Ở bên kia, Tô Mạt đã khai giảng được một tuần.
Học đại học ở thời đại này không được như tương lai, chương trình học không quá nhiều và dành thời gian cho mọi người phát triển các hoạt động ngoại khóa và hoạt động xã hội linh tinh.
Ở thời đại này, nhiệm vụ của sinh viên là phải cố gắng học tập để báo đáp tổ quốc. Chương trình học dày đặc, buổi sáng bốn tiết buổi chiều bốn tiết, không hề lãng phí thời gian.
Buổi tối không có tiết, dù sao cũng phải dành thời gian cho sinh viên ôn tập nội dung đã học ban ngày.
Chuyên ngành tiếng Đức của trường đại học Trung Quốc được thành lập từ năm 1958 nhưng chỉ hoạt động một thời gian thì ngừng lại, sau khi thi đại học mới tiếp tục vận hàng nên chỉ có vài cơ sở.
Năm nhất là thời điểm đặt nền móng, chương trình học ngoài nghe nói đọc viết về ngôn ngữ ra còn có những tri thức nước ngoài, lịch sử hình thành và tình hình chung của nước Đức.
Trường đại học Trung Quốc phải cố gắng rất nhiều để vận hành lại chuyên ngành này, giáo sư chuyên ngành là một ông lão người Đức tên là Felik. Ông ấy có sự nghiêm khắc và gương mặt nghiêm nghị của người nước Đức.
Ngày đầu tiên đi học, ông ấy nói thẳng nếu có người dám vắng tiết của ông ấy mà không có lý do hoặc có một bài thi không đạt tiêu chuẩn sẽ phải học lại.
Tô Mạt nhớ đến câu chuyện cười trên mạng ở thời hiện đại, đi du học ở nước Đức bốn năm trở thành tám năm. Khoa chính quy là ba năm nhưng chưa thấy có người nào tốt nghiệp trong vòng bốn năm, hầu hết là năm năm.
Bởi vì nước Đức có rất nhiều trường quy định nếu có một môn không đạt tiêu chuẩn thì phải học lại toàn bộ.
Trong khoảnh khắc này Tô Mạt cảm thấy mình đã qua loa, khi chọn chuyên ngành phải chọn tiếng Pháp mới đúng.
Hơn nữa Felik có một thói quen kỳ lạ đó là thích gọi người khác trả lời về nội dung ông ấy đã dạy tiết trước, trong lớp chỉ có mười ba người, mỗi người đều có khả năng sẽ bị gọi tên.
Chỉ có hai vị giáo sư giảng dạy chuyên ngành tiếng Đức ở trường đại học Trung Quốc, ngoài Felik ra còn có một người đã từng đi du học Đức tên là Nghiêm Dật Chu, nghe nói ông ấy là bạn thân của Felik, là ông ấy đã giới thiệu Felik tới đây.
Một ngày tám tiết, hai ông lão chia mỗi người một nửa, mỗi người hai tiết buổi sáng và hai tiết buổi chiều. Đám sinh viên phải đối diện với hai gương mặt già nghiêm túc mỗi ngày cảm thấy rất áp lực.
Dưới áp lực này, một tuần trôi qua, tất cả mười ba người trong lớp đều lộ ra sự tiều tụy, thậm chí có vài bạn học nam nhìn gầy hơn rất nhiều.
Khó khăn lắm mới đến ngày chủ nhật nghỉ ngơi, Tô Mạt chỉ muốn ngủ như chết, không muốn bước ra khỏi giường.
Lục Trường Chinh thấy dáng vẻ này của Tô Mạt thì cười nhạo: “Khủng bố thế cơ à?”
Vợ anh làm gì cũng thành thạo và dễ dàng, dường như không có gì có thể làm khó cô. Đây là lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ này của cô, cảm thấy rất đáng yêu, anh cảm thấy rất hứng thú với hai ông lão đó, muốn nhìn xem họ là thần thánh phương nào.
“Anh không biết đâu, ngày nào cũng phải vận dụng mười hai phần tinh thần, mỗi ngày trôi qua đều rất mệt mỏi.” Tô Mạt lẩm bẩm. Nhưng không được nhân dịp nghỉ mà thả lỏng thần kinh căng chặt.
Lục Trường Chinh hôn lên đầu cô: “Vậy em ngủ đi, hôm nay anh sẽ đưa con đến quân đội.”
Tô Mạt phất tay ý nói anh tự sắp xếp là được.
Năm nay Lục Trường Chinh 29 tuổi, quân đội cố ý hướng anh phát triển lên quân sự chính phủ, hầu hết anh đã mặc kệ để các đội phó dẫn dắt đội làm nhiệm vụ, trừ những nhiệm vụ khá rắc rối thì anh mới tự mình làm, vì thế năm nay có nhiều thời gian ở nhà hơn.
Quốc gia đang chuẩn bị thử nghiệm thành lập lực lượng quân đội đặc biệt ở Quảng Châu theo hình thức lữ đoàn, lấy tên là ‘Thanh gươm Nam Quốc.’
Tư lệnh Hứa đã giao cho Lục Trường Chinh phụ trách việc này, trong khoảng thời gian đó, Lục Trường Chinh đã thông báo đến các quân khu trên cả nước, chờ đợi những quân nhân giỏi từ các quân khu đến. Chắc qua một khoảng thời gian nữa sẽ bận rộn hơn.
Nhân dịp có thời gian ở nhà chăm con nhiều hơn, giảm bớt gánh nặng của vợ.
Sau khi rửa mặt xong, Lục Trường Chinh gọi hai đứa nhỏ dậy, ba cha con đánh võ ở sân sau rồi Lục Trường Chinh dẫn hai đứa nhỏ đi ăn sáng ở nhà ăn, thuận tiện mua cho Tô Mạt một xuất.
Khi Lạc Lạc về không thấy mẹ đâu, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ vẫn chưa dậy ạ?”
Sau khi nói xong định chạy vào phòng tìm nhưng bị Lục Trường Chinh kéo lại.
“Mẹ đi học mệt, hiếm có ngày nghỉ ngơi, con để mẹ ngủ thêm một lúc đi, hôm nay hai đứa đi đến đội với cha.”
“Hả? Đi nữa à?” Gương mặt của Lạc Lạc trở nên tiều tụy, cậu bé còn tưởng hôm nay sẽ được ôm hôn mẹ chứ.
Trong khoảng thời gian này tiểu đội đặc biệt đang luyện tập ẩn nấp, Lạc Lạc không thấy hứng thú với trò trốn tìm vì lần nào cậu bé cũng bị người khác tìm ra, chẳng thú vị chút nào.
Tuy nói thế nhưng Lạc Lạc vẫn ngoan ngoãn leo lên xe với Lục Trường Chinh.
Mấy tháng trước Lục Trường Chinh lại thăng chức, tiền lương tăng từ 159 tệ lên 177 tệ và được cung cấp xe. Nhưng anh không muốn cảnh vệ đưa đón nên tự lái xe.
Lục Trường Chinh đi đến viện quân y trước lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe của đội.
Tiểu đội đặc biệt chuyên làm những nhiệm vụ nguy hiểm nhất, quân đội coi trọng sức khỏe của bọn họ, mỗi năm sẽ làm kiểm tra sức khỏe một lần.
Sau khi lấy được kết quả kiểm tra sức khỏe, anh đi vòng đến văn phòng, định tìm bác sĩ lấy đồ dùng tránh thai.
Từ lần quay về nhà, Lục Trường Chinh đã tìm chuyên gia để kiểm tra hai lần, không thấy có vấn đề gì, kết quả mọi thứ đều bình thường. Lục Trường Chinh nghĩ rằng mình thường xuyên không ở nhà nên không để ý lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-343.html.]
Nhưng từ cuối tháng sáu, anh gần như không thể b.ắ.n ra được, anh và vợ làm chuyện đó rất thường xuyên, khi nào anh ở nhà, vợ không có chướng ngại sức khỏe thì sẽ không dừng lại, bọn họ không dùng biện pháp bảo vệ nhưng bụng của vợ vẫn không có phản ứng gì.
Nếu vấn đề không phải do anh thì là do vợ. Nhưng vợ từng sinh con, có lẽ lúc sinh đã làm ảnh hưởng đến cơ thể, cũng có thể là năng lực s.i.n.h d.ụ.c của vợ có vấn đề.
Lục Trường Chinh nghiêng về vế sau hơn.
Anh cảm thấy có hai đứa nhỏ là đủ rồi, sau đó chẳng quan tâm nữa, thuận theo tự nhiên là được.
Nhưng cuối tuần thấy vợ học hành mệt mỏi, Lục Trường Chinh quyết định lấy đồ dùng tránh thai. Xác suất là chuyện không ai nói trước được, lỡ như lại có em bé trong lúc bọn họ không muốn sẽ làm tăng gánh nặng cho vợ.
Bác sĩ kia thấy Lục Trường Chinh đi vào thì sửng sốt, tưởng Lục Trường Chinh tới để kiểm tra, có hơi bất đắc dĩ nói: “Đội trường Lục, anh lại có chuyện gì thế?”
Đây là lần đầu tiên Lục Trường Chinh đến để lấy đồ tránh thai, anh đang suy nghĩ xem phải nói thế nào.
Bác sĩ thấy anh không nói gì thì thở dài: “Đội trưởng Lục, vết thương lần trước không ảnh hưởng đến khả năng s.i.n.h d.ụ.c của anh. Nếu anh không tin tôi hãy đến tìm chuyên gia ở Bắc Kinh, ông ấy là người có sức ảnh hưởng trong ngành này.”
Bác sĩ thấy rất lạ, những người đàn ông khác gặp chuyện này đều giấu giếm sợ người khác biết, đội trưởng Lục này tới kiểm tra ba bốn lần. Nếu không có con thì dễ hiểu, nhưng rõ ràng đội trưởng Lục đã có một cặp sinh đôi.
Bác sĩ đề xuất: “Hay anh gọi vợ anh đến kiểm tra xem, có lẽ vấn đề ở chỗ cô ấy.”
Lục Trường Chinh nghe thấy tên Tô Mạt thì vội xua tay: “Bác sĩ Trần, hôm nay tôi tới tìm anh không phải để kiểm tra, tôi muốn lấy chút đồ tránh thai.”
Bác sĩ Trần:...
Trước đây tới tìm ông ấy kiểm tra khả năng sinh dục, bây giờ lại muốn tìm đồ tránh thai, định chơi trò gì thế? Hay là…
Bác sĩ Trần nhìn Lục Trường Chinh bằng ánh mắt nghi ngờ, nhắc nhở: “Đội trưởng Lục, anh đừng làm ra chuyện sai lầm nhé.”
Lục Trường Chinh đen mặt: “Anh nghĩ gì thế? Vợ tôi mới thi đậu đại học, đang trong lúc bận học, tôi phải dùng biện pháp an toàn vì không muốn cô ấy mang thai trong lúc này ảnh hưởng đến việc học của cô ấy.”
Bác sĩ Trần định nói theo tình hình của hai người không cần tránh thai, nhưng lại không nói nữa, lặng lẽ lấy mấy túi đồ dùng tránh thai trong ngăn kéo cho Lục Trường Chinh.
Biện pháp tránh thai thời đại này được sản xuất bởi nhà máy cao su Thanh Đảo, đựng trong túi giấy, một túi chỉ có hai cái, có bốn size lớn, vừa, nhỏ và siêu nhỏ. Bác sĩ Trần đã từng khám cho Lục Trường Chinh, hiểu rõ kích thước của anh nên đưa cho anh size lớn.
“Cho tôi nhiều một chút, mấy cái này chỉ vài ngày là hết.”
Bác sĩ Trần:...
Bác sĩ Trần: “Đội trưởng Lục, thứ này có thể tái sử dụng, phía sau túi có hướng dẫn sử dụng, anh xem đi.”
Cuối cùng ông ấy không nhịn được nói tiếp: “Đội trưởng Lục, tôi đề nghị phải tiết chế chuyện phòng the, đừng làm quá thường xuyên, không tốt cho cơ thể và không dễ thụ thai đâu.”
Lục Trường Chinh không quan tâm, đọc hướng dẫn sử dụng, phát hiện sau khi rửa sạch phải bôi tột tan gì đó, khóe miệng giật giật: “Cho tôi thêm mấy cái đi, vợ tôi có bệnh sạch sẽ, cô ấy không thích dùng lại đâu.”
“Đội trưởng Lục, thứ này mỗi người mỗi tháng chỉ được nhận ba túi thôi.” Ý của bác sĩ Trần là đã đưa cho anh nhiều lắm rồi.
Lục Trường Chinh cạn lời: “Không đủ thì sao?”
Bác sĩ Trần dừng một lúc: “Có thể mua, một hào một túi.”
“Được, thế anh cho tôi 30 túi trước đi.”
Đôi mắt của bác sĩ Trần suýt nhảy ra ngoài, đội trưởng Lục trâu bò thật, bảo sao có thể trở thành đội trưởng của tiểu đội đặc biệt, vợ anh cũng khổ thật đấy.
Bác sĩ Trần viết đơn cho Lục Trường Chinh, tìm một cái túi lớn để anh đựng đồ, bảo anh đến quầy thu phí mua.
Nhân viên ở quầy thu phí thấy Lục Trường Chinh mua ba mươi túi đồ tránh thai thì nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ.
Khi Lục Trường Chinh quay lại, Lạc Lạc thấy anh cầm một túi thuốc lớn thì ngạc nhiên hỏi: “Cha, cha bị bệnh à? Sao lấy nhiều thuốc thế?”
Sau khi nói xong muốn cầm lên xem.
Tuy Lục Trường Chinh mặt dày nhưng ở trước mặt con cái phải có sĩ diện, anh vội né đi, cất đồ thật kỹ.
“Đây là đồ người trong đội cần dùng, lát nữa cha phải phát cho mọi người, con đừng động vào.”
“Dạ.” Lạc Lạc trả lời rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ Lục Trường Chinh lái xe đến đội.
Trong các buổi huấn luyện của tiểu đội đặc biệt thường xuyên có người bị thương, có thuốc trị thương bình thường nhưng đó là thuốc được quân đội phát cho, Lục Trường Chinh không phải đến bệnh viện lấy.
Lạc Lạc không hiểu nhưng An An biết điều đó.
Cô bé nhìn cái túi lớn, An An đoán Lục Trường Chinh lấy thứ gì đó không thể để cho con nít chúng nó biết được.