Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 332

Ngày hôm sau, sau khi tiếng còi báo thức vang lên, Lục Tiểu Lan cũng thức dậy, thay bộ quần áo cũ đã vá rồi đi ra ngoài.

Lý Nguyệt Nga đang ngồi xổm dưới hiên đánh răng, thấy Lục Tiểu Lan đi ra thì hỏi: “Sao không ngủ thêm một lát? Sáng sớm thế này dậy làm gì?”

“Mẹ, lát nữa con đi làm cùng mẹ.” Lục Tiểu Lan múc nước, ngồi xổm bên cạnh Lý Nguyệt Nga, cũng chuẩn bị đánh răng.

Lúc này Lý Nguyệt Nga mới phát hiện cô ấy mặc quần áo làm ruộng nên nói: “Không cần con đâu, khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, cứ nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Người lớn tuổi trong nhà đều ra đồng làm việc cả, con làm sao mà ở nhà nghỉ ngơi được.”

“Mẹ cũng đâu có bắt con nghỉ ngơi hoàn toàn, ở nhà phụ giúp nấu cơm là được rồi. Bây giờ đang mùa gặt lúa, rất mệt mỏi, làm cả ngày lưng không thể thẳng nổi đâu, một sinh viên như con không làm được đâu.” Lý Nguyệt Nga nói.

Lục Tiểu Lan nghe vậy bật cười: “Mẹ, công việc này trước đây đâu phải con chưa từng làm. Một bà lão năm mươi tuổi như mẹ còn làm được, một thanh niên hai mươi tuổi như con lại không làm được sao?”

“Hơn nữa sinh viên thì sao chứ? Chẳng lẽ lại cao quý hơn người khác? Sao lại không làm việc đồng áng được? Con chỉ may mắn hơn người khác, có thêm một người anh trai tốt, một người chị dâu tốt thôi.”

“Hơn nữa học đại học chính là để báo đáp tổ quốc. Nếu con vì thi đỗ đại học mà tự cho mình là giỏi, không hiếu thuận với cha mẹ, vậy thì học đại học làm gì, đến đạo làm người còn chưa xong.”

Lục Bá Minh từ trong phòng đi ra, nghe được Lục Tiểu Lan nói như vậy thì gật đầu hài lòng.

Ông cũng hơi lo lắng con gái thi đỗ đại học sẽ kiêu ngạo, bây giờ xem ra đúng là ông lo lắng quá rồi.

Đứa nhỏ này không uổng công ông dạy dỗ.

Tối qua Lục Thanh An vui vẻ uống nhiều rượu hơn một chút nên dậy hơi muộn. Vừa ra khỏi cửa đã thấy Lục Bá Minh gật đầu hài lòng.

Ông ấy cũng nghe được lời Lục Tiểu Lan nói, thấy Lý Nguyệt Nga còn muốn nói gì đó bèn lên tiếng: “Con bé có lòng hiếu thảo như vậy thì để con bé đi đi. Để con bé giúp con một chút, con cũng đỡ vất vả hơn.”

Lý Nguyệt Nga không nói gì nữa, dù sao lát nữa cũng không nhận nhiều điểm công tác, hai mẹ con làm xong sớm thì về nhà nghỉ ngơi sớm.

Dọn dẹp xong, hai mẹ con tới nhà bếp, mỗi người cầm hai cái bánh bao, lại đổ đầy nước vào bình, ra khỏi cửa thì gặp Lục Quế Hoa cũng đang chuẩn bị đi, ba mẹ con bèn cùng nhau đến bộ đại đội.

Mấy năm nay Lục Quế Hoa thay đổi rất nhiều, con người cũng trở nên trầm mặc, ít nói hơn.

Trên đường đi gặp không ít người, mọi người đều nhiệt tình chào hỏi Lục Tiểu Lan, lại khen Lý Nguyệt Nga có phúc, sinh được cô con gái giỏi giang.

Đến bộ đại đội, sau khi mọi người đã đến đông đủ, Lục Bảo Quốc nói đơn giản mấy câu rồi phân công nhiệm vụ trong ngày.

Lý Nguyệt Nga và tiểu đội trưởng nhận mười nhiệm vụ điểm công tác, hai mẹ con cùng làm, ước chừng đến chiều là có thể làm xong. Hôm nay bà ấy đã nói với con dâu cả, nếu có thịt thì mua một ít về, để tối làm cho Tiểu Lan mấy món ngon.

Vì quan hệ hộ khẩu lương thực của Lục Tiểu Lan đã không còn ở thôn Lục Gia nữa, nên dù có lên làm việc cũng không thể tính điểm công tác được. Vì vậy, Lý Nguyệt Nga đã nhận thêm một chút và ghi dưới danh nghĩa của mình.

Sau khi Lục Tiểu Lan nhận liềm thì cùng Lý Nguyệt Nga đi đến mảnh đất được phân cho bọn họ. Dù sao Lục Tiểu Lan cũng đã nhiều năm không làm ruộng, lúc đầu có hơi không quen, tốc độ hơi chậm, gặt được nửa tiếng đồng hồ thì dần dần quen tay.

Mấy thím cùng gặt lúa trên một thửa ruộng, từ xa thấy Lục Tiểu Lan gặt lúa đâu ra đấy, khi nghỉ ngơi uống nước, bọn họ tụ tập lại nhỏ giọng bàn tán.

“Con bé Tiểu Lan này không tệ, đã thi đỗ đại học rồi, mà còn giúp mẹ xuống ruộng gặt lúa.”

“Đúng vậy, nhà họ Lục nuôi dạy con cái tốt, đứa nào đứa nấy đều có tiền đồ.” Lục Tiểu Lan vốn là người đã ly hôn, bây giờ lắc mình biến thành sinh viên rồi.

“Đúng vậy, một quân nhân, hai sinh viên đại học, ngoại trừ Lục Quế Hoa và Lý Nguyệt Nga, người nào người nấy đều có lương, gia đình công nhân ở thành phố cũng không bằng nhà bọn họ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-332.html.]

“Ông bí thư giỏi tính toán như vậy, con cái đương nhiên được hưởng lợi rồi. Tôi nghe nói ba người được minh oan ở chuồng bò trước đây đều là quan lớn. Ông bí thư từng giúp họ, sau khi về thủ đô còn không phải muốn báo đáp sao.”

Hai năm nay, mỗi dịp Tết đến, số bưu phẩm Lục Bá Minh nhận được, từ một cái biến thành bốn cái. Chuyện này lan truyền khắp đại đội thôn Lục Gia.

“Nghe chồng tôi nói tiền trợ cấp của ông bí thư đã tăng lên con số này rồi.” Một thím hạ giọng, giơ ba ngón tay ra.

Có người hít một hơi hỏi: “Ba mươi tệ?”

Người kia gật đầu, đây là chuyện chồng bà ta vô tình phát hiện ra, nghe nói là bắt đầu tăng từ năm nay.

Ba mươi tệ ở nông thôn là khái niệm gì? Nuôi sống cả nhà cũng đủ rồi.

“Thật sự không thể so sánh được. Biết trước những người đó sẽ được minh oan, lúc trước tôi cũng lén lút đưa cho bọn họ một ít lương thực.” Có người thở dài: “Tôi cũng không cầu bọn họ báo đáp, chỉ cầu bọn họ chăm sóc con cái tôi một chút là được rồi.”

Có thím cười nhạo: “Vậy thì bà cũng phải có mắt nhìn người chứ, chuồng bò còn hai người kia kìa, hay là ngày mai bà cũng đi đưa lương thực cho bọn họ đi.”

“Cút cút cút, tôi chỉ nói vậy thôi, nhà tôi còn chưa đủ lương thực ăn đâu.” Người kia mắng, những người lúc này còn ở chuồng bò có thể có bao nhiêu hy vọng? Đừng lãng phí lương thực.

Mấy thím uống nước xong thì nghỉ ngơi một lúc rồi lại tiếp tục tản ra đi đến mảnh đất được phân cho mình gặt lúa.

Cách đó không xa, mấy nàng dâu trẻ tuổi cũng tụ tập lại uống nước, ánh mắt của bọn họ cũng thỉnh thoảng liếc nhìn Lục Tiểu Lan.

“Mấy người nói xem, Lục Tiểu Lan này đã mấy năm không làm ruộng rồi, sao còn làm được nhỉ? Tôi đã nghỉ ngơi mấy lần rồi, cũng không thấy cô ấy nghỉ?”

Có người ghen tị nói: “Làm bộ làm tịch thôi, mới làm được một buổi sáng, đương nhiên là hăng hái rồi. Hôm nay gặt xong, chắc ngày mai không đến nữa đâu.”

Làm ruộng mệt như vậy, có mấy ai cam tâm tình nguyện làm, người kia cho rằng Lục Tiểu Lan chỉ là đến làm màu để có tiếng thơm mà thôi. Dù sao người ta cũng đã ly hôn, lại không thể sinh con, cho dù thi đỗ đại học thì sao chứ? Trừ phi gả cho người có con rồi, nếu không thì người đàn ông nào muốn cưới.

“Tôi thấy không giống, Lục Tiểu Lan không phải là người thích làm việc bề ngoài.” Có người nói cô ta và Lục Tiểu Lan học tiểu học cùng nhau, coi như là lớn lên cùng nhau nên có tí hiểu biết về Lục Tiểu Lan

“Có phải hay không, qua hai ngày nữa là biết. Nghỉ ngơi một lát rồi mau làm việc đi, tôi thấy tiểu đội trưởng sắp đi tới rồi.” Có người nói xong lập tức cầm liềm lên lại tiếp tục đi làm việc.

Mọi người nhìn, tiểu đội trưởng thật sự đang đi về phía bên này, bọn họ vội vàng giải tán đi làm việc.

Cho tới trưa Lý Nguyệt Nga đều để ý Lục Tiểu Lan, không ngờ con gái đã nhiều năm không làm ruộng mà tay nghề vẫn không bị mai một.

“Con bé này, nghỉ ngơi uống chút nước đi.” Lý Nguyệt Nga nói: “Mẹ còn tưởng con không làm nổi, không ngờ cũng không chậm hơn mẹ là bao.”

Lục Tiểu Lan ngượng ngùng cười. Thực ra cô ấy thật sự cũng có chút không làm nổi nữa, nhưng mà nhìn thấy mẹ đã lớn tuổi như vậy, cô ấy làm nhiều hơn một chút thì mẹ có thể ít vất vả hơn một chút, nên cô ấy cứ cố gắng chịu đựng.

Lục Tiểu Lan đi qua uống nước nói: “Mẹ, sau này đừng làm những việc nặng nhọc như vậy nữa. Việc gặt lúa này để người trẻ tuổi làm, mẹ đến sân phơi lúa để phơi lúa đi.”

Lục Tiểu Lan không khuyên Lý Nguyệt Nga đừng làm, bởi vì bà ấy nhất định sẽ không đồng ý.

Lý Nguyệt Nga xua tay: “Làm sao được. Nhà chúng ta có mấy người đi làm đâu, mà người cần chia lương thực thì không ít, mọi người đều đang nhìn đấy.”

“Nhà chúng ta đều đã dọn ra riêng rồi, mẹ lo lắng nhiều như vậy làm gì? Anh cả, anh hai bọn họ tự lo liệu, ba người già các người cứ làm phần của mình là được rồi. Cùng lắm thì đến lúc đó mua lương thực của đại đội là được.”

“Mẹ biết rõ, nhân lúc còn làm được thì làm thêm mấy năm nữa. Đợi đến lúc không làm được nữa, mẹ sẽ không làm nữa, đợi bốn anh em các con dưỡng già cho mẹ.” Lý Nguyệt Nga xua tay.

“Mẹ, chị dâu ba đã nói rồi, đợi thêm hai năm nữa, khi nào tập tục cởi mở hơn một chút, sẽ để ba người già các người đến Quảng Châu sống, bên đó khí hậu tốt hơn, thích hợp cho người già sinh sống.”

Lý Nguyệt Nga cười nói: “Đến lúc đó đi cho biết đó biết đây là được rồi, ở thì không cần đâu, bố con còn đang làm bí thư. Hơn nữa, mẹ ở đây còn có thể làm chút việc, đến đó thì có thể làm gì, nhờ anh ba chị ba con nuôi sao?”

Bình Luận (0)
Comment