“Không có gì, chị dâu ba tôi nói cô sắp sinh rồi, bảo tôi đến thăm cô một chút. Trùng hợp tôi cũng chưa đến đây bao giờ nên tiện thể đến xem thử.” Nơi đóng quân này xây dựng đã lâu như vậy, Lục Tiểu Lan thật sự chưa từng đến đây lần nào.
Đến trước cửa nhà, Lục Tiểu Lan lấy một cái túi vải lớn trong giỏ xe xuống. Bên trong ngoài vở ghi chép ôn tập mà Tô Mạt chuẩn bị cho Mã Tiểu Quyên, còn có mấy bộ quần áo mới và hai gói sữa bột mua cho con cô ta.
Quần áo này cũng là từ Hồng Kông gửi sang, trong nước không có, gọi là Bao Y gì đấy, dù sao Lục Tiểu Lan nhìn cũng thấy rất cao cấp. Đừng nhìn bộ quần áo nhỏ này, trông không tốn bao nhiêu vải, nhưng một bộ cũng phải mười tệ.
Lần đầu Đào Bồi Thắng gặp hai đứa nhỏ đã cho mỗi đứa một bao lì xì năm mươi tệ. Tô Mạt ước chừng hai năm nay bọn họ sẽ không về nước nên đã mua một ít đồ nhờ Lục Tiểu Lan mang đến.
Trước đây Mã Tiểu Quyên dạy học ở trường tiểu học của đại đội, quen biết Lục Phượng Cần, thấy cô bé đi theo sau Lục Tiểu Lan, cúi đầu không nói lời nào nên lập tức hỏi: “Phượng Cần, sao vậy? Sao không nói gì thế?”
Ấn tượng của Mã Tiểu Quyên đối với cô bé vẫn rất tốt, bình thường gặp mặt đều tươi cười chào hỏi.
Lục Tiểu Lan xua tay: “Đừng để ý đến con bé ấy. Tôi mắng con bé ấy mấy câu, nó đang dỗi đấy.”
Bác gái Triệu thấy có khách đến nên đi ra chào hỏi một tiếng rồi lại quay về phòng.
Vào phòng khách ngồi xuống, Lục Tiểu Lan đưa túi vải cho Mã Tiểu Quyên.
Mã Tiểu Quyên nhìn cái túi vải lớn, há to miệng: “Sao nhiều vở ghi chép ôn tập thế này?”
“Không phải, bên trong còn có quần áo chị dâu ba tôi gửi cho con của cô nữa.” Lục Tiểu Lan nói. Sách vở rất nặng, vở ghi chép ôn tập cô ấy mang về đều là do chị dâu ba tự tay lựa chọn.
Mã Tiểu Quyên rót nước cho hai người, sau đó mới mở túi vải ra, nhìn thấy quần áo trẻ em bên trong, thích đến nỗi không nỡ buông tay.
“Quần áo này là Tô Mạt nhờ người từ nước ngoài mang về à?”
“Không phải, đồ này là từ Hồng Kông gửi đến.” Lục Tiểu Lan kể cho Mã Tiểu Quyên nghe một chút về tình hình chung ở Quảng Châu.
“Tôi cũng nghe Bồi Thắng nói rồi, tập tục phía Nam cởi mở hơn so với phía Bắc, không ngờ lại khác biệt lớn như vậy.” Mã Tiểu Quyên cảm thán, Tô Mạt bọn họ đúng là đã đến một nơi tốt đẹp.
Tháng trước cô ta không đủ phiếu mua hàng, muốn đến chợ đen xem thử, Đào Bồi Thắng đã dặn đi dặn lại bảo cô ta đừng đi. Kết quả là ở Quảng Châu, người ta lại công khai mua bán.
Lục Tiểu Lan không thân thiết gì với Mã Tiểu Quyên, nói chuyện một lúc rồi về.
Trên đường về, hai cô cháu đều không nói lời nào. Về đến nhà, Lục Phượng Cần lập tức về phòng mình, Lục Tiểu Lan cũng vào bếp, chuẩn bị đun nước nấu cơm.
Không lâu sau, Lý Nguyệt Nga cũng về đến nhà.
Lục Tiểu Lan kể lại chuyện Lục Phượng Cần nói với bà ấy, Lý Nguyệt Nga cũng rất ngạc nhiên: “Sao con bé đó lại có suy nghĩ như vậy chứ?”
Lý Nguyệt Nga càng nghĩ càng khó chịu: “Nó chỉ là một đứa trẻ thì hiểu gì, chắc là do cha mẹ nó dạy, chờ anh cả con về, mẹ sẽ nói cho nó biết.”
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Lý Nguyệt Nga bèn gọi Lục Hành Quân đến.
“Con muốn cho Đại Nha đến Quảng Châu nương nhờ thằng ba à?” Lý Nguyệt Nga hỏi thẳng vào vấn đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-335.html.]
Lục Hành Quân ngẩn người, nếu như Đại Nha không thi đỗ đại học thì anh ta đúng là có ý nghĩ như vậy. Nhưng anh ta chưa từng nói với ai, sao mẹ anh ta lại biết được?
Lục Hành Quân ho khan một tiếng: “Vẫn nên để con bé đi học trước đã, nếu như thật sự không thi đỗ đại học thì mới nghĩ như vậy. Dù sao thì Quảng Châu cũng là thành phố lớn, để con bé đi theo chú ba thím ba nó mấy năm làm việc cũng tốt cho con bé.”
Lý Nguyệt Nga thấy không phải thằng cả muốn cho con bé học xong cấp hai rồi ném đến đó thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy vợ con thì sao? Nó cũng nghĩ như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Lục Hành Quân hơi khó hiểu: “Mẹ, là cô ấy nói gì với mẹ sao?” Không thể nào, bọn họ đã nói sẽ cho Lục Phượng Cần đi học, cố gắng để con bé thi đại học mà.
“Vợ con không nói gì cả, là Đại Nha tự nói. Con bé vốn không muốn đi học, chỉ muốn học xong cấp hai rồi đến Quảng Châu, để chú ba thím ba nó tìm cho nó một công việc.”
“Con cho rằng bây giờ công việc dễ tìm như vậy sao? Thành phố lớn còn đầy thanh niên thất nghiệp kìa. Hơn nữa Đại Nha học xong cấp hai mới 15 tuổi, bản thân nó còn là một đứa trẻ, có thể làm được gì?”
“Thằng ba làm việc vốn đã bận rộn rồi, Tô Mạt lại sắp đi học đại học, hai đứa nhỏ còn phải nhờ cha mẹ vợ trông nom, ai rảnh rỗi giúp con trông con? Bản thân không quản được con, lại muốn nhét con đến Quảng Châu, đúng là hay ho thật.”
“Mẹ nói cho con biết, nhà thằng ba không nợ gì nhà con. Không nói đến lúc trước khi ra riêng, ngay cả sau khi ra riêng, nhà thằng ba cũng không nợ gì các con, lần nào gửi đồ về, không phải đều có phần của nhà các con sao?”
Lục Hành Quân bị mắng một trận, có hơi choáng váng, vội vàng ngắt lời: “Mẹ, mẹ có nghe nhầm không? Cho dù con có muốn để Phượng Cần đến chỗ cậu ba thì cũng phải đợi con bé học xong cấp ba đã chứ.”
“Không nghe nhầm đâu, chính miệng con gái con nói như vậy. Con nít thì hiểu gì? Có ý nghĩ như vậy chắc chắn là do người lớn dạy, con về hỏi vợ con xem, có phải là nó đã nói gì với Đại Nha không?”
Nhà thằng cả, từ sau khi có được công việc của Tiểu Lan, hai năm nay cảm thấy có hơi khác biệt, làm gì cũng tính toán thiệt hơn, việc gì cũng cân đo đong đếm.
Lục Hành Quân giật thót tim, lời này đúng là Lưu Ngọc Chi đã từng nói với anh ta, nhưng lúc đó anh ta đã từ chối, cho rằng con gái vẫn nên đi học cho tốt. Sau khi anh ta nói với cô ấy, cô ấy cũng đồng ý.
Chẳng lẽ sau đó cô ấy lại đi nói với Phượng Cần về suy nghĩ của mình?
Lục Hành Quân còn chưa kịp nói gì, Lý Nguyệt Nga lại tiếp tục nói: “Còn nữa, hai người có ý kiến gì với việc thỉnh thoảng Tô Mạt giúp đỡ con bé ở Lý Gia Ao kia à?”
Lục Hành Quân lại giật thót tim, vội vàng nói: “Không có ý kiến, nào có ý kiến gì chứ. Tô Mạt muốn làm gì, con là anh cả, đâu có quyền can thiệp.”
Về chuyện Tô Mạt mỗi lần gửi đồ về sẽ đều gửi thêm cho con bé ở Lý Gia Ao kia, anh ta đúng là có nói ở nhà một câu rằng Tô Mạt đối xử với người ngoài còn tốt hơn cả cháu ruột của mình, có phần không phân biệt thân sơ.
Lý Nguyệt Nga liếc mắt nhìn Lục Hành Quân một cái: “Tốt nhất là như vậy. Đồ của Tô Mạt, nó muốn phân chia như thế nào là chuyện của nó, con không có quyền can thiệp, tiền là do nó tự kiếm ra. Hơn nữa nhà thằng ba cũng không bạc đãi con cái của hai người, chẳng phải mỗi dịp lễ Tết đều gửi đồ cho mấy đứa nhỏ trong nhà sao?”
“Ngược lại con là anh cả, hai đứa nhỏ nhà thằng ba con bây giờ đều đã năm tuổi rồi, con đã cho chúng nó cái gì chưa?”
Lục Hành Quân nghẹn họng, nhất thời không biết nói gì.
“Đừng có nói với mẹ nhà thằng ba sống tốt, nhà con không khá giả bằng nhà tụi nó. Có tiền thì cho kiểu có tiền, không có tiền thì cho kiểu không có tiền, quan trọng là ở cái tâm.”
“Được rồi, con về tự mình suy nghĩ cho kỹ đi, dạy dỗ con cái cho tốt, đừng có dạy hư con bé.” Lý Nguyệt Nga xua tay, đuổi Lục Hành Quân đi.
Lý Nguyệt Nga không kể việc này cho Lục Thanh An và Lục Bá Minh biết, muốn giữ thể diện cho thằng cả, tự mình khuyên nhủ trước, nếu như vẫn không sửa đổi, thì mới nói với bọn họ.