháng đã phiên dịch xong hết phần còn lại của tiểu thuyết. Khi làm xong thì cũng sắp có hội chợ mùa xuân, cô phải hoàn toàn tập trung vào việc ôn luyện.

Quyển tiểu thuyết này có 800.000 chữ, lúc Tô Mạt ở thôn Lục Gia đã phiên dịch được 200.000 chữ, còn lại 600.000 chữ đã dịch xong trong bốn tháng này.

Lần này tòa báo đưa phí phiên dịch là 5 tệ một ngàn chữ, không quá năm tháng, Tô Mạt đã kiếm được 2935 tệ. Nhưng Tô Mạt cũng không nói với ai khác mà yên lặng cất tiền đi, để dành sau này làm tiền vốn.

Sau khi tin tức khôi phục thi đại học được công bố, Lục Tiểu Lan đã viết thư gửi về, nói với người nhà chuyện cô ấy và Tô Mạt chuẩn bị thi đại học.

Lục Thanh An vô cùng vui vẻ, trước đây ông ấy vẫn luôn nuối tiếc vì chuyện Lục Trường Chi không đi học đại học. Bây giờ trong nhà có chị dâu em chồng đều có thể thi đậu, nhà họ Lục họ coi như có sinh viên rồi.

Nghe người ta nói hạch đào bổ não, hai vợ chồng Lục Thanh An không những đi đổi ở đại đội nhà mình mà còn đi đổi rất nhiều với đại đội bên cạnh, đổi được bốn năm bao tải đều chuẩn bị gửi lên Quảng Châu.

Nhiều đồ như vậy, nếu gửi qua bưu điện thì sẽ tốn khá nhiều tiền. Vậy nên Lục Thanh An đã đi tìm Đào Bồi Thắng nhờ anh ta giúp, vận chuyển bằng xe lửa đến đó. Năm ngoái, thằng ba gửi hai bao lương thực đặc biệt về, cũng là nhờ Đào Bồi Thắng giúp vận chuyển bằng xe lửa.

Đào Bồi Thắng thấy Lục Thanh An định gửi nhiều bao hạch đào đi Quảng Châu như vậy, nói là vì giúp bổ não cho hai người Tô Mạt nên anh ta cũng xin một túi.

Vì thi đại học nên trong khoảng thời gian này, Mã Tiểu Quyên cũng đang chạy nước rút. Ban ngày dạy học còn ban đêm thức khuya ôn tập, cô ta còn đang mang thai nữa cho nên Đào Bồi Thắng rất lo lắng.

Nếu hạch đào có thể bổ não thì xin về cho vợ nhiều một chút. Anh ta không giúp được gì nhiều, cũng chỉ biết quan tâm vài chuyện nhỏ.

Sau khi Tô Mạt nhìn thấy Lục Trường Chinh đến nhà ga lấy về bốn bao tải hạch đào lớn thì cũng dở khóc dở cười. Nhưng mà thấy cha mẹ chồng đã quan tâm như vậy, cô cũng biết ơn trong lòng.

Tô Mạt tặng một ít cho cha mẹ, ông nội Trương và Tư lệnh Hứa. Phần còn lại cất trong nhà để cho hai đứa nhóc và Lục Tiểu Lan ăn.

Mặc dù hạch đào không thể bổ não, nhưng có rất nhiều dinh dưỡng, còn có thể bổ sung canxi, để trẻ con và người già ăn thường xuyên thì rất tốt cho sức khỏe.

Hội chợ mùa xuân năm nay diễn ra vô cùng thuận lợi, thương nhân nước ngoài đến đây nhiều hơn so với năm trước, doanh thu lại đột phá kỷ lục mới.

Sau khi hội chợ mùa xuân kết thúc, Tô Mạt bắt đầu giai đoạn ôn tập chạy nước rút.

Đến tháng 5, Lục Tiểu Lan quyết định từ chức, coi như đã đập nồi dìm thuyền, không thành công thì thành nhân.

Tháng 6 là thời điểm đăng ký nguyện vọng, Lục Tiểu Lan vẫn luôn suy nghĩ mãi, cuối cùng lựa chọn báo danh vào Học viện Sư phạm Cáp Nhĩ Tân.

Hai đứa trẻ đã lớn khôn, vừa hiểu chuyện vừa ngoan ngoãn nghe lời, không cần cô ấy ở bên cạnh cũng được. Dù sao tỉnh Hắc Giang cũng là quê hương của cô ấy, cha mẹ đều ở đó, mấy năm nay cô ấy đã không thể báo hiếu cho họ.

Nếu có thể thi đậu, vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè cô ấy sẽ có thể về nhà chăm sóc cha mẹ. Nếu thi không đậu thì cô ấy cũng chuẩn bị về nhà, sau khi trở về kiếm một công việc gì đó làm cũng tốt.

Thời thế hiện nay đang càng ngày càng tốt đẹp, nghe chị dâu ba nói có lẽ không lâu nữa nhà nước sẽ cho phép tư nhân buôn bán. Nếu không thi đậu, cô ấy sẽ trở về nhà làm nông trước, chờ đến khi tư nhân được phép buôn bán rồi thì sẽ tự học kinh doanh, làm chút buôn bán nhỏ.

Tháng 7, kỳ thi tuyển sinh đại học đã được tổ chức như dự kiến.

Lục Trường Chinh cố ý nghỉ ba ngày, đến quân đội mượn xe để đưa Tô Mạt đi thi.

Trường của Lục Tiểu Lan khá xa nên Tô Mạt nhờ Lục Trường Chinh đặt phòng ở khách sạn gần trường thi, để cô ấy ở đó không cần đi lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-319.html.]

Về việc ăn uống thì đến chỗ Trương Chấn, trường thi của Lục Tiểu Lan rất gần thư viện, Tiểu Đinh cũng tham gia thi đại học, đúng lúc thi chung trường với Lục Tiểu Lan, thi xong hai người có thể cùng nhau quay về.

Sau khi hai vợ chồng Tô Đình Khiêm nghỉ hè đã đến viện gia chúc giúp con gái trông hai cháu ngoại, để Tô Mạt và Lục Tiểu Lan có thể yên tâm ôn bài, ông bà chăm chỉ nấu ăn để cho hai thí sinh bồi bổ cơ thể.

Sáng ngày 20, 8:30 ~ 10:30 thi ngữ văn.

Bài thi không quá khó, mọi người có đủ thời gian chuẩn bị, có lẽ thi không tệ lắm. Dù sao trong lớp Tô Mạt không có trường hợp nào có sắc mặt tái nhợt hay khóc lóc thảm thiết khi nhìn bài thi.

Tô Mạt không nộp bài thi trước mà kiên trì chờ đến giây phút cuối cùng.

Lúc đi ra, Lục Trường Chinh đã đứng chờ ở cổng.

Có rất nhiều thanh niên trí thức từ các xã ngoại thành đến thi, nhìn thấy Tô Mạt được xe quân sự đưa đón đều rất ghen tị.

Thật sự khiến người khác tức chết, bọn họ đến đây thi, năm sáu người ngủ chung một phòng khách sạn rất nóng nực. Còn người ta có xe quân sự đón đưa, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của cô, có lẽ là con gái của một sĩ quan lớn.

“Vợ ơi, thế nào rồi?” Sau khi lên xe, Lục Trường Chinh hỏi.

Tô Mạt mỉm cười: “Cũng không tệ.”

Lục Trường Chinh nhếch miệng cười: “Xem ra nhà họ Lục chúng ta sắp có sinh viên đại học.”

Khi về đến nhà, Mạc Ngọc Dung đã nấu ăn xong, để Tô Mạt nhanh chóng ăn rồi nghỉ ngơi.

Trong lúc ăn, Tô Đình Khiêm muốn nói lại thôi, ông muốn hỏi Tô Mạt thi như thế nào, nhưng sợ ảnh hưởng đến con.

Tô Mạt thấy ông như vậy liền nói: “Đề thi sáng nay không quá khó, con cảm thấy con thi khá tốt.”

Lúc này Tô Đình Khiêm mới yên lòng, mặc dù từ nhỏ thành tích của con gái không tồi, nhưng dù sao đã tốt nghiệp nhiều năm, trong khoảng thời gian ôn tập, buổi sáng còn phải đi làm.

Buổi chiều, hai giờ đến bốn giờ thi vật lý, hóa học hoặc lịch sử và địa lý.

Tô Mạt thi vật lý và hóa học, vốn dĩ cô giỏi khoa học tự nhiên, câu hỏi thật sự không khó, rất nhanh đã làm xong, Tô Mạt kiểm tra hai lần, chắc chắn không có vấn đề gì mới nộp bài.

Có nhiều người đau khổ ngồi cắn bút, thấy Tô Mạt nộp bài, không khỏi lo lắng, nghĩ rằng thời gian sắp hết, cho đến khi thầy giám thị nhắc nhở còn hơn nửa tiếng, lúc này bọn họ mới thoáng yên tâm.

Ngày 21, buổi sáng thi toán học, buổi chiều thi chính trị.

Hai môn này đối với Tô Mạt cũng không khó, cô thi rất tốt.

Sau khi Lục Trường Chinh đón Tô Mạt lại đến khách sạn đón Lục Tiểu Lan, hai người hỏi Lục Tiểu Lan, cô ấy nói không có vấn đề gì, hầu hết câu hỏi cô ấy đều trả lời được.

Ngày 22 là bài kiểm tra bổ sung, Lục Tiểu Lan không đăng ký bài kiểm tra bổ sung nên không cần thi, buổi chiều Tô Mạt phải làm thêm một bài kiểm tra tiếng Anh.

Sau khi thi xong, Tô Mạt, Lục Tiểu Lan và những người thi đại học trong viện gia chúc cùng nhau kiểm tra đáp án, ước lượng điểm số.

Các đề thi đại học chưa thống nhất trên cả nước, có nhiều tỉnh tự ra đề thi, bài thi của tỉnh Quảng Đông do bộ giáo dục tỉnh Quảng Đông ra.

Mỗi môn học có tối đa 100 điểm, tổng cộng 400 điểm, không có câu hỏi phụ.

Điểm của Lục Tiểu Lan khoảng 323, cô ấy đăng ký chuyên ngành học viện sư phạm, nếu dựa theo số điểm này có lẽ sẽ ổn.

Tô Mạt tự tính điểm toán học, vật lý và hóa học một chút, rất có thể đạt điểm tối đa, ngữ văn và chính trị không mắc lỗi nhiều, cô cảm thấy bốn môn có thể khoảng 378 điểm, tiếng anh ít nhất cũng được 90 điểm, với số điểm này đăng ký trường đứng đầu ở tỉnh Quảng Đông vẫn ổn.

Bình Luận (0)
Comment