Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 336

Lục Hành Quân bị Lý Nguyệt Nga làm cho xấu hổ, anh ta nghiêm mặt gọi Lưu Ngọc Chi vào phòng nói chuyện, Lưu Ngọc Chi cũng không hiểu gì cả.

Mặc dù trước đây cô ấy đã có suy nghĩ như vậy, nhưng sau khi nghe Lục Hành Quân nói, cô ấy cũng cảm thấy đi học là đúng.

Suy cho cùng, nếu chỉ tốt nghiệp trung học, sau này thật sự có thành tựu gì đó, khi người khác nhắc đến, họ sẽ chỉ nói rằng đứa nhỏ dính hào quang từ chú thím ba mà thôi. Nếu đứa nhỏ có thể đi học, vào đại học thì mới chính là vợ chồng cô ấy bồi dưỡng nên.

Thấy Lưu Ngọc Chi cũng nghĩ như vậy, Lục Hành Quân gọi Lục Phượng Cần tới.

Sau khi Lục Phượng Cần bị Lục Tiểu Lan mắng vào buổi chiều, cô bé còn đang lo lắng, bây giờ cha mẹ lại kêu cô bé qua, cô bé lại cúi đầu không dám nói.

"Cha nghe nói con không muốn đi học, chuẩn bị tốt nghiệp trung học xong, thì đến Quảng Châu nhờ chú thím ba tìm việc làm cho con?"

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cha mình, Lục Phượng Cần tuy sợ hãi nhưng vẫn muốn đấu tranh cho chính mình một chút, nhỏ giọng nói: "Con không thích học, con muốn đi làm sớm, kiếm tiền nuôi gia đình."

"Cha không nói đến chuyện con có tìm được việc hay không, cha hỏi con, con cho rằng đến Quảng Châu dễ dàng như vậy sao? Lương thực của con liên quan đến trong này, con đi đến đó, ngay cả cơm cũng chưa chắc có mà ăn."

"Còn nữa, đi xe lửa đến Quảng Châu phải mất tám chín ngày, vé xe lửa cũng phải bốn, năm mươi tệ, con có tiền không? Con có biết ngồi xe lửa như thế nào không? Con có thể đi một mình không?"

Lục Phượng Cần nhẹ nhàng nói: "Cô đi tới đó, cũng không có cơm ăn. Cô đi với thím ba, đến lúc đó con cũng đi với thím ba."

“Cô nhỏ của con có cơm ăn vì chú ba xin cho cô theo quân. Cô của con là em gái của chú ba, có thể xin, nhưng cha chưa bao giờ nghe nói có người nào đưa cháu gái theo quân trong khi anh chị dâu còn sống khỏe mạnh cả."

"Cô nhỏ của con lúc ấy, là thím ba con tình cờ muốn đi Quảng Châu nên thuận tiện dẫn cô ấy theo. Nếu thím ba con đi mấy năm không về thì con ở nhà đợi thím ấy vài năm sao?"

"Thím ba vào đại học không phải được nghỉ hè sao, bảo thím ấy quay lại đón con..." Lục Phượng Cần càng nói càng nhỏ giọng.

Lục Hành Quân nghe xong đều cảm thấy xấu hổ, cho dù anh ta để Lục Phượng Cần đến Quảng Châu thì anh ta cũng muốn tự mình đưa cô bé đến đó. Con bé này còn táo bạo hơn anh ta nghĩ, còn muốn thím ba quay lại đón cô bé.

"Con còn mặt mũi không? Chú thím ba không chỉ tìm việc cho con mà còn phải quay về đón con? Nếu không thì bảo thím ba con đừng đi học đại học nữa, dẫn con tới Quảng Châu, cung phụng như tổ tiên luôn?"

Lục Hành Quân rất nặng lời, Lưu Ngọc Chi có chút không đồng tình, vỗ anh ta, đứa nhỏ này lớn rồi, có lòng tự trọng.

Quả nhiên, nước mắt Lục Phượng Cần rơi xuống: “Con đến Quảng Châu không phải chỉ để lười biếng, con sẽ giúp chú thím ba làm việc nhà, chăm em trai, em gái, còn có thể làm việc kiếm tiền gửi về cho gia đình."

Lục Hành Quân xua tay: “Em trai, em gái con đã lớn rồi, không cần con chăm, cha cũng không trông cậy con gửi bao nhiêu tiền về cho gia đình.”

"Cái cha nói ở đây là nếu con chịu học, con có thể học bao lâu thì gia đình sẽ tạo điều kiện cho con học bấy lâu. Nếu con không chịu học, cha cũng sẽ không ép con. Tuy nhiên, đi Quảng Châu là không có khả năng, nếu không muốn học thì quay lại ruộng kiếm công điểm."

Lục Phượng Cần mở to mắt, trong mắt đầy hoảng sợ.

Nếu là trước đây, làm ruộng thì cũng chỉ đi xuống ruộng mà thôi, ai cũng như nhau cả.

Nhưng sau khi đám người Lục Tiểu Lan đến Quảng Châu, họ thường viết thư và gửi về với một số bức ảnh, từ những miêu tả và ảnh chụp này, Lục Phượng Cần hiểu thành phố lớn rất tốt, cô bé đã sớm tơ tưởng đến đó.

Cô bé cũng thường kể với các bạn cùng lớp về Quảng Châu, đồng thời cũng nói rằng sớm muộn gì cô bé cũng sẽ đến Quảng Châu. Nếu cô bé không học, phải về nhà làm ruộng, chẳng phải các bạn cùng lớp sẽ cười nhạo cô bé sao?

"Tại sao cô nhỏ có thể đi được, con thì không? Con cũng không phải đi chơi, con cũng đi làm."

Lục Hành Quân thấy không thuyết phục được, không khỏi nghiêm nghị nói: “Cô của con có thể đi, bởi vì cô ấy có cha mẹ tốt, anh chị dâu tốt. Năng lực của cha mẹ con chỉ đủ để con đi học thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-336.html.]

"Sinh ra trong gia đình như thế nào, con phải chấp nhận số phận của mình."

"So với người khác, con đã tốt lắm rồi, có thể ăn no mặc ấm, còn có thể đi học. Làm người đừng quá tham vọng, hãy học cách hài lòng."

Đây là lần đầu tiên cô bé bị cha quở trách nghiêm khắc như vậy, Lục Phượng Cần vừa khóc vừa chạy về phòng.

Bởi vì Lục Phượng Cần là cháu nội đầu tiên trong nhà, tuy là con gái nhưng trong nhà mọi người ai cũng yêu thương cô bé. Lục Hành Quân tính tình rất tốt, hiếm khi tức giận, hầu như không bao giờ lớn tiếng với bọn nhỏ.

Đây là lần đầu tiên anh ta gay gắt như vậy, không chỉ có Lục Phượng Cần, mà cả Lục Ái Cần và Lục Quốc Cường ở phòng bên cạnh cũng sợ hãi đến mức không dám thở mạnh, như con chim cút làm bài tập.

Ngày hôm sau, khi Lục Phượng Cần đến trường, cô bé mang theo đồ ăn, nói hôm đó đi học quá mệt, cô bé phải muốn trọ ở trường.

Tô Mạt ở nhà hơn nửa tháng, ngoại trừ tham dự các hoạt động tưởng niệm do đơn vị và viện gia chúc tổ chức, hầu như cô không đi ra ngoài.

Sau khi tất cả các đơn vị trở lại hoạt động bình thường, Tô Mạt nghĩ trước khai giảng, tìm người phá bỏ vách ngăn tầng hai và tầng ba đi.

Hôm nay, thừa dịp Lục Trường Chinh nghỉ ngơi, một gia đình bốn người đã lái xe đến phố Cao Đệ.

Bà Từ vẫn đang hóng mát ở trước cổng vòm, thấy một chiếc xe quân sự chạy tới, bà ta hơi ngạc nhiên. Dù nơi ở của họ từng rất phồn hoa nhưng do ở đây có rất nhiều nhà tư bản, nên dù sau này ngôi nhà được một nhà máy gần đó mượn lại nhưng người được phân tới cũng là nhân viên bình thường, rất ít người biết lái xe.

Tô Mạt bảo Lục Trường Chinh dừng lại một lát, hạ cửa kính xe xuống, chào bà Từ.

"Tôi vừa mới thắc mắc là ai, hóa ra lại là cô, Tiểu Tô."

"À. Đây là chồng và hai con của tôi."

Sau khi nhà ở hoàn thành, bọn họ nhất định thỉnh thoảng sẽ tới đây, Tô Mạt cũng không có ý định giấu diếm, thoải mái là được rồi.

"An An, Lạc Lạc, chào bà Từ đi."

Hai đứa trẻ ngoan ngoãn chào hỏi.

Bà Từ mỉm cười đáp lại, khen ngợi: “Trai tài gái sắc, hai người thật xứng đôi, hai đứa con đều rất ngoan.”

"Lại quay lại à, có tin tức gì về người thân của cô không?" Bà Từ cho rằng Tô Mạt trở về là để tìm người.

"Không có." Tô Mạt xua tay. Cô đã nhờ người hỏi thăm tin tức của Tô Vận Sinh, nhưng vì đã mười mấy năm trôi qua, thời gian đã lâu nên tạm thời vẫn chưa có câu trả lời.

"Hôm nay tôi tới trông coi nhà cửa, ông Trần đã tặng nhà cho tôi." Tô Mạt nói

Bà Từ sửng sốt, lập tức hiểu ra rằng Tô Mạt đã mua căn nhà này. Nếu không phải là họ hàng, người quen thì có ai tặng nhà cho chứ, nhưng lúc này không thể mua bán, nên lấy có là tặng.

Tô Mạt này thực sự thông minh như quỷ, ngay khi bầu không khí trở nên thoải mái hơn, cô đã ra tay. Bà ta mỗi ngày đều ở đây nhìn chằm chằm nó, thế nhưng vẫn bị cô nẫng tay trên.

Xem ra gia thế Tiểu Tô này không tồi, cô dám xuống tay mua, chắc là đã thu được tin tức gì đó, xem ra bà ta cũng muốn chuẩn bị. Tuy trong tay bà ta không có nhiều tiền, nhưng đồ vật này nọ bà ta vẫn giấu một ít, đến lúc thị trường vừa tự do, còn có tiền.

Vì Hồng Kông và Macao nên các mặt hàng vàng bạc và một số mặt hàng khác được coi là "tứ cựu", ở Quảng Châu vẫn có thể được bán với giá cao.

Sau khi chào bà Từ, Tô Mạt chỉ đường cho Lục Trường Chinh lái xe đến trước khu mái vòm mà cô mua. Đây là lần đầu tiên ba cha con đến đây kể từ khi Tô Mạt mua căn nhà này.

Bình Luận (0)
Comment