Lục Tiểu Lan chào hỏi hai người họ rồi nhanh chóng chọn giường và dọn đồ, sau đó đưa Lục Thanh An và Lục Bá Minh ra ngoài.
Ba người đi dạo quanh trường, buổi trưa lại ăn một bữa ở căn tin trường.
Cô ấy phải đợi đến ngày mốt mới bắt đầu nhập học cho nên tranh thủ thời gian còn lại, buổi chiều dẫn hai người đi dạo.
Lục Bá Minh đã từng đến Cáp Nhĩ Tân khi còn trẻ. Hơn hai mươi năm, sự thay đổi thực sự rất lớn, nhìn cảnh vật ông cảm thán không ngừng.
Khi Lục Tiểu Lan đang báo danh thì Dương Tố Vân ở Thượng Hải cũng đang thu dọn hành lý chuẩn bị đi báo danh vào trường.
So với lần đi đến Quảng Châu tìm Tô Mạt, dáng vẻ bây giờ Dương Tố Vân trông tiều tụy hơn nhiều.
Dương Tố Vân lớn hơn Tô Mạt một tuổi, năm nay cũng mới 24 tuổi, nhưng nhìn cô ta nói 30 tuổi cũng có người tin.
Hai năm nay, cuộc sống của Dương Tố Vân cũng rất khó khăn.
Nhà họ Cung dùng đủ loại lý do để ép cô ta ly hôn, nhưng cô ta vẫn luôn kiên trì không chịu ly hôn. Ban đầu, mẹ và anh trai trong gia đình cũng ủng hộ cô ta.
Nhưng nhà họ Cung lại dùng tiền đồ của Dương Tố Hồng để trao đổi với gia đình cô ta. Trong lòng mẹ cô ta, con trai luôn quan trọng hơn con gái. Vì tiền đồ của anh trai mà mẹ cô ta đã quay lưng đứng về phía nhà họ Cung, ép cô ta ly hôn.
Cô ta không có công việc, nhà mẹ đẻ lại không ủng hộ, cô ta thực sự không chịu nổi nữa. Đầu năm nay, cô ta nhận 500 tệ bồi thường từ nhà họ Cung và ly hôn với Cung Diệp.
Cũng không biết nhà họ Cung đã dùng mối quan hệ gì, cuối cùng Dương Tố Hồng cũng được phục chức, trở lại làm việc ở xưởng dệt, còn thành công lên chức phó chủ nhiệm.
Dương Tố Vân cảm thấy thật mỉa mai, khi chưa ly hôn, nhờ bọn họ giúp đỡ thì họ nói không có khả năng, không quản được chuyện nhà xưởng, bây giờ thì lại có khả năng rồi.
Khi Dương Tố Vân mơ hồ không biết phải làm gì, nhà nước công bố tin tức khôi phục kỳ thi đại học.
Dương Tố Vân như nắm được chiếc phao cứu sinh, toàn tâm toàn ý tập trung vào việc ôn thi, cuối cùng cô ta đã thành công thi đỗ đại học. Dù không phải là trường danh tiếng nhưng cũng tốt hơn rất nhiều người.
Trong lòng Dương Tố Vân lại trỗi lên hy vọng lần nữa, cô ta trở thành sinh viên đại học thứ hai trong nhà họ Dương sau cha của cô ta.
Ly hôn rồi thì sao? Cô ta vẫn có thể tự tạo ra tương lai mới cho bản thân. Sau khi tốt nghiệp, công việc của cô ta sẽ do nhà nước sắp xếp, không ai có thể cướp được.
Tuy nhiên, cô ta sẽ không ngốc như cha của mình, nuôi dưỡng một đám quỷ hút máu. Bây giờ cô ta đã nhìn thấu nhà mẹ đẻ, sau này tốt nghiệp rồi, cô ta sẽ xin được phân công đến nơi khác, rời xa Thượng Hải, sau này không liên lạc với những người này nữa.
Chu Thu Anh thấy Dương Tố Vân đang thu dọn đồ đạc thì nói: "Tố Vân, hôm nay con đi báo danh à? Ngày mai đi cũng được, mẹ gọi anh con rồi, ngày mai chúng ta cùng đưa con đi báo danh."
"Không cần phiền phức vậy đâu, con tự đi được rồi." Dương Tố Vân lạnh lùng đáp.
"Mẹ đã bảo anh con mượn xe của nhà xưởng rồi, ngày mai nó lái xe đưa con đi, không thì nhiều hành lý như vậy không tiện đâu."
"Không cần, có xe buýt đi thẳng đến chỗ, không có gì bất tiện cả."
Chu Thu Anh thở dài, từ sau khi khuyên cô ta ly hôn, Dương Tố Vân luôn lạnh nhạt với bà ta.
Nhưng bà ta có thể làm gì được? Nhà họ Cung quyết tâm muốn ly hôn, làm sao người dân thường như bà ta đọ được với thế lực lớn? Thà nhân lúc nhà họ Cung còn dễ nói chuyện thì nhận tiền bồi thường rồi rời đi, còn hơn đến lúc hoàn toàn cắt đứt, gà bay trứng vỡ chẳng được gì cả.
Nhưng cho dù bà ta nói thế nào, dường như Tố Vân đều không nghe lọt tai. Cô ta cho rằng bà ta vì tiền đồ của Tố Hồng mà bán đứng mình.
Tuy tương lai của con trai quan trọng nhưng lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, bà ta cũng coi trọng con gái. Nếu không phải hết cách cứu chữa, bà ta sẽ không ép con gái ly hôn.
Hai ngày trước bà ta nghe người ta nói Cung Diệp được gọi về thành phố, hơn nữa tháng trước đã kết hôn với cháu gái nhà quan to nào đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-342.html.]
Bọn họ môn đăng hộ đối, song kiếm hợp bích, nếu Tố Vân đối đầu với bọn họ không ly hôn cuối cùng sẽ không có kết quả tốt.
Chu Thu Anh: “Thôi được rồi, lát nữa mẹ đưa con đi.”
Lần này Dương Tố Vân không từ chối, cô ta phải mang theo nhiều đồ, một mình cô ta hơi quá sức, bây giờ có thêm một người dọn giúp thì có gì mà từ chối chứ?
Cô ta không cần phải quay lại, và không muốn quay trở lại ngôi nhà này thêm lần nào nữa.
Căn nhà hai mẹ con bọn họ ở là nhà đơn vị của Chu Thu Anh thu xếp cho bà ta thuê, chỉ có một phòng đơn và một gian bếp nhỏ, cực kỳ chật chội, không thể so sánh với căn nhà của Dương Sĩ Ân.
Sau khi Dương Tố Vân dọn dẹp xong, Chu Thu Anh nhìn túi lớn túi nhỏ thì rất ngạc nhiên.
“Tố Vân, không cần mang nhiều đồ thế đâu. Ở ký túc xá có nhiều người không có chỗ cho con để đồ đâu, con chỉ cần mang theo vật dụng cần thiết thôi, đến lúc đó nếu thiếu gì thì về nhà lấy là được, nhà mình cách trường học không xa.”
“Không cần, sau khi khai giảng xong phải học nhiều, không có thời gian về nhà thường xuyên, mang một chuyến thôi.”
“Nếu con không rảnh thì gọi điện thoại về nhà, mẹ cầm đến cho con.”
Dương Tố Vân nhíu mày, giọng điệu không kiên nhẫn: “Đã nói chỉ mang một chuyến thôi, nếu mẹ ngại phiền thì đừng giúp, con tự làm được.”
Chu Thu Anh nghẹn lại, cuối cùng không nói nữa, dọn đồ giúp Dương Tố Vân, hai mẹ con đi ra ngoài cùng nhau.
Buổi tối, Dương Tố Hồng dẫn vợ con đến đây, còn bảo Chung Nhã đến cửa hàng bách hóa mua một chiếc váy mới làm quà khai giảng cho Dương Tố Vân.
Lúc Dương Tố Hồng đến, anh ta thấy chỉ có một mình Chu Thu Anh ở nhà thì ngạc nhiên hỏi: “Mẹ ơi, Tố Vân đâu rồi?”
“Hôm nay em gái con đến trường học điểm danh rồi.”
“Hả? Chẳng phải đã nói rằng ngày mai chúng ta đưa nó đi sao?”
Chu Thu Anh thở dài: “Chắc em gái con không muốn ở nhà.”
Trong khoảng thời gian ngắn Dương Tố Hồng im lặng, Chung Nhã thì bĩu môi.
Trong mắt cô ta, cô em chồng của cô ta là người ích kỷ nhất. Người nhà trai đã kiên quyết muốn ly hôn, thậm chí âm thầm uy h.i.ế.p mà cô ta vẫn không chịu, cô ta muốn cả nhà phải gánh chịu cùng mình chắc?
Dương Tố Hồng bị cách chức tạm thời hai năm, bọn họ đã tìm cô ta nhờ nhà họ Cung giúp rất nhiều lần nhưng cô ta luôn nói không được. Vậy giờ phải làm sao đây? Cô ta thấy Dương Tố Vân sĩ diện không dám nói với nhà họ Cung thì có.
Chu Thu Anh thấy biểu cảm của Chung Nhã, bà ta định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy cái bụng nhô lên của cô ta thì lại thôi.
Bà ta nhìn nhầm cô con dâu này rồi.
Lúc trước nghĩ đến nhà xưởng của cha cô ta, cho dù nhà họ Tô có làm gì cũng có thể bảo vệ Dương Tố Hồng. Không ngờ đối phương lại mặc kệ để Dương Tố Hồng bị cách thức tạm thời.
Mà cô Chung Nhã này được nuông chiều từ nhỏ, tiêu xài phung phí quen rồi, mấy đồng tiền lương của mình chẳng đủ tiêu nên phải đòi tiền Tố Hồng. Trong mấy năm Tố Hồng bị cách thức tạm thời, tiền tiết kiệm nhà họ đã bị cô ta tiêu sạch rồi.
May là năm nay Tố Hồng được phục chức và thăng lên phó chủ nhiệm, nếu không chỉ sống qua ngày thôi cũng khó khăn.
Nhưng bây giờ hối hận đã muộn rồi, cháu trai đã lớn như thế, mấy tháng nữa đứa thứ hai sẽ chào đời.
Dương Tố Hồng: “Ngày mai con đến trường học thăm con bé, chị dâu mua váy cho con bé, con đi đưa cho con bé.”
Chu Thu Anh: “Thôi đừng đi, bây giờ con bé đang bực bội, chờ thêm một thời gian nữa con bé nghĩ thông suốt thì đi.”
Dương Tố Hồng gật đầu, ở bên này một lúc rồi đưa vợ con về nhà.