Hôm nay Tô Mạt mặc áo sơ mi trắng quần đen phối với đôi giày da nhỏ, cô cột tóc đuôi ngựa, nhìn cô già dặn nhẹ nhàng khoan khoái. Chủ yếu là giá trị nhan sắc không thể đánh bại, da cô trắng, nhìn cô như biết phát sáng.
Phan Ngọc là người ở tỉnh Hồ Nam, là người thứ hai đến ký túc xá sau Tô Mạt. Cô ấy biết vài thông tin của Tô Mạt từ đàn chị, biết cô là trạng nguyên khoa học tự nhiên tỉnh Quảng Đông.
Quan trọng nhất là, cha cô ấy cũng biết Tô Mạt, còn đánh giá cô rất cao, cha cô ấy bảo cô ấy học tập Tô Mạt. Lúc đầu cô ấy định chọn giường ngủ gần cửa sổ, cứ thế cô ấy bị cha yêu cầu ngủ dưới giường Tô Mạt để làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật.
Cha Phan Ngọc là quản đốc của xưởng thực phẩm tại tỉnh Hồ Nam, hôm trước khi cha cô ấy đưa cô ấy đến báo danh, biết con gái mình ở chung ký túc xá với Tô Mạt nên dặn dò một phen.
“Bọn tôi đang định tới nhà ăn ăn cơm, bạn ăn sáng chưa?”
“Chưa, tôi đi với các bạn.” Tô Mạt cười lấy hộp cơm của mình ra đi theo những người khác tới nhà ăn.
Trên đường tới nhà ăn, thông qua cuộc trò chuyện đơn giản, Tô Mạt đã có chút hiểu biết về bạn cùng phòng của mình.
Tám người ở chung phòng, bốn người thuộc khóa này, hai người là thanh niên trí thức thi lại, hai người có công việc.
Bốn người thuộc khóa này, một người là Phan Ngọc, một người là Ngô Phong Linh tới từ tỉnh Hải Nam, một người là Tạ Thục Trân tới từ Vạn Phật Thành tỉnh Quảng Đông, một người là Hoàng Ái Lan tới từ Quảng Châu tỉnh Quảng Đông.
Hai thanh niên trí thức, một người là Hà Vận Phân tới từ Quảng Tây, một người là Chung Xuân Linh tới từ Quý Châu.
Hai người có việc làm, một người là Tô Mạt, còn có một người khác là Lâm Ngọc Thanh làm việc ở bưu điện tỉnh Phúc Kiến.
Bảy người khác đều chưa lập gia đình, chỉ mình Tô Mạt đã kết hôn.
Những người khác nghe thấy con của Tô Mạt đã năm tuổi thì khiếp sợ không thôi.
“Trời ạ, Tô Mạt, chị không nói thì em còn tưởng rằng chị thuộc khoá này, hoàn toàn nhìn không ra.” Lâm Ngọc Thanh kinh ngạc.
Tô Mạt cười ha ha, cô không ngờ sẽ có một ngày cô trở thành chị cả.
“Tôi có khuôn mặt khá trẻ con. Vậy xem ra, có lẽ tôi là người lớn tuổi nhất.”
“Năm nay bạn bao nhiêu tuổi?” Chung Xuân Linh hỏi.
“Hai mươi ba tuổi.”
“Vậy không phải rồi, chị và Vận Phân đều lớn tuổi hơn em, chị hai mươi bốn tuổi, Vận Phân hai mươi lăm tuổi.” Chung Xuân Linh: “Không ngờ em kết hôn sớm như vậy, người ở Quảng Châu đều kết hôn sớm như vậy sao?”
“Em không phải là người ở đây. Em cũng giống như mọi người, cũng là thanh niên trí thức được điều xuống nông thôn, ở đó em gặp người yêu, sau khi gả cho anh ấy thì mới theo quân đến Quảng Châu, em có việc làm trước khi thi đại học.” Tô Mạt nói.
Chung Xuân Linh nhìn Tô Mạt, trong mắt có không rõ cảm xúc chợt lóe lên: “Vậy em rất may mắn.”
Tô Mạt mỉm cười, không nói gì thêm.
Một nhóm người đến nhà ăn, Tô Mạt chưa mua phiếu cơm nên đi mua phiếu trước.
Điểm tâm coi như phong phú, có cháo trắng, màn thầu, bánh bao, bún, khoai lang và trứng gà.
Tô Mạt muốn một bát cháo trắng và một quả trứng gà, trứng gà là một phiếu ăn, cháo trắng là hai phiếu ăn.
Ăn xong, mọi người rửa hộp cơm rồi bỏ vào trong bao, đi tới hội trường tìm vị trí của sinh viên năm nhất khoa ngoại ngữ.
Bọn người đến sát giờ, Tô Mạt đếm ước chừng thì sinh viên năm nhất khoa ngoại khóa này có hơn tám mươi người, mà sinh viên nữ chỉ có mười một người, gom hai cái ký túc xá cũng không đủ.
Buổi sáng là đại hội cổ vũ tân sinh viên, những người lãnh đạo trường thay phiên nhau phát biểu, nói nước nhà kỳ vọng vào bọn họ, nói trên vai bọn họ gánh trọng trách và trách nhiệm, những tân sinh viên nghe vậy thì nhiệt huyết sôi trào.
Sau khi đại hội cổ vũ khai mạc, sinh viên từ các khoa quay về khoa đi làm việc mình đã được an bài. Khoa ngoại ngữ còn có một nhiệm vụ là phải chọn chuyên ngành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-340.html.]
Sau khi trưởng khoa Tiêu Quảng Minh phát biểu, ông ấy cho tân sinh viên nói tỉ mỉ ưu thế của từng loại ngôn ngữ.
Cuối cùng, ông ấy yêu cầu tân sinh viên chọn một chuyên ngành, về phần sinh viên có năng lực thì còn có thể học thêm những ngôn ngữ khác. Bọn họ không bị giới hạn khi học thêm những ngôn ngữ khác, nếu bạn có năng lực thì có thể học thêm ngôn ngữ không phải ngôn ngữ chuyên ngành.
Lúc Tiêu Quảng Minh nói tới đây, ông ấy còn nhìn Tô Mạt với ý nghĩ sâu xa khác.
Tô Mạt có cảm giác không ổn, biết vậy vừa rồi cô đã không ngồi hàng phía trước. Cô đi học đại học chỉ để chờ cơ hội, cô không muốn muốn khoe mẽ. Đến lúc đó, nhiều người chú ý cô thì cô sẽ không tiện để làm những chuyện khác.
Quả nhiên không lâu sau, Tiêu Quảng Minh đã gọi Tô Mạt đứng lên phát biểu.
Chủ nhiệm đã coi trọng như vậy, Tô Mạt cũng không tiện làm mất mặt người ta cho nên kết hợp với kinh nghiệm làm việc ở trung tâm ngoại thương của mình, đại khái nói ra quan điểm của mình. Ngôn ngữ lớn có lợi thế của ngôn ngữ lớn, ngôn ngữ nhỏ có ưu thế của ngôn ngữ nhỏ.
Cuối cùng của cuộc họp là đến phần chọn chuyên ngành. Đa số mọi người đều chọn tiếng Anh và tiếng Nga, rất ít người chọn tiếng Đức và tiếng Pháp.
Tô Mạt vốn đã không hề có trở ngại trong việc giao tiếp tiếng Anh, cho nên cô không định tốn công sức học thêm. Trong tương lai tiếng Nga cũng có xu hướng sử dụng cũng khá ít, vì vậy Tô Mạt chọn chuyên ngành tiếng Đức, phụ đạo tiếng Pháp. Còn về tiếng Nga, nếu còn sức thì có thể cân nhắc.
Khi phân lớp theo chuyên ngành, chỉ có 13 người chọn chuyên ngành tiếng Đức, và chỉ có Tô Mạt là nữ sinh duy nhất.
Tô Mạt: “...”
Thật là!
Báu vật quốc gia, cả lớp chỉ có một mình cô là nữ, mục tiêu lớn như vậy nên cô cũng không dám trốn học.
Sau khi Tô Mạt bắt đầu đi học bình thường, Lục Tiểu Lan ở thôn Lục Gia cũng chuẩn bị đến báo danh ở trường Cáp Nhĩ Tân.
Lục Tiểu Lan nghĩ rằng cha mẹ chưa bao giờ ra ngoài thành phố Song Sơn, nên cô ấy muốn bọn họ đi cùng mình đến Cáp Nhĩ Tân báo danh, tiện thể dẫn họ đi dạo hai ngày, để họ cũng có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Con gái có lòng hiếu thảo như vậy, Lục Thanh An đương nhiên rất vui lòng, nhưng nghĩ rằng chỉ có hai vợ chồng đi thì không tiện nên bàn bạc dẫn theo Lục Bá Minh.
Mặc dù Lý Nguyệt Nga cũng rất muốn đi nhưng bà nhớ đến mùa thu hoạch vẫn chưa xong, cả nhà đều đi thì không tốt, cuối cùng vẫn quyết định không đi, để cho Lục Thanh An và con trai đưa con gái đi.
Đêm trước khi khởi hành, Lý Nguyệt Nga vào phòng Lục Tiểu Lan đưa cho cô ấy 100 tệ.
“Con giữ lấy số tiền này, đến trường đừng tiếc ăn uống. Học hành không phải dầm mưa dãi nắng nhưng tốn công sức lắm, dinh dưỡng phải đầy đủ.”
“Mẹ, không cần đâu, con có tiền mà.” Lục Tiểu Lan đẩy lại: “Hơn nữa, con vào đại học có trợ cấp của nhà nước, 18 tệ mỗi tháng mà.”
Công việc ở nhà trẻ của Lục Tiểu Lan không phải là công việc chính thức, không được hưởng chính sách đi học có lương, nên cô ấy phải dựa vào trợ cấp của nhà nước.
“Ở thành phố lớn cái gì cũng cần tiền, mẹ đã hỏi chị dâu ba của con rồi, số tiền 18 tệ này trừ tiền ăn ra thì không còn bao nhiêu. Con học đại học, mua giấy mua bút cũng tốn không ít tiền.”
“Nhưng con không cần, con đã dành dụm được một số tiền rồi.”
“Con dành dụm được bao nhiêu? Tiền lương của con chỉ có 30 tệ, mỗi tháng còn gửi về nhà 10 tệ, số còn lại thì phải mua đồ, lần trước về nhà còn đi máy bay, vậy thì còn dư bao nhiêu chứ?”
Lý Nguyệt Nga biết Lục Tiểu Lan có bao nhiêu lương, bà tính sơ qua, con gái đi đến Quảng Châu cũng không tích góp được bao nhiêu.
“Đúng là không dành dụm được nhiều nhưng số tiền con mang theo lúc trước cũng không tiêu gì cả. Con tạm thời không thiếu tiền.”
Lúc ly hôn, Lục Tiểu Lan mang về hơn 300 tệ, công việc buôn bán cũng được 400 tệ, mặc dù khi đi để lại 200 tệ cho cha mẹ nhưng số còn lại vẫn còn hơn 500 tệ, đến Quảng Châu cô ấy không hề tiêu đồng nào.
Sau khi cô ấy trở về thì đi gửi ngân hàng 400 tệ, nếu không thì giữ trên người, lỡ như bị trộm ở trường thì phiền lắm.
“Mẹ, con đủ tiền, thật sự không cần. Mang nhiều tiền như vậy lỡ mất thì sao?”
“Mẹ khâu vào trong áo cho con, không mất được đâu.” Lý Nguyệt Nga khăng khăng: “Con mang theo, bây giờ con ở ngoài một mình, không như lúc trước có anh ba chị dâu ba của con ở bên, lỡ cần tiền gấp thì thế nào?”
“Cứ mang theo đi, giàu nhà quê không bằng ngồi lê thành phố, ở trường đừng để bản thân chịu thiệt. Hơn nữa, số tiền này cũng là của con lúc trước gửi về.”