Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 337

Bên này cho công xưởng mượn chỗ làm phòng ở cho công nhân, xây sửa đủ loại, cho nên nhìn có hơi bẩn, đương nhiên môi trường không thể so được với nhà riêng của bọn họ.

Sau khi Lạc Lạc xuống xe, cậu bé cau mày, nghe nói mẹ mình đã mua căn nhà ba tầng, còn cho rằng sẽ giống như căn nhà mà cậu bé ở cùng ông nội, không ngờ lại là ở chỗ này, vừa dơ vừa loạn xộn lại cũ.

Chính tay tư lệnh Hứa sắp xếp nhà ở cho cậu bé, là một biệt thự nhỏ hai lầu. Từ sau khi quen hai bé, tư lệnh Hứa đã chuẩn bị cho mỗi người một căn phòng ở bên đó, thỉnh thoảng hai bé cũng đến đó ở.

Tô Mạt cầm chìa khóa, mở căn phòng ở lầu một ra, cánh cửa này là loại cửa bốn cánh của cửa tiệm thời xưa, sau khi mở ra, một mùi dầu khói xộc vào mũi.

"Mẹ ơi, chỗ này trông dơ quá, chúng ta phải dọn qua đây ở thật ạ?" Lạc Lạc hỏi.

"Trước đây chỗ này từng có người ở, chưa dọn dẹp sạch sẽ nên nhìn có vẻ dơ, để lúc nào đó chúng ta quét sơn lại thì được rồi." Tô Mạt nói: "Nơi này mẹ mua để sau này dùng đó, chúng ta sẽ không dọn vào đây ở đâu."

Tô Mạt dẫn ba cha con lên lầu hai và lầu ba xem thử.

"Sao nào?" Tô Mạt hỏi Lục Trường Chinh.

Lục Trường chinh biết Tô Mạt mua căn nhà này để sau này sử dụng làm ăn, tuy anh không hiểu chuyện kinh doanh, nhưng mà anh thấy cửa tiệm ở vùng này toàn là mặt tiền, nếu như có thể phát triển, vậy nhà ở khu này dự là sẽ trở thành nhà ở khó mua được.

Dù mình không ở, cho thuê thì tiền thuê cũng vô cùng cao.

"Rất tốt, vợ anh đúng là có mắt kinh doanh." Lục Trường Chinh theo quy tắc "Vợ làm gì cũng đúng."

"Tường ở đây là sau này mới xây, lát nữa anh đi tìm người, gỡ hết những bức tường này..." Tô Mạt đi tới, chỉ từng chỗ tường cần gỡ cho Lục Trường Chinh.

Đợi sau khi hai vợ chồng đi rồi, Lạc Lạc mới nhỏ tiếng nói với An An: "Cha đúng là rất biết lấy lòng, chỗ này có gì tốt." Chỉ biết dỗ mẹ vui thôi.

"Ở đây thật sự tốt, có thể mở tiệm ở dưới nhà, lầu trên có thể ở." An An nói.

"Nhưng ở đây không có cửa tiệm."

"Sau này sẽ có."

"Ồ." Lạc Lạc gật đầu, hình như cũng hiểu được một ít.

Đây chắc là khuynh hướng trong tương lai mà mẹ nói, sau này nơi này chắc chắn sẽ có cửa tiệm.

“Lo trước tính sau” mà ông nội từng nói chắc cũng là ý này, trước khi chuyện chưa xảy ra, đã chuẩn bị sẵn sàng. Nếu không đợi sau này chỗ này mọc lên cửa tiệm, vậy thì chưa chắc gì chủ căn nhà này sẽ chịu bán cho mẹ đâu.

Sau khi hiểu, Lạc Lạc bắt đầu lên xuống lầu nhìn xung quanh. Bởi vì chia cách bởi rất nhiều phòng nhỏ, khi đi loanh quanh sẽ cảm giác giống như mê cung.

Đợi sau khi Tô Mạt nói xong những chỗ cần gỡ với Lục Trường Chinh, anh đã thấy những bức tường này không dày lắm, không cần tìm đội chuyên thi công, tự mình gỡ bỏ cũng không thành vấn đề.

Thế là, Lục Trường Chinh đi đến điện thoại công cộng, gọi điện thoại về đội, gọi thêm mấy lính tới giúp đỡ.

Không quá nửa tiếng, một chiếc xe quân đội chở mười binh lính đến đường Cao Đệ.

Bà Từ thấy xe quân đội tới, trong mắt ánh lên vẻ hoài niệm, nhớ lúc đó, nhà bà ta muốn làm gì chỉ cần một cú điện thoại, người bên dưới sẽ sắp xếp ổn thỏa. Đâu giống như bây giờ, cái gì cũng phải tự làm.

Cũng không biết những năm tháng còn sống bà ta còn có thể thấy lại được ngày huy hoàng của nhà họ Từ hay không!

Gỡ bỏ tường sẽ có rất nhiều bụi, Lục Trường Chinh bảo Tô Mạt dẫn hai bé đi dạo loanh quanh, còn mình thì xắn tay áo lên lấy dụng cụ trên xe xuống, bắt đầu làm việc.

Tô Mạt ở lại cũng không giúp được gì, nên cũng dẫn hai bé đi ra ngoài. Dạo xung quanh, kiểm tra xem có nhiều tòa nhà được trả lại cho chủ nhà ban đầu không, sau đó mua một ít đồ ăn.

Nhờ người ta giúp đỡ làm việc, đâu thể nào cơm cũng không mời ăn.

Tô Mạt dẫn theo hai em bé dạo xung quanh một lúc, sắp đến trưa, lại đến quán cơm quốc doanh mua ít xôi gà và bánh đúc đậu đỏ về, xem như cơm trưa mời mọi người ăn.

Hôm nay quán cơm quốc doanh bán đồ mua mang đi cũng chỉ có hai món, mà người Phương Nam không thích ăn bánh bao hay sủi cảo.

Nên trên đường về, Tô Mạt mượn cớ phải đi mua đồ ở các tiệm bán hàng trung gian, bảo An An trông chừng Lạc Lạc, rồi tự mình tìm một góc khuất, lấy ra không ít cam quýt, cùng xách về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-337.html.]

Lính đặc chủng làm việc, hiệu suất rất tốt, mấy người Tô Mạt về thì lâu hai cần dỡ đã được bọn họ làm xong, ngay cả gạch bị dỡ xuống cũng được truyền đến lầu một rồi.

Tô Mạt vội vàng chào hỏi mời bọn họ xuống ăn cơm.

Thấy Tô Mạt mua rất nhiều đồ ăn ngon về, mọi người lại rối rít nói cảm ơn, sau đó cầm đồ ăn ngồi trên mặt đất ăn.

Sau khi ăn xong, lại xách búa, tiếp tục lên lầu ba dỡ tường. Đợi dỡ xong tường, lại giúp thu dọn phế liệu, chưa hết nửa buổi trưa đã dọn xong rồi.

Tô Mạt vốn muốn mời bọn họ tới nhà ăn bữa cơm tối, nhưng binh lính mạnh mẽ lắc đầu xua tay nói: "Không cần ạ." Chỉ trong nháy mắt đã lái xe rời đi rồi.

Nói đùa gì chứ, hiếm khi có thể giúp Lục Diêm Vương làm ít việc, được anh ghi nhớ, sau này nói không chừng lúc huấn luyện anh niệm tình không biến thành ma quỷ. Nếu ăn bữa cơm, vậy chắc sau này sẽ không nhận được bù đắp này mất.

Sau khi phá dỡ những bức tường, bố cục ban đầu của tầng hai lầu tầng ba hiện ra.

Tầng hai có một phòng khách lớn và ba căn phòng ngủ, còn có phòng tắm và phòng vệ sinh, có một phòng riêng khác có thể là phòng bếp, chỉ là sau này bị đổi thành phòng ngủ nhỏ.

Trên tầng ba có một phòng lớn, chắc hẳn trước đó được dùng làm nhà kho bỏ đồ, còn có hai phòng ngủ, tầng ba cũng có phòng tắm và phòng vệ sinh.

Hai tầng đều có ban công khá rộng, có thể dùng để phơi quần áo.

Hai vợ chồng đo đạc ước chừng, mỗi căn phòng của từng tầng có thể có diện tích giao động khoảng chín mươi lăm mét vuông, biết cách sử dụng thì có thể trang trí nội thất thoải mái dễ chịu, Tô Mạt đã bắt đầu suy nghĩ cách trang trí nội thất.

Nhưng mà hiện tại không có công ty trang trí nội thách nên cô chỉ có thể tìm đội trang trí nội thất xung quanh công xã tới làm. Không biết những đó có thể hiểu bản thiết kế không. Vì lý do an toàn, khi trang trí nội thất thì cô vẫn nên đến giám sát mới được.

Nhưng mà cô sẽ khai giảng nên tạm gác lại chuyện trang trí nội thất, chờ đến khi cô rảnh rồi nói sau.

Hai ngày nay, bà Từ chú ý xem trong vùng này có người muốn bán phòng hay không. Bà ta là hàng xóm lâu đời ở vùng này, muốn nghe ngóng cái gì thì rất dễ dàng, bà ta thăm dò thì phát hiện có không ít người có suy nghĩ như vậy.

Chỉ là hiện tại không cho phép mua bán và rất ít người trả tiền được.

Người cần nhà thì không có tiền; người có tiền thì được trong xưởng hoặc là đơn vị chu cấp nhà ở, căn bản không cần mua nhà.

Bà Từ cảm thấy chắc chắn, về nhà bắt đầu chuẩn bị tiền. Tiền mặt bà ta có cũng hơn một ngàn tệ, nhất định phải cầm vài thứ để bán.

Hai ngày sau, bà Từ lấy vài miếng vàng đi tới thị trường tự do có người quen, muốn xem giá vàng trên thị trường hiện tại.

Số vàng mà thị trường tự do thu được đều dựa theo Hồng Kông, cho nên giá vàng là theo sát giá vàng quốc tế.

Sáu bảy năm trước, giá vàng quốc tế biến động và giảm giá, giá vàng trong thời kỳ này thì có quy ước mỗi ounce vàng được khoảng 125 đô la.

Lúc này đã có tỷ giá hối đoái giữa nhân dân tệ và đô la, 1 đô la có thể hối đoái thành 1.88 tệ nhân dân tệ. Tính theo giá trong nước thì một gram vàng được 8.2 tệ. (1 ounce =28.35 gram)

Nhưng 8.2 tệ này chỉ là giá mua bán, nếu vàng đã bị tái chế thì giá sẽ thấp hơn.

Ông chủ của thị trường tự do có mối quan hệ thân thích với bà Từ, bởi vậy bà ta được giá vàng rất cao. Theo giá vàng hiện tại, bán một cây vàng miếng được 256 tệ (một miếng vàng khoảng 31.25 gram), người đó mua vàng của bà Từ với giá bán ra là 220 tệ một cây vàng.

Bà Từ đem tám cây vàng tới, nhưng giá vàng thấp như vậy thì bà ta chỉ bán năm cây, được 1100 tệ.

“Phát Tử, cháu giải thích xem vì sao lại có giá vàng như vậy?” Bà ta nghe người ta nói hai năm trước giá vàng đã tăng.

“Tình hình quốc tế không tốt, dì à. Hai năm trước giá vàng tăng mạnh, năm nay lại giảm.” Phát Tử nói: “Nếu như dì không cần tiền gấp thì để dành sau này bán.”

Bà Từ gật đầu: “Những thứ khác thì sao? Giá cả hiện tại như thế nào?”

“Cháu không rõ tình hình hiện tại, cháu sẽ xem lại qua một thời gian ngắn. Dì à, nếu dì cần tiền gấp thì cháu sẽ cho dì mượn trước.” Phát Tử thấy bà Từ bán vàng thỏi mà còn muốn bán cái khác thì nghĩ rằng bà ta thiếu tiền.

Bà Từ khoát tay: “Hiện tại không vội, có cần thì dì sẽ mượn tiền cháu, Phát Tử.”

“Dì khách sáo rồi, trước đó dì giúp mẹ cháu nhiều như vậy mà.”

Bà Từ quay về từ thị trường tự do rồi thở dài. Hiện tại xem ra trong nước sắp mở cửa, mà lại chênh lệch với hoàn cảnh quốc tế, không biết những món đồ bà ta giữ lại đáng bao nhiêu tiền?

Bình Luận (0)
Comment