Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 338

Ngày 25 tháng 9, dưới sự hộ tống của ba cha con và Tô Dịch Viễn, Tô Mạt đi báo danh ở đại học Trung Sơn.

Lúc đầu Tô Đình Khiêm và Mạc Ngọc Dung cũng muốn đi, nhưng bọn họ phải có mặt ở trường tại hai ngày sau, hai người bận rộn không đi được nên không đến.

Trường của Tô Dịch Viễn sẽ vào học vào đầu tháng mười, nhưng anh ta muốn tới Quảng Châu trước xem tình hình, anh ta lấy cớ đưa Tô Mạt đi học để tới Quảng Châu.

Nhóm người Tô Mạt đi vào sân trường thì hấp dẫn phần lớn ánh nhìn của mọi người.

Một là trước đó đa số sinh viên đều tự tới trường, cho dù có người đưa đón thì tối đa cũng chỉ có một người, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy nhiều người đưa đón như vậy.

Hai là, dung mạo của năm người đều cực kỳ xuất sắc, hơn nữa bọn họ đi đứng nghiêm túc, nhìn rất có khí thế, có hào quang.

Ban đầu đàn anh đàn chị thấy có tân sinh viên tới, bọn họ định tiến lên chào đón thì đều đứng tại chỗ theo bản năng, cứ như vậy nhìn một nhóm người đi ngang qua, cuối cùng có đàn anh phản ứng lại rồi nhanh chóng đuổi theo.

“Xin hỏi là ai đến báo danh?”

“Tôi.” Tô Mạt vội vàng trả lời.

“Chào đàn em, xin hỏi cô ở khoa nào?”

“Chào đàn anh, tôi ở khoa ngoại ngữ.”

“Khoa ngoại ngữ ở chỗ này, đàn em hãy đi theo tôi.” Ban đầu đàn anh đó định xách hành lý cho cô, nhưng anh ta thấy hành lý của Tô Mạt không nhiều, cô có hai người đàn ông cao to xách hành lý, cơ thể của hai người đó còn rắn chắc hơn anh ta nhiều thì anh ta dẫn đường ở phía trước.

Địa điểm báo danh của khoa ngoại ngữ ở một góc trong sân bóng, may mà có người dẫn đường, nếu không tự đi tìm thì chắc hẳn phải đi đường vòng.

Sau khi đưa đám người Tô Mạt tới nơi, đàn anh đó lập tức rời đi, quay về cổng trường đón tân sinh viên.

Tô Mạt đưa tài liệu mà cô được nhắc nhở phải chuẩn bị trong thông báo nhập học cho cô giáo phụ trách việc đăng ký, cô đóng 5 tệ tiền giáo trình.

Mặc dù bây giờ lên đại học không cần đóng tiền học phí, nhà nước còn phụ cấp tiền ăn nhưng mỗi trường đại học đều phải lấy phí giáo trình, dường như trường đại học chính quy là 5 tệ, trường cao đẳng là 4 tệ. Còn phí giáo trình dùng để làm gì thì Tô Mạt không rõ.

Hôm nay là ngày đầu tiên báo danh, Tô Mạt đến sớm hoặc có khả năng khoa ngoại ngữ không có nhiều sinh viên, nên cô không cần xếp hàng.

“Khoa ngoại ngữ các em lần này sẽ mở bốn ngành tiếng Nga, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, hai ngày này các em phải suy nghĩ thật kỹ, muốn học ngôn ngữ nào, vào ngày đầu tiên khai giảng thì các em hãy báo cho giáo viên hướng dẫn của các em, đến lúc đó bọn họ sẽ chia lớp cho các em.” Khi Tô Mạt đang xử lý thủ tục thì một cán bộ ở bên cạnh nhắc nhở.

“Vâng, cảm ơn thầy đã hướng dẫn.”

“Thầy là trưởng khoa của khoa mình, Tiêu Quảng Minh. Đây là lần đầu tiên khoa chúng ta mở nhiều ngành như vậy, các em gặp khó khăn gì trong học tập thì có thể phản hồi với khoa mọi lúc.” Tiêu Quảng Minh nói.

Trước đó khoa ngoại ngữ chỉ có hai chuyên ngành là tiếng Nga và tiếng Anh, tiếng Đức và tiếng Pháp mới mở vào năm nay, ban đầu khoa ngoại ngữ định mở ngàng tiếng Nhật nhưng bị phản đối quá nhiều nên năm nay không mở, chắc hẳn hai năm sau sẽ mở ngành này.

“Vâng, trưởng khoa Tiêu.”

Lúc này, giáo viên xử lý thủ tục đã làm thủ tục xong, khi người đó đưa tài liệu cho cô, trưởng khoa Tiêu nhận lấy xem qua, kinh ngạc nói: “Em chính là Tô Mạt?”

“Vâng.” Tô Mạt cười cười.

“Rất vui khi gặp em.” Tiêu Quảng Minh bắt tay với Tô Mạt.

Trạng nguyên khoa học tự nhiên của Quảng Đông, cô là nhân tài khó lường và là chủ nhiệm ban phiên dịch ở trung tâm ngoại thương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-338.html.]

Tiêu Quảng Minh trả tài liệu cho Tô Mạt, để cô đi sang bên cạnh đăng ký: “Em đăng ký ở chỗ này rồi nhận chìa khóa ký túc xá.”

Tô Mạt không định ở lại trường, viện gia chúc ở gần trường, có thể đến trường bằng xe đạp khoảng 40 phút. Nếu ký túc xá trường có thể thu xếp cho cô, cô sẽ ngủ ở đó vào giờ nghỉ trưa, nếu như ký túc xá ít chỗ thì không cần sắp xếp cho cô cũng được.

Cô còn đang nghĩ phải đi tìm trưởng khoa bằng cách nào, không ngờ lại trùng hợp như vậy, trưởng khoa ở ngay đây thì phải mau nói, đỡ xáo trộn sự an bài của nhà trường.

“Trưởng khoa Tiêu, nhà em ở gần trường, bọn trẻ còn nhỏ nên không xa em được, em muốn đăng ký ở ngoại trú, không trọ ở trường vào buổi tối. Thầy xem em phải làm thủ tục như thế nào ạ? Em có được sắp xếp ký túc xá hay không thì cũng không sao.” Tô Mạt nói. Nếu không có giường ngủ, cô nhắm mắt nghỉ trưa ở phòng học là được.

Lạc Lạc thấy Tô Mạt nhắc tới bọn họ thì vội vàng dắt An An tiến lên phía trước, mỗi đứa nhỏ dựa vào một bên chân của Tô Mạt, chớp mắt nhìn trưởng khoa Tiêu với dáng vẻ không thể rời xa mẹ.

Hai đứa nhỏ có ngoại hình xinh đẹp mà lại chớp mắt nhìn trưởng khoa Tiểu, trong nháy mắt đã khiến ông ấy cảm thấy đáng yêu.

Tô Mạt thấy hai đứa nhỏ đi tới thì giới thiệu chúng nó với trưởng khoa Tiêu: “Hai đứa nhỏ này là con của em.”

Sau đó cô lại giới thiệu Lục Trường Chinh và Tô Dịch Viễn: “Đây là chồng và anh của em.”

Không cần Tô Mạt chỉ huy, hai đứa nhỏ đã hô lên: “Chào chú trưởng khoa.”

Lục Trường Chinh và Tô Dịch Viễn cũng tiến lên chào hỏi.

Trưởng khoa Tiêu đã tìm hiểu hồ sơ và bối cảnh sơ lược của Tô Mạt. Chỉ là hình của cô ở giấy chứng nhận trong hồ sơ bị sai lệch nghiêm trọng, cộng thêm việc nhìn Tô Mạt không giống người đã sinh con, lúc này trưởng khoa Tiêu mới không nhận ra Tô Mạt.

Ông ấy nghe người ta nói chồng của Tô Mạt là sĩ quan lớn ở quân khu Quảng Châu. Bây giờ xem xét thì quả nhiên anh có khí thế phi phàm.

Trưởng khoa Tiêu bắt tay với hai người lớn rồi khen hai đứa nhỏ, sau đó mới nói với Tô Mạt: “Em xử lý thủ tục theo bình thường trước, trường học đã chuẩn bị đầy đủ ký túc xá cho tân sinh viên, giường ngủ đã được sắp xếp xong xuôi. Cho dù ban đêm không ở lại ký túc xá thì em có thể nghỉ trưa. Huống chi, có đôi khi nhà trường sẽ sắp xếp lịch học vào ban đêm, nếu tan học trễ thì em có thể ở lại trường học ở một đêm.”

Quốc gia thiếu người mới, những nhóm sinh viên thi đậu đầu tiên đã rất quý giá, huống chi là Tô Mạt, bọn họ nhất định phải bảo đảm về vấn đề an toàn. Nếu sinh viên tan học về nhà vào buổi tối mà gặp chuyện gì ngoài ý muốn, thì trường học sẽ bị thiệt hại rất nhiều.

“Em thu xếp xong thì nhớ báo cáo với người quản lý ký túc xá của em, em hãy nói em ở ngoại trú. Còn những chuyện khác thì em chờ được chia lớp, sau đó báo cáo cho chủ nhiệm lớp em là được.”

Tô Mạt nói cám ơn rồi đăng ký nhận chìa khoá phòng ký túc xá. Cô được phân đến ký túc xá số ba, phòng 403.

Sau khi Tô Mạt hỏi đàn chị đường đi tới ký túc xá, một nhóm người tự đi mà không để cho người ta dẫn đường.

Ký túc xá số ba mới được xây sau khi đất nước thành lập nên không tính là cũ kỷ, nó có tổng cộng sáu tầng, mỗi tầng có mười hai phòng, mỗi phòng ký túc xá chứa tám người ở.

Nhưng mà ký túc xá hiện tại không có phòng vệ sinh và phòng tắm riêng, đều là phòng dùng chung trong mỗi tầng. Bên trái là phòng tắm, bên phải là phòng vệ sinh.

Nếu cô bị chia phòng tới gần nhà nhà vệ sinh thì khá cực, mùi hương đó khá nồng vào mùa hè.

Phòng 403 còn tốt, là phòng ở gần phòng tắm, hơn nữa phía trước còn có ký túc xá số một và hai, xem như ký túc xá của cô ở vị trí trung tâm nên không sợ có nhiều đến tắm vào đêm hôm khuya khoắt.

Tô Mạt tới sớm nên trong phòng ký túc xá không có những người khác.

Tô Mạt mở cửa đi vào, phòng ký túc xá không to, hai chiếc giường tần bằng khung sắt được đặt ở hai bên, ở giữa đặt bốn chiếc bàn học dài. Tới gần vị trí bên cạnh cửa, ở hai bên có xây bốn cái tủ đựng hành lý. Ngoài ra thì không có gì khác nữa.

Ký túc xá ở những năm bảy mươi, tám mươi đều có kiểu như vậy.

Mặc dù đơn sơ nhưng nó được dọn dẹp sạch sẽ.

Tô Mạt nghĩ đến việc cô cũng không thường xuyên ở đây nên không chọn vị trí gần cửa sổ, cô chọn giường trên ở sát cửa ra vào, nhường vị trí tốt nhất cho người ở thường xuyên.

Bình Luận (0)
Comment