Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 330

Lên xe ăn bánh bao, xuống xe ăn mì là phong tục ở đây, Lục Tiểu Lan cũng thật sự khá đói bụng nên đi qua ăn.

“Cảm ơn chị dâu.”

“Khách sáo cái gì, em ăn nhanh đi. Hôm nay em về, tối nay cả nhà chúng ta cùng ăn cơm, chị đi nấu cơm đây.” Lưu Ngọc Chi vừa nói vừa đi ra ngoài.

Không lâu sau, Lục Tiểu Lan nghe thấy tiếng gà kêu, cô ấy đi ra ngoài xem thì thấy Lưu Ngọc Chi đang chuẩn bị g.i.ế.c gà ở bên giếng nước trong sân.

“Chị dâu, sao chị lại g.i.ế.c gà?”

“Em về rồi, trong nhà cũng không có chút thịt nào, mấy hôm nay hợp tác xã mua bán cũng không có thịt. Giết con gà cũng không sao, mấy năm nay tình hình khá hơn rồi, có thể nuôi gà theo đầu người, nhà chị dâu nuôi năm con gà đấy.”

“Ôi chao, em đâu phải người ngoài, nhà ăn như thế nào thì em ăn như thế đó, trước đây thế nào bây giờ cứ thế đó.”

“Vậy sao được? Bây giờ em là sinh viên rồi.”

Lục Tiểu Lan: “...”

“Bất kể em là gì, em cũng là con gái của cha mẹ, là em chồng của chị.” Lục Tiểu Lan thở dài.

Cũng chỉ thi đỗ đại học thôi, thật sự không cần thiết phải nâng niu cô ấy như vậy.

“Chị dâu, chị mau thả con gà ra đi.”

Lưu Ngọc Chi hơi lúng túng: “Đều đã bắt rồi, hay là g.i.ế.c đi, bây giờ cũng đang thu hoạch mùa thu, vừa hay bồi bổ cho mọi người.”

“Bây giờ thu hoạch mùa thu mới bắt đầu, qua một thời gian nữa g.i.ế.c cũng được.” Lục Tiểu Lan nói, thấy Lưu Ngọc Chi vẫn muốn g.i.ế.c gà, cô ấy lập tức nói tiếp: “Lúc này phô trương quá không tốt.”

Lưu Ngọc Chi nghe vậy thì giật mình, bàn tay đang nắm cánh gà buông lỏng, con gà mái “cục cục tác” kêu một tiếng, nhanh chóng chạy mất, may mắn thoát nạn.

“Xem đầu óc chị này, đúng là vui quá hóa hồ đồ rồi.”

“Vậy tối nay chúng ta ăn đơn giản chút, em nghỉ ngơi đi, chị dâu đi nấu cơm.”

Đương nhiên Lục Tiểu Lan không thể nghỉ ngơi, ăn mì xong, cô ấy đi giúp Lưu Ngọc Chi nấu cơm.

Tuy rằng miệng nói ăn đơn giản tí, nhưng Lưu Ngọc Chi vẫn lấy bột mì trắng ra, hấp bánh màn thầu bằng bột mì trắng, lại lấy bảy tám quả trứng gà, xào một đĩa lớn. Ngay cả rau xanh cũng xào bằng mỡ động vật.

Bọn trẻ tan học về nhà, nhìn thấy Lục Tiểu Lan thì đều vui mừng khôn xiết.

Từ khi khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, giáo dục lại được coi trọng trở lại, bọn trẻ cũng không còn được nghỉ học mùa vụ nữa.

“Cô ơi, bài kiểm tra nhỏ lần này cháu được 83 điểm, cô giáo nói cháu tiến bộ rất lớn. Cháu nhất định sẽ học hành chăm chỉ, sau này cũng thi đỗ đại học giống như cô.” Lục Quốc Đống lấy bài kiểm tra từ trong cặp sách ra dâng cho Lục Tiểu Lan như dâng báu vật.

“Còn cháu nữa, mấy lần làm bài tập gần đây của cháu, cô giáo đều phê tốt.” Lục Ái Cần cũng không chịu thua kém.

“Còn cháu.”

“Còn cháu nữa.”

Năm đứa trẻ đều lần lượt cầm thành tích của mình cho Lục Tiểu Lan xem.

Chuyện Lục Tiểu Lan và Tô Mạt thi đỗ đại học, Lục Thanh An thỉnh thoảng lại nhắc đến, đối với đám con cháu cũng đủ loại dụ dỗ, nói rằng chỉ cần học giỏi thì sẽ có thưởng.

Lúc khai giảng, Lục Quốc Đống làm bài kiểm tra được điểm giỏi, Lục Thanh An quả nhiên thưởng cho một hào.

Điều này đã kích thích sâu sắc tính tích cực học tập của đám con cháu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-330.html.]

Bây giờ bọn trẻ tan học về nhà cũng không còn muốn chơi nữa, mà là vội vàng làm bài tập xong trước, sau đó mang đi cho ông nội kiểm tra.

Chỉ cần làm tốt thì sẽ được thưởng một viên kẹo.

Làm xong nhiệm vụ hôm nay, Lý Nguyệt Nga ghi điểm công tác bên tiểu đội trưởng, rồi vội vàng về nhà nấu cơm.

Tuy mấy đứa nhỏ luôn nói bà ấy đừng làm việc vất vả vậy nữa, nhưng có thể làm được thì vẫn phải là, hôm nay cũng nhận được bảy điểm công tác.

Hiện giờ sức lao động của nhà bà ấy vốn không nhiều lắm, chỉ có bà ấy và nhà thằng hai hoàn toàn làm việc trong đội sản xuất.

Thằng cả làm việc tại trạm tín dụng, mỗi cuối tuần, đều xin nghỉ nửa ngày để đi họp. Nếu là trạm tín dụng có chuyện, bất cứ khi nào có cuộc gọi đến thì phải xin nghỉ đi làm việc, dù sao cũng là nhận lương của người khác.

Tuy cha cũng kiếm điểm công tác ở đội nghề tay trái, nhưng dù sao đã lớn tuổi, còn bị bệnh hai lần. Dù còn khỏe nhưng cơ thể không còn khỏe mạnh như trước, khả năng làm việc hạn chế hơn.

Ông cụ thì khỏi phải bàn, là cán bộ rời khỏi sản xuất, thường đại đội có nhiều chuyện cần ông tới giải quyết, có thể làm việc nhà nông nửa ngày trong một ngày đã là rất tốt.

Nhưng một nhà có rất nhiều người cần chia lương thực, mọi người ai cũng nhìn chằm chằm, nếu nhà bí thư đại đội không có ai được việc là sẽ bị người ta nói.

Hơn nữa hiện giờ nhà của bà ấy không chỉ có thằng ba là quân nhân, còn hai sinh viên nữa nên càng phải làm tấm gương tốt, không thể để lại cái cớ để người ta nói mấy đứa nhỏ.

Cho nên, miễn là không cảm thấy không khỏe, không thì Lý Nguyệt Nga sẽ kiếm bảy tám điểm công tác.

Lúc trở về thôn, Lý Nguyệt Nga nhìn ống khói bốc khói từ đằng xa, cảm thấy hơi lạ, chẳng lẽ hôm nay ông già về sớm nấu cơm trước?

Cơ mà nghĩ lại thì chắc là Quốc Đống và Ái Cần tan học, đang giúp nấu nước.

Năm ngoái Lục Phượng Cần đã lên cấp hai, thôn nhà họ Lục không có trung học nên tới công xã đi học. Trước đó cô bé luôn học ngoại trú, mỗi ngày khi Lưu Ngọc Chi đi làm thì sẽ chở cô bé đi cùng, tan tầm thì rước về.

Sau khi Lục Tiểu Lan thi đậu đại học, hai vợ chồng Lục Hành Quân muốn để cô ấy yên tâm học tập nên khi khai giảng năm hai, họ để cô ấy trú ở trường, chỉ khi nghỉ chủ nhật mới đón về.

Bằng không mỗi ngày phải bôn ba như vậy sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, với lại trong nhà còn đứa trẻ khác, hoàn cảnh học tập không tốt bằng trường học.

Về ăn uống, tự mình mang theo đồ ăn và củi, trường học có nhân viên tạp vụ giúp nấu cơm. Cách một ngày, Lưu Ngọc Chi sẽ đưa một số món đã xào xong, đồ ăn hoàn toàn không khác gì trong nhà, thậm chí còn ngon hơn.

Dù sao hiện giờ hai vợ chồng Lục Hành Quân trông đợi khác vào con, sợ con ăn không no thì sẽ ảnh hưởng việc học, đồ ăn mang theo chủ yếu là gạo, dù có trộn hạt bắp ngô thì cũng sẽ đập nhuyễn, không phải loại hạt lớn thường ăn ở trong nhà.

Còn chưa vào sân, Lý Nguyệt Nga đã nghe thấy tụi nhỏ gọi “cô ơi, cô ơi”, nhanh chóng đi vào, quả nhiên Lục Tiểu Lan đã trở về.

“Con nhỏ này, chẳng phải gửi điện báo nói anh trai sẽ tới đón à? Sao tự đi về rồi?” Lục Tiểu Lan không có gửi điện báo, họ còn tưởng cô ấy ở lại Kinh Thị vì lý do đặc biệt.

“Mẹ, con không còn con nít. Hiện giờ chuyến xe thông nhau, giao thông thuận tiện, con tự về được. Tới công xã có chị dâu cả nên chị ấy chở con về.” Lục Tiểu Lan tới đón.

Thấy người Lý Nguyệt Nga đầy bùn, lại nói: “Mẹ, nấu nước rồi, mau đi tắm, chị dâu cả nấu cơm, tối nay mọi người ăn chung.”

Lưu Ngọc Chi nghe thấy Lý Nguyệt Nga trở về từ nhà bếp, cũng nhanh chóng đi ra, bảo bà ấy đi tắm trước, lát nữa cơm xong.

Nếu nhà thằng cả nấu ăn thì Lý Nguyệt Nga cũng không gấp rút, cầm quần áo rồi đi giặt, Lục Tiểu Lan đổ nước ấm.

Khi trời tối, người đi làm và đi học đều lần lượt trở về, mọi người thấy Lục Tiểu Lan trở về, ai cũng rất vui.

Cả nhà cùng nhau ăn tối.

Sau khi ăn xong, cả nhà ngồi phòng khách tán gẫu, Lục Tiểu Lan lấy quà mang về chia cho mọi người.

Mỗi đứa nhỏ có một cái hộp bút bằng sắt in hoa văn, bên trong hộp còn in bảng cửu chương.

Hộp bút như vầy cũng chỉ mới ra ở Quảng Châu thôi chứ nói gì tới một nơi như thôn nhà họ Lục như này, tụi nhỏ nhận được, yêu thích không muốn rời tay, còn vui hơn nhận tiền mừng tuổi dịp Tết.

Bình Luận (0)
Comment