Hai mẹ con ai cũng có ý kiến riêng, cuối cùng mỗi bên nhượng bộ một chút, Lục Tiểu Lan nhận 50 tệ, Lý Nguyệt Nga lấy kim chỉ khâu thêm một túi bí mật trong túi quần cho cô ấy để cất vào đó.
Sau khi Lý Nguyệt Nga đi, Lưu Ngọc Chi cũng đến đưa cho Lục Tiểu Lan 20 tệ.
“Tiểu Lan, em cầm lấy 20 tệ này đi, đến trường ăn uống cho tốt, đừng tiết kiệm.” Mỗi tháng lương Lưu Ngọc Chi chỉ có 24 tệ, đưa 20 tệ đã rất rộng rãi rồi.
Lục Tiểu Lan xua tay: “Chị dâu cả, không cần đâu, trường em có trợ cấp mà. Chị với anh cả nuôi ba đứa con cũng không dễ dàng, số tiền này hai người giữ lại đi.”
“Hừ! Em cứ nhận đi, ra ngoài cái gì cũng cần tiền, tuy anh chị không có bản lĩnh gì nhưng 20 tệ thì vẫn có thể đưa được.” Lưu Ngọc Chi nói, không cho cô ấy từ chối, nhét tiền vào túi hành lý của Lục Tiểu Lan.
Thấy Lục Tiểu Lan định lấy ra, Lưu Ngọc Chi giữ tay cô ấy lại: “Tiểu Lan, anh cả với chị trước đây không có năng lực gì, cũng không đóng góp được gì cho gia đình. Anh cả luôn cảm thấy áy náy trong lòng. Bây giờ khó khăn lắm em mới đi học đại học, anh ấy có thể giúp một chút, nếu em không nhận thì anh ấy sẽ rất khó chịu.”
“Chị dâu biết có thể em không thiếu 20 tệ này, nhưng đây là tấm lòng của anh cả và chị dâu, em nhất định phải nhận.”
Lưu Ngọc Chi đã nói vậy, Lục Tiểu Lan cũng không tiện từ chối nữa: “Được, vậy em xin nhận, cảm ơn anh cả và chị dâu.”
Lưu Ngọc Chi lại trò chuyện với Lục Tiểu Lan một lúc rồi mới ra về.
Lục Quế Hoa thấy Lưu Ngọc Chi trở về, bàn bạc với Lục Vệ Quốc rồi cũng mang 20 tệ đi tìm Lục Tiểu Lan.
Năm ngoái Lục Vệ Quốc được thăng chức làm tổ trưởng, tiền lương từ 28 tệ tăng lên 32 tệ.
Hai nhà cộng lại, mỗi tháng thu nhập cũng gần bằng nhau. Tuy nhiên, đến cuối năm Lục Hành Quân có thưởng, cho nên xét về tiền lương thì nhánh đầu hơn một chút. Nhưng nhánh đầu có thêm một đứa con, tính ra cũng không hơn bao nhiêu.
Nếu đã nhận tiền của anh cả chị dâu cả thì Lục Tiểu Lan cũng không tiện từ chối tiền của anh hai chị dâu hai, cảm ơn một lúc rồi mới nhận lấy. Tránh để nhận của nhà này mà không nhận của nhà kia lại khiến mọi người nghĩ cô ấy có ý kiến với ai.
Sáng ngày 1 tháng 10, Lục Bá Minh và Lục Thanh An cùng lên xe vận chuyển của đơn vị đến thành phố Song Sơn, đưa Lục Tiểu Lan đi báo danh vào đại học.
Khi xe đến đại đội, có rất nhiều người đến tiễn, dù sao đây cũng là người đầu tiên của thôn đi học đại học, những người tử tế còn tặng phong bì đỏ cho Lục Tiểu Lan.
Lục Tiểu Lan rất ngạc nhiên, cô ấy không biết có nên nhận hay không, thấy Lục Bá Minh gật đầu thì mới cảm ơn rồi nhận lấy.
Sau khi xe lăn bánh, lúc này Lục Bá Minh mới nói với Lục Tiểu Lan: “Những người đã tặng con phong bì đỏ con phải nhớ kỹ. Sau này nếu có khả năng, bọn họ cần giúp đỡ gì thì con giúp một tay.”
Lục Tiểu Lan gật đầu.
Từ thôn Lục Gia đến thành phố Song Sơn, xe chạy mất gần ba giờ, Lục Tiểu Lan ngồi ở ghế sau, nghĩ đến lời của Lục Bá Minh vừa rồi, lén mở phong bì ra.
Trong các phong bì đều ghi họ tên, phần lớn là một hai tệ, cán bộ đại đội thì đưa 5 tệ, còn có một phong bì lớn là của Lục Bảo Quốc đưa 20 tệ với danh nghĩa của đại đội.
Lục Tiểu Lan lấy một cuốn sổ ghi lại hết. Cộng với 20 tệ của đại đội, cô ấy nhận được 52 tệ trong phong bì đỏ.
Cô ấy coi như mang theo phúc lành của cả thôn để đi học.
Lục Tiểu Lan mắt hơi ướt, mặc dù bình thường mọi nhà có chút tranh chấp nhưng khi có việc, mọi người vẫn rất đoàn kết với nhau.
Không khỏi khiến cô ấy nhớ đến lúc ở Đường Thị, khi đó mọi người đều đồng lòng, đây chắc hẳn là sự đoàn kết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-341.html.]
Đến ga tàu đã là buổi trưa, chỉ có thể mua vé tàu lúc 3 giờ chiều. Từ thành phố Song Sơn đến Cáp Nhĩ Tân mất 8-9 tiếng, Lục Tiểu Lan không muốn để Lục Bá Minh quá mệt nên muốn xem có thể mua được vé nằm hay không.
Lục Bá Minh có thẻ thương binh xuất ngũ, Lục Tiểu Lan lại có giấy báo nhập học nên rất dễ dàng mua được ba vé nằm.
Ba người ở nhà ga ăn trứng gà luộc và sủi cảo do Lý Nguyệt Nga làm, đợi sau khi loa nhà ga thông báo thì lập tức lên tàu.
Sau khi ngồi yên, Lục Tiểu Lan cầm ly tráng men định đi lấy nước nóng cho Lục Bá Minh, không ngờ lại gặp người quen.
“Bí thư Canh, chú cũng đi Cáp Nhĩ Tân ạ? Ông nội và cha cháu đưa cháu đi báo danh vào đại học, ở toa phía trước.” Lục Tiểu Lan rất vui mừng chỉ đường cho Canh Trường Thanh.
Canh Trường Thanh cũng không ngờ gặp được bọn họ cho nên theo sự chỉ dẫn của Lục Tiểu Lan, đi sang bên đó chào Lục Bá Minh và Lục Thanh An.
“Bí thư Canh, anh đi công tác ở Cáp Nhĩ Tân sao?” Lục Thanh An cũng đã hơn một năm không gặp Canh Trường Thanh rồi.
Canh Trường Thanh xua tay: “Không phải, tôi đi Bắc Kinh, tôi được điều chuyển về Bắc Kinh.”
Có lẽ chỉ tạm thời điều về Bắc Kinh, nhà nước đang có động thái lớn ở phía Nam, sau này anh ta chắc sẽ đến Quảng Đông. Nhưng những việc này chưa có quyết định cuối cùng nên không tiện nói.
“À?” Lục Thanh An rất ngạc nhiên, cũng có chút tiếc nuối.
Bí thư Canh là một quan chức có năng lực, lại sống vì dân. Khó khăn lắm tình hình mới tốt lên chút, nếu anh ta bị điều đi thì không biết có trở lại như trước hay không.
Canh Trường Thanh đi một mình, gặp người quen thì không trở về chỗ của mình nữa, ngồi nói chuyện với hai người họ.
Có người nói chuyện, thời gian trôi qua nhanh hơn, khoảng 12 giờ đêm thì đến Cáp Nhĩ Tân.
Chính phủ tỉnh Hắc Giang phái người đến đón Canh Trường Thanh, Canh Trường Thanh tiện thể đưa mọi người đến nhà khách đã được chỉ định của trường Lục Tiểu Lan.
Kỳ thi đại học khôi phục đợt đầu tiên, nhà nước đã tạo nhiều thuận lợi, ngoài việc bao phí đi lại, nếu có người thân đưa đi, dựa vào giấy báo nhập học thì có thể ở miễn phí một đêm tại nhà khách được chỉ định.
Lần đầu tiên Lục Thanh An đến Cáp Nhĩ Tân, lại nghĩ ngày mai phải đưa con gái đi báo danh nên hồi hộp không ngủ được, ông ấy nằm xuống cứ trở mình liên tục. Giường của nhà khách có chất lượng trung bình, ông ấy trở mình cứ phát ra tiếng cọt kẹt, khiến cho Lục Bá Minh cũng ngủ không được.
Sáng hôm sau, hai người thức dậy, tinh thần không được tốt lắm. Nếu da không trắng thì chắc đã thấy hai quầng mắt thâm đen rồi.
Ba người ăn sáng rồi đưa Lục Tiểu Lan đi báo danh.
Lục Tiểu Lan đăng ký vào khoa tiếng Trung, được coi là chuyên ngành hot nhất, tân sinh viên có hơn một trăm người, dù đến sớm cũng phải xếp hàng một lúc mới làm xong thủ tục.
Lục Thanh An đi trong khuôn viên trường, hiếm khi để lộ vẻ mặt ngưỡng mộ.
Tiếc rằng ông ấy không sinh vào thời điểm tốt, nếu không thì có khi cũng được học đại học.
Lục Thanh An sinh năm 1922, tuổi trẻ của ông ấy đúng vào thời kỳ quân Nhật xâm lược. Lúc đó sống còn khó huống chi đến chuyện học hành.
Ban đầu, thằng ba có cơ hội học đại học, nhưng thằng nhóc đó lại quyết định nhập ngũ. Ông ấy vốn nghĩ rằng có lẽ cả đời này của mình không có cơ hội bước chân vào trường đại học. Không ngờ con gái giỏi giang, lại giúp ông ấy thực hiện được một giấc mơ!
Sau khi làm xong thủ tục, có anh chị hướng dẫn đưa bọn họ đến ký túc xá. Ký túc xá đã lâu năm ròi nên trông có vẻ cũ kỹ, nhưng nó cũng khá rộng rãi.
Phòng của Lục Tiểu Lan ở tầng hai, một phòng mười người. Khi cô ấy đến thì đã có hai người ở đó.