Trịnh Quốc Thịnh cũng nghe nói Vương Thúy Mai đã đến bộ phận hậu cần, cũng đoán trước bà ta sẽ đến chỗ mình quậy nên trong đầu đã chuẩn bị sẵn một đống câu nói đạo lý. Chỉ chờ Vương Thúy Mai đến là dạy dỗ một trận.
Nhưng ông ta chờ đến khi tan làm rồi cũng không thấy Vương Thúy Mai tới, nghĩ thầm chẳng lẽ mụ già này đổi tính đổi nết? Hay là đợi khi về nhà mới cho ông ta một trận?
Trên đường trở về, trong lòng Trịnh Quốc Thịnh thấp thỏm không yên.
Kết quả khi về đến nhà, trong nhà vẫn gió êm sóng lặng. Vương Thúy Mai còn nấu một bàn đồ ăn ngon, không có dáng vẻ gì là đang cố nén cơn tức.
Sau khi ăn cơm xong, Trịnh Quốc Thịnh giải thích với Vương Thúy Mai: “Mẹ của người đó bị bệnh nên đang cần tiền gấp, trong nhà còn khó khăn. Tôi thấy tiền lương của tôi cũng đủ nuôi cả nhà nên đem công việc nhường cho người đó trước.”
“Lần sau có cơ hội thì tôi lại xin cho bà.”
“Được rồi.” Vương Thúy Mai đáp lại một câu, không để ý đến Trịnh Quốc Thịnh nữa. Sau khi bà ta dọn dẹp xong thì xem TV.
Trịnh Quốc Thịnh đã chuẩn bị sẵn một bụng chữ trong lòng, bây giờ lại không để làm gì, chỉ cảm giác như đ.ấ.m vào mớ bông.
Ngày hôm sau, Vương Thúy Mai dậy sớm nấu cơm sau đó dắt xe đạp ra ngoài.
Hôm qua bà ta đã tìm Tiểu Hoàng, sáng sớm hôm nay sẽ đi lấy hàng cùng.
Làm bán hàng trung gian cũng có con đường của bán hàng trung gian. Họ nghe nói cấp trên cố ý làm thể chế bất đồng kinh tế ở Quảng Đông, bây giờ dù ra sao cũng muốn nhìn xem có hiệu quả không.
Nếu cấp trên cố tình buông lỏng thì sẽ không bị bắt, họ cũng to gan hơn, cũng không loại bỏ Vương Thúy Mai đi lấy hàng.
Dù sao bà ta cũng đã bán được vài tháng, lượng tiêu thụ vô cùng ổn định.
Nơi lấy hàng hóa là ở gần một thôn, cổng thôn có người canh gác. Vương Thúy Mai đi theo Tiểu Hoàng tới kho hàng nằm ở phía sau nhà thờ tổ của thôn, nơi đó đang bày rất nhiều hàng hóa. Các loại mặt hàng đa dạng không kém hơn so với trong hợp tác xã mua bán.
Đây là lần đầu tiên Vương Thúy Mai đến đây, trong lòng rất hồi hộp, bà ta chọn một vài mặt hàng nghĩ sẽ bán chạy rồi giao tiền, sau đó nhanh chóng rời đi.
Tuy rằng Trịnh Quốc Thịnh ít khi quan tâm đến chuyện nhà, nhưng Vương Thúy Mai liên tiếp mấy ngày đều đi sớm về trễ, sao ông ta có thể không biết bà ta lại bắt đầu bán hàng trung gian trở lại. Trịnh Quốc Thịnh tức giận đến nỗi đập vỡ vài cái chén, bọn nhỏ cũng sợ đến mức bật khóc.
“Vương Thúy Mai, tôi nói cho bà biết, nếu bà lại làm việc này thì chúng ta ly hôn.”
“Ly hôn thì ly hôn.” Vương Thúy Mai bĩu môi.
Mấy ngày nay bà ta đã suy nghĩ rất nhiều, lão Trịnh là một người sĩ diện, chắc là ông ta sẽ không dám thật sự ly hôn với bà ta. Mà cho dù có ly hôn thật thì bà ta cũng không sợ.
Hiện giờ đã là thời đại mới, ly hôn cũng được, phụ nữ cũng có thể chống đỡ nửa bầu trời.
Bà ta bán hàng quen biết được một bà chị, sau khi ly hôn vẫn sống rất tốt. Bà chị đó nói đúng, người đàn ông mà không suy nghĩ cho gia đình thì không có cũng được.
Trịnh Quốc Thịnh không ngờ là Vương Thúy Mai lại kiên quyết như vậy, ông ta nghẹn họng không biết nói gì. Một lúc lâu sau, ông ta mới nói: “Cho dù bà không nghĩ cho tôi thì cũng phải nghĩ đến tương lai của con chứ? Bà làm vậy, lỡ như bị bắt được thì sẽ có tiền án. Sau này bọn nhỏ muốn vào quân đội hay thi công chức nhà nước cũng không được thông qua.”
“Sẽ không, bây giờ đã có rất nhiều người bán, quốc gian cũng mặc lệ.” Khí thế phản đối của Vương Thúy Mai đã yếu đi một chút. Bà ta có thể không quan tâm đến lão Trịnh, nhưng đúng thật không thể không nghĩ cho con mình được.
“Sao tôi nói vậy rồi mà bà vẫn không hiểu? Bà cho rằng bây giờ quốc gia mặc kệ thì tức là không để ý đến sao? Nếu tương lai nhà nước lại siết chặt quản lý lần nữa thì những người làm việc đó như bà ngoi đầu lên là bị bắt ngay, tất cả đều chạy không thoát đâu.”
Vương Thúy Mai nghe Trịnh Quốc Thịnh nói vậy thì hơi hoảng hốt, dù sao bà ta cũng là người ít học, phần lớn những gì bà ta biết là do nghe người khác nói.
Những câu nói của lão Trịnh cũng không phải là không có lý.
Dù sao cũng có câu tục ngữ thả dây câu dài, câu con cá lớn.
Thoáng chốc, Vương Thúy Mai như quả bóng bị xì hơi, cả người ủ rũ không có tinh thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-318.html.]
Bà ta chỉ muốn kiếm chút tiền thôi mà, sao lại khó khăn như vậy?
Hôm sau, Vương Thúy Mai không đi lấy hàng nữa, lại ngoan ngoãn ở trong nhà làm nội trợ.
Chỉ là cả người như không có sức sống nào, tràn đầy u sầu.
Cuối tháng 12, tỉnh Quảng Đông đón một luồng không khí lạnh cực mạnh, nhiệt độ trung bình hạ thấp đến mức âm bốn năm độ. Nếu so với Quảng Châu có nhiệt độ không khí trung bình vào mùa đông chỉ khoảng mười mấy độ mà nói, đã là thời tiết khắc nghiệt vài chục năm khó gặp.
Toàn bộ bầu trời đều chỉ có một màu xám xịt, còn thường xuyên đổ những trận gió tuyết nhỏ.
Vào sáng sớm, trên mặt đất kết một tầng băng rất dày, mặt đường ở nhiều khu vực đã bị đóng băng, giao thông công cộng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Có thể thường xuyên nhìn thấy cảnh người đi xe đạp bị té ngã.
Xung quanh công xã gieo trồng rau củ, phần lớn đều đã c.h.ế.t do thời tiết giá lạnh, gây ra thiệt hại kinh tế rất lớn. Những thành thị nhờ tỉnh Quảng Đông cung cấp rau củ vào mùa đông càng bị tổn thất nặng nề hơn, đến nỗi thiếu thốn đồ ăn.
Quảng Châu còn nặng về phong tục tập quán, nhiều người già ở các nơi thấy như vậy thì cứ nói mãi đây là ông trời cảnh báo trước, có lẽ sang năm sẽ không được suôn sẻ tốt đẹp.
Cứ như vậy, trong quá trình phòng chống thiên tai băng giá thì Quảng Châu đã chào đón năm 1976.
Đầu tháng 1, có tin dữ truyền đến, người tận tâm cống hiến hết mình vì đất nước đã vĩnh viễn rời khỏi chúng ta.
Trong khoảng thời gian ngắn, khắp nơi đều vang lên tiếng khóc thương.
Phố Trường An dài mười dặm, hàng triệu người dân rưng rưng tiễn đưa.
Ông không có con cái, nhưng lại là cha mẹ của hàng tỉ nhân dân; ông không có mộ bia, nhưng là tượng đài bất hủ trong lòng mọi người.
Nhân dân trên khắp cả nước đều vô cùng tiếc thương, Nhân dân Quảng Châu thì cũng đổ về quảng trường để đưa tang cho vị vĩ nhân trong lòng họ.
Bởi vì họ biết, nếu không nhờ có ông ấy cố gắng duy trì, hội chợ xuất khẩu sẽ không thể diễn ra thuận lợi như vậy, kinh tế Quảng Châu cũng sẽ không phát triển tốt như bây giờ.
Vĩ nhân qua đời khiến cho tâm trạng của mọi người đều trầm xuống. Tết Âm Lịch năm nay, cả nước bớt đi những hoạt động chúc mừng.
Những người tham gia vào chính trị cũng lo lắng rằng liệu phong trào sắp kết thúc có tái diễn trở lại hay không.
Trong nỗi lo lắng như vậy, một thông tin được tuyên bố giống như lưỡi d.a.o sắc bén phá vỡ sương mù, để mọi người thấy được ánh bình minh thắng lợi.
Ngày 3 tháng 2, mùng bốn của năm mới, ngày đầu tiên đi làm lại, tờ [Nhật báo Nhân dân] đăng thông báo lên trang nhất, tuyên bố thi đại học sắp được khôi phục. Đồng thời, đài phát thanh và TV cũng liên tục đưa tin về thông báo này.
Trong nháy mắt, tin này đã được lan truyền rộng khắp trên cả nước, thanh niên trí thức các nơi rối rít báo tin cho bạn bè, vui sướng đến bật khóc.
Thời gian tổ chức thi đại học được quyết định từ ngày 20 tháng 7 đến ngày 22 tháng 7.
Những đối tượng có thể tham gia gồm: Công dân; nông dân; những thanh niên trí thức ở trên núi, ở làng hoặc đã về quê; quân nhân giải ngũ; cán bộ thuộc khóa này và học sinh tốt nghiệp trung học.
So với lúc trước, sau khi tuyên bố chỉ cho hơn một tháng để chuẩn bị thì lần này mọi người đã có nhiều thời gian để ôn tập hơn.
Đồng thời, vì để tạo thuận lợi cho các học sinh ôn luyện, chính phủ còn tái bản bộ sách [Tự học Toán Lý Hóa]. Trong khoảng thời gian ngắn, giá giấy bị đẩy lên cao, người người nhà nhà đổ xô đi mua tài liệu sách vở.
Để giảm bớt áp lực cho trung ương, các tỉnh còn kêu gọi những giáo viên giỏi biên soạn đề cương ôn tập và đề luyện tập, hỗ trợ cho học sinh tỉnh mình.
Vì là chỗ quen biết nên Tô Mạt và Lục Tiểu Lan đã được Trương Chấn cho những tài liệu ôn tập từ trước.
Lần này mọi người có đầy đủ thời gian ôn tập, Tô Mạt cũng không dám chủ quan, nhiều người rất có năng lực, đừng để đến lúc quan trọng lại lật thuyền trong mương.
Nhưng Tô Mạt đang gặp khó trong việc lựa chọn trường học để thi vào.
Nếu không theo quân đến Quảng Châu, chắc chắn cô sẽ không chút do dự mà báo danh vào Đại học Thanh Hoa, nhưng hiện giờ cô phải cân nhắc lại lần nữa.