“Tôi đã nói mà, bảo sao những người họ hàng đó mượn tiền không trả, thì ra là rơi vào tay bố mẹ ông hết. Sao da mặt của bố mẹ ông dày thế? 870 đồng tiền chứ không phải 87 đồng, sao bọn họ lại lặng lẽ lủi mất thế chứ?”
Sau khi tính toán thu chi tiền lương của Trịnh Quốc Thịnh, Vương Thúy Mai càng nghĩ càng bực, bà ta nhờ con trai viết thư giúp bà ta gửi cho những người họ hàng đã từng mượn tiền thúc giục bọn họ trả tiền.
Kết quả, ngoài những người chưa trả hết ra, hầu hết mọi người đều nói đã đưa tiền cho cha mẹ Trịnh Quốc Thịnh rồi, còn có vài người hỏi chuyện là thế nào.
Cha mẹ Trịnh Quốc Thịnh bị chuyện này làm mất mặt, cố ý gửi thư mắng Trịnh Quốc Thịnh một trận.
Trịnh Quốc Thịnh cũng không thích kiểu cha mẹ tham tiền này. Mỗi tháng ông ta đều gửi tiền về, cha mẹ không cần ăn chặn số tiền đó, cho dù muốn lấy cũng phải nói cho ông ta biết, không thể lặng lẽ ăn chặn thế được.
Cách làm này không đúng thật.
Nhưng ông ta kiêu ngạo với Vương Thúy Mai đã quen rồi, dù sao cha mẹ vẫn là cha mẹ, dù thế nào cũng không thể chịu thua trước mặt bà ta.
Sau khi trở về ông ta nổi giận với Vương Thúy Mai nói bà ta không nên viết thư giục nợ, ông ta đã biết việc những người đó đưa tiền cho cha mẹ từ lâu rồi, ông ta là người bảo bọn họ cầm tiền.
Vương Thúy Mai rất hiểu người nhà họ Trịnh, đương nhiên không tin lời Trịnh Quốc Thịnh, bây giờ nhắc đến chuyện này nhân tiện khơi lại chuyện cũ.
Trịnh Quốc Thịnh tức đến mức nói giọng địa phương: “Tôi đã nói rồi mà, là tôi nói cha mẹ giữ số tiền đó.”
Vương Thúy Mai cười lạnh: “Ông tưởng tôi tin chắc? Tính tình hai ông bà thế nào ông cũng hiểu mà.”
Trước khi theo quân, bà ta đã sống ở nhà họ Trịnh bốn năm, trước đây chị có một mình phải chịu rất nhiều tủi nhục, sau khi sinh đứa con trai lớn mới khá hơn chút.
Bà ta sợ Trịnh Quốc Thịnh đuổi bà ta về quê cũng vì hai ông bà kia không dễ sống chung.
Trịnh Quốc Thịnh tức giận nhưng việc này là ông ta sai thật, ông ta chỉ hừ một cái rồi xách cặp da bỏ đi.
Vương Thúy Mai thấy ông ta bỏ đi thì bĩu môi.
Đã bao nhiêu tuổi rồi mà động tí là bỏ nhà đi?
Ngày tiếp theo, có lẽ Trịnh Quốc Thịnh sợ Vương Thúy Mai chạy ra ngoài nên quay về nhà ăn cơm trưa. Bình thường ông ta hay ăn cơm ở nhà ăn quân đội.
Trịnh Quốc Thịnh thấy bữa trưa Vương Thúy mai không chỉ rán trứng mà còn đến nhà ăn gọi hai món thịt, thả tóp mỡ xào với rau xanh, món chính không phải khoai lang mà là cơm thì nhướng mày, xem ra bà ta kiếm được rất nhiều tiền.
Nếu không theo cái tính tiết kiệm của bà ta, lúc ông ta không có ở nhà không thể ăn ngon như vậy đâu.
Lúc ăn cơm, Trịnh Quốc Thịnh hỏi: “Bà làm công việc kia mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiền?”
Vương Thúy Mai: “Tôi không quen, chỉ lấy hàng của người khác, chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, một tháng kiếm được hai mươi ba mươi đồng.”
Trịnh Quốc Thịnh không tin lắm nhưng nghĩ Vương Thúy Mai chẳng có kỹ năng gì, kiếm được hai ba mươi đồng là giỏi lắm rồi.
“Vậy sao buổi trưa bà ăn ngon thế này?”
Vương Thúy Mai lườm ông ta: “Chỉ có mình ông được ăn cơm ngon rượu say, không cho phụ nữ chúng tôi ăn ngon à?”
“Đương nhiên chúng tôi cũng muốn được ăn ngon, nếu không chút tiền kiếm được sẽ rơi vào túi người khác hết. Nào, con trai lớn, nhóc hai, thằng ba ăn nhiều hơn đi, sau này cứ cách một ngày mẹ sẽ mua thịt cho các con ăn.” Sau khi nói xong Vương Thúy Mai gắp trứng gà và thịt vào bát của ba đứa nhỏ.
Trịnh Quốc Thịnh nghẹn họng, người phụ nữ này như thùng thuốc s.ú.n.g ý, ông ta nói một câu bà ta đáp lại ông ta mười câu.
Sau khi cơm nước xong, Vương Thúy Mai lại hỏi: “Ông đã nói với bộ hậu cần chuyện sắp xếp công việc chưa?”
Trịnh Quốc Thịnh trả lời qua loa: “Nói rồi.”
“Vậy có nói khi nào xếp xong không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-317.html.]
“Tôi biết đâu được, có công việc bọn họ sẽ sắp xếp.”
“Tôi nói ông nghe này, ông phải dí thật gấp nhé, nếu không khi có công việc bọn họ sẽ xếp cho người khác mất, chẳng biết phải đợi đến khi nào đâu.”
Trịnh Quốc Thịnh vốn định ngủ trưa ở nhà, thấy Vương Thúy Mai bám chặt, sợ bà ta nhìn ra manh mối nên lấy cớ đơn vị có việc, xách cặp da đến đơn vị nghỉ ngơi.
Vương Thúy Mai đợi gần một tháng, đã tháng 11 rồi nhưng vẫn không có thông báo nào về công việc. Bà ta đã hỏi Trịnh Quốc Thịnh và nhận được câu trả lời là hiện tại không còn vị trí làm việc nào nữa.
Vương Thúy Mai cũng biết hiện giờ khó tìm việc cho nên cũng không đến hỏi bộ phận hậu cần, nếu đến hỏi thường xuyên cũng không phải chuyện tốt. Trong lòng bà ta thầm nghĩ nếu hai tháng nữa mà không tìm được việc thì sẽ lại lén lấy hàng hóa đi bán, có lẽ khi đó người khác sẽ không chú ý đến nữa.
Đến lúc ấy không lấy nhiều như vậy, bán ít đi một chút, cố gắng bán hết trong một buổi sáng, như vậy sẽ không khiến người khác chú ý là còn có thể kiếm được thêm ít tiền.
Hôm nay Vương Thúy Mai đi lấy thức ăn ở nhà ăn thì nghe thấy hai nhân viên múc cơm đang nói chuyện. Một người trong đó nói tháng sau chồng mình sẽ được điều đến Hải Nam làm việc, cô ta cũng muốn được điều đi theo.
Trong lòng Vương Thúy Mai vui vẻ, nếu người này được điều đi rồi thì vị trí làm việc sẽ bị trống, như vậy bà ta có thể vào thay thế.
Vương Thúy Mai cố ý đến lấy đồ ăn ở cửa sổ đó, muốn xác nhận lại lần nữa.
Buổi tối, khi Trịnh Quốc Thịnh trở về thì Vương Thúy Mai cố ý dặn dò ông ta, bảo ông ta chú ý đến chuyện này, đừng bỏ lỡ cơ hội lần nữa.
Mặc dù công việc ở nhà ăn không có tiền lương cao, chỉ được 24 tệ, nhưng làm ở đó được bao ăn cho nên tính ra cũng tiết kiệm được một khoản ăn uống. Chủ yếu là công việc vừa an toàn lại vừa ổn định. Tuy rằng làm bán hàng trung gian kiếm được nhiều tiền, nhưng suy cho cùng vẫn là bất hợp pháp, lỡ như ngày nào đó nhà nước siết chặt quản lý, bị bắt thì toi đời.
Với tính nết của lão Trịnh kia, có lẽ sẽ đòi ly hôn với bà ta.
Nhưng mãi đến đầu tháng 12, Vương Thúy Mai cũng không nhận được thông báo công việc nào. Hỏi Trịnh Quốc Thịnh thì ông ta cứ ấp a ấp úng nói bộ phận hậu cần còn chưa sắp xếp.
Vương Thúy Mai đã sống với Trịnh Quốc Thịnh lâu như vậy, nhìn dáng vẻ này là biết ngay ông ta đang nói dối.
Hôm sau bà ta đến nhà ăn nhìn thử thì quả nhiên vị trí kia đã bị một cô vợ nhỏ trẻ tuổi hơn chiếm được.
Vương Thúy Mai biết cô vợ nhỏ trẻ tuổi này, theo quân còn muộn hơn một chút so với Tô Mạt, cấp bậc của chồng người này cũng chỉ là đoàn trưởng.
Dù so về thời gian theo quân hay cấp bậc của chồng thì đều phải ưu tiên cho bà ta mới đúng.
Vương Thúy Mai vô cùng tức giận, đi thẳng đến bộ phận hậu cần hỏi cho ra lẽ.
Hỏi ra thì mới biết, Vương Thúy Mai tức đến nỗi run rẩy cả người.
Hóa ra bộ phận hậu cần đã định sắp xếp công việc này cho Vương Thúy Mai, cũng đã nói với Trịnh Quốc Thịnh.
Nhưng chồng của cô vợ nhỏ trẻ tuổi kia đến tìm Trịnh Quốc Thịnh, nói nhà hắn đang khó khăn, mẹ bệnh nặng cần tiền chữa, hắn hỏi Trịnh Quốc Thịnh có thể nhường cơ hội làm việc này cho vợ mình không.
Ở bộ đội, Trịnh Quốc Thịnh có tiếng là người hiền lành, luôn quan tâm cấp dưới. Ông ta cảm thấy người ta đã đến tận nơi cầu xin mình mà không cho thì không được, cho nên đã đi đến bộ phận hậu cần với chồng của cô vợ nhỏ kia, chuyển đổi công việc.
Đây đã không phải lần đầu tiên!
Lão Trịnh này, vì thanh danh và mặt mũi của anh ta mà năm lần bảy lượt hy sinh Vương Thúy Mai!
Vương Thúy Mai nổi giận đùng đùng đi đến văn phòng của Trịnh Quốc Thịnh, chuẩn bị cãi nhau với anh ta. Nhưng đi một hồi, tâm trạng bà ta lại đột nhiên bình tĩnh lại.
Bỏ đi, ồn ào với ông ta như vậy, người thiệt thòi chỉ là bản thân. Người khác sẽ nghĩ rằng bà ta giống như một người đàn bà đanh đá, đến khi đó lại gánh thêm tiếng xấu.
Dù sao ai mà không biết tham mưu Trịnh là người tốt chứ?
Lão Trịnh thích sĩ diện như thế thì cứ cho ông ta chút thể diện đi, còn bà ta thì cứ sống cuộc sống của mình, kiếm tiền phần mình.
Không ai can thiệp vào chuyện của ai.