Hai cô chị dâu, mỗi người một tấm vải kaki để họ tự may quần áo. Hai anh trai, mỗi người một đôi giày quân đội.
Ba ông bà già, ngoài thực phẩm dinh dưỡng, mỗi người còn có một bộ quần áo ấm.
Bộ quần áo ấm này tới từ Hồng Kông, nhẹ nhàng dễ mặc còn giữ ấm, hoàn toàn không có bán trong nước, mua từ con buôn trung gian. Không rẻ, một bộ tầm mười đồng, ba bộ tốn tiền lương hơn một tháng.
Bộ kia của cô ấy do Tô Mạt tặng, không thì cô ấy tiếc tiền mua, dù sao bộ đồ này chỉ có thể mặc bên trong, không thể mặc ở ngoài. Cơ mà đúng là mặc rất thoải mái còn ấm áp, khỏi phải mặc dày vào mùa đông.
Lý Nguyệt Nga nhìn bộ quần áo giữ ấm mỏng manh, hỏi: “Tiểu Lan, cái thứ này cũng giữ ấm được à?” Cầm thấy chưa nặng được hai lạng.
“Được chứ.” Lục Tiểu Lan cười: “Đừng thấy nó mỏng, hiệu quả giữ ấm khi mặc vào không kém hơn áo lông đâu. Mẹ nhìn bên trong này, nó có lớp lông.” Nói xong, mở bộ đồ cho Lý Nguyệt Nga xem.
“Uầy, đúng vậy. Hơi mỏng nhưng lại có lớp lông, đồ của Quảng Châu đúng là khác biệt.”
“Đồ này không phải từ Quảng Châu, là từ Hồng Kông, chưa bán trong nước.”
Lý Nguyệt Nga nghe vậy, lập tức cảm thấy đồ trong tay không thú vị nữa: “Con nhỏ này, sao lại liều lĩnh đi mua mấy thứ này.” Nếu như bị bắt được thì không chừng đại học không cho học nữa.
Lục Tiểu Lan xua tay: “Mẹ, không liều lĩnh, Quảng Châu không quản lý mấy cái này nữa rồi. Trên đường phố, khắp nơi đều là con buôn trung gian, mua đồ không cần phải né trốn, thấy được thì gọi lại mua thôi.”
“Mấy cô chị dâu ở viện gia chúc cũng thường xuyên mua đồ ở bên ngoài, không sợ.”
Khác với Quảng Châu, hiện giờ ở nơi khác vẫn quản lý đầu cơ tích trữ, muốn mua vẫn phải lén lút.
Từ khi nếp sống mở mang ra, hàng hóa của Quảng Châu phong phú rất nhiều, rất nhiều đồ vật đều lén lút lưu thông từ Hồng Kông qua. Vài thứ kia đúng là tiên tiến và đẹp đẽ hơn đồ trong nước.
Lục Tiểu Lan nói xong, lại móc ra một cái máy radio bỏ túi cỡ bàn tay, đưa cho Lục Bá Minh: “Ông, chị dâu ba của cháu mua radio này cho ông. Thứ này dùng pin, đi đến đâu nghe đến đó, cực kỳ tiện lợi.”
Lý Nguyệt Nga nhìn radio nhỏ gọn, hỏi: “Thứ này cũng là từ Hồng Kông?”
“Đúng vậy.” Lục Tiểu Lan gật đầu.
“Hai đứa con, sao lá gan lớn vậy, lần sau không được vậy nữa. Mấy đứa là sinh viên, nếu như bị người báo cáo thì tới lúc đó trường học không nhận nữa phải làm sao?” Lý Nguyệt Nga không đồng ý.
“Nguyệt Nga, đừng lo lắng, tụi nhỏ biết đúng mực.” Lục Bá Minh lại không thấy có gì phải lo, nếp sống mở mang cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Lục Bá Minh nhìn sách hướng dẫn, mày mò trong chốc lát, phát hiện đúng là có thể nghe đài, hơn nữa hiệu quả còn rất tốt. Thử đút túi áo, vậy mà cũng không ảnh hưởng việc nghe đài, đúng là rất tiện lợi. Đến lúc đó có thể mang theo, vừa làm việc vừa nghe.
Từ khi mấy người đó bị kiểm soát vào năm ngoái, quốc gia phát triển đài phát thanh nhiều hơn, tín hiệu ở thôn nhà họ Lục cũng cải thiện rất nhiều, hiện giờ tiết mục radio phong phú, có rất nhiều nhà mua radio, buổi tối rảnh thì bật nghe đài.
“Thứ này rất mắc nhỉ?” Lục Bá Minh hỏi. Mấy máy lớn đều bán bốn năm chục, cái này nhỏ gọn như vậy, e là trên trăm đồng.
“Không mắc! Chị dâu ba của cháu nhờ người mang thứ này từ Hồng Kông tới. Mọi người đoán xem bao nhiêu?” Lục Tiểu Lan hỏi với vẻ bí mật.
Lưu Ngọc Chi làm ở Cung Tiêu Xã, biết rõ ràng giá cả nhất, sau khi radio giảm giá vào năm bảy mươi tư thì luôn giữ mức bốn mươi bảy phẩy sáu đồng một cái. Nếu Lục Tiểu Lan nói không mặc, chắc giá cả gần với mấy cái đó, bà thử nói: “Năm mươi?”
“Không phải.” Lục Tiểu Lan lắc đầu, sau đó giơ ba ngón tay.
“Ba đồng?” Lý Nguyệt Nga bị sốc.
“Mẹ nghĩ gì thế! Sao có thể là ba đồng được, là ba chục đồng.”
“Con nhỏ này, nói đúng là nhẹ nhàng, ba mươi đồng mà không mắc?”
“Ba mươi đồng đúng là không mắc đối với radio. Mẹ hỏi chị dâu cả xem, mấy cái máy cồng kềnh kia đã bán hơn bốn chục rồi. Cái này nhỏ gọn, còn có thể mang theo người, ba mươi đồng là rẻ.” Lục Tiểu Lan giải thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-331.html.]
Thường nói người ngoài ngành xem trò vui, trong ngành mới thấy cách thức. Lục Bá Minh nghe thứ này chỉ tốn ba chục đồng, không khỏi nhíu mày lại.
Nếu tuồn số lượng lớn thứ này vào trong nước thì e là radio sản xuất trong nước sẽ không bán được nữa. Tới lúc đó, e rằng quốc gia phải chịu nhiều thiệt hại.
Vừa rồi ông ấy còn cảm thấy nếp sống mở mang không phải là điều xấu. Nhưng nếu đồ nước ngoài đều rẻ và tiện dụng như vậy thì mọi người sẽ chạy đi mua sản phẩm nước ngoài, đến lúc đó, nhà máy ở quốc gia của chúng ta phải làm sao bây giờ?
Tặng quà xong, Lục Tiểu Lan lại kể trải nghiệm ở Đường Thị với mọi người.
Trước giờ họ chỉ biết thảm họa ở Đường Thị thông qua đài phát thanh và báo chí. Nhưng lúc ấy truyền thông còn chưa phát triển, không chỉ có lạc hậu, còn bị kiểm duyệt rất nghiêm ngặt. Rất nhiều vấn đề chỉ được báo cáo sơ sơ.
Họ chỉ biết tình hình nghiêm trọng, quốc gia cử rất nhiều người đi cứu trợ, nhưng không biết chi tiết.
Hiện giờ nghe Lục Tiểu Lan kể, mắt của mấy người Lý Nguyệt Nga đều đỏ hoe.
Dù là thiên tai hay là tai họa do con người gây ra, người dân luôn là người chịu khổ.
May mắn hiện giờ họ có thể dựa vào quốc gia, không phải cái gì cũng tự lực cánh sinh, quốc gia cũng có đủ lực lượng cứu trợ, giúp người dân không đến mức phải rày đây mai đó.
Cả nhà nói chuyện đến hơn chín giờ, lúc này mới đi ngủ với tâm trạng chưa thỏa mãn. Hiện giờ là mùa thu hoạch, năm giờ rưỡi sáng mai phải dậy đi làm, làm việc mệt mỏi, phải nghỉ ngơi sớm để hồi phục tinh thần mới được.
Khi nằm trên giường đất, cảm xúc lớn nhất của Lục Hành Quân là quả nhiên con người phải ra ngoài, thấy chuyện đời mới có thể trở nên tốt hơn.
Tuy trước đó Tiểu Lan cũng thường hay nói, nhưng toàn tán dóc mấy chuyện nhà lông gà vỏ tỏi, đâu giống bây giờ, nói đến chuyện quốc gia hệ trọng là rành mạch. Hơn nữa góc độ nhìn nhận vấn đề hơn hẳn những mấy phụ nữ đã có chồng khác, kể cả người anh như anh ta cũng không bằng cô ấy.
Có rất nhiều chuyện, sau khi cô ấy nói xong thì anh ta mới hiểu vì sao nó lại như vậy.
Nếu Lục Tiểu Lan vẫn cứ ở lại công xã Hồng Kỳ này, chắc chắn cô ấy sẽ không trở thành như bây giờ.
“Ngày mai em xin nghỉ ở trường học, trong khoảng thời gian Tiểu Lan ở nhà, để Phượng Cần học ngoại trú. Nói con bé không hiểu gì thì nhớ lại, nhân lúc cô nhỏ ở nhà thì dạy thêm cho nó.” Lục Hành Quân nói với Lưu Ngọc Chi.
Lưu Ngọc Chi nghe vậy, ánh mắt sáng lên: “Được, sáng mai em xin nghỉ cho nó.”
Bởi vì trước đó không chú trọng việc học nên thành tích của Lục Phượng Cần rất bình thường, tuy không phải là hạng chót nhưng cũng trung bình. Nếu ba năm còn lại không cố gắng thì e là không đậu đại học.
Hiện giờ có sẵn sinh viên đại học ở nhà, không thể bỏ lỡ cơ hội ôn tập, bù đắp lại lỗ hổng kiến thức.
Trong lòng của Lục Hành Quân có tính toán của mình, chuyện thi đại học nói sau, trước mắt phải thi đậu trung học. Lúc khai giảng, anh ta đi làm thủ tục ở lại cho Lục Phượng Cần và hỏi thăm giáo viên, với thành tích hiện giờ của con bé thì hơi khó thi đậu trung học.
Anh ta không ép con bé thi đậu đại học, dù sao thi đại học rất khó. Công xã Hồng Kỳ của họ, gần mười nghìn người thì chỉ có khoảng hai mươi người đỗ đại học, trong số đó, hết tám người trên mười người là thanh niên trí thức đến từ nơi khác, còn dân bản xứ thì không bao nhiêu người.
Tiểu Lan thi đậu đại học, cha của anh ta vui vẻ như vậy là vì Tiểu Lan là dân bản xứ duy nhất thi đỗ trong thôn nhà họ Lục.
Nhưng, cần phải đỗ trung học.
Chỉ cần học trung học, cho dù không có thi đậu đại học, anh ta cũng có vốn liếng nói với em ba, bảo anh dẫn Phượng Cần tới Quảng Châu, qua bên đó mở rộng tầm nhìn. Tránh giống họ, ở cả đời trong công xã Hồng Kỳ, huyện Thanh Khê, tầm nhìn hạn hẹp.
Bên kia, Lục Vệ Quốc cũng có suy nghĩ giống như Lục Hành Quân.
Thấy được sự thay đổi của Lục Tiểu Lan, anh ta cũng nhận ra tầm quan trọng của việc đi ra nhìn đời.
Trước giờ anh ta cảm thấy, chỉ cần tụi nhỏ ăn uống đủ, nuôi tụi nó lớn, rồi cưới vợ cho tụi nó là coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng bây giờ anh ta cảm thấy có thể làm nhiều hơn một ít. Có lẽ nên cố gắng tính toán tương lai tốt hơn cho tụi nhỏ, để chúng nó khỏi cần phải còng lưng đi làm nông dân cả đời, gieo trồng suốt đời.
Em trai của anh ta là sĩ quan, em gái ruột là sinh viên đại học, tất cả mọi thứ không phải là không thể thực hiện được.