Khi đến đội, Lục Trường Chinh thả hai con xuống, cho người đưa hai đứa trẻ tới sân huấn luyện, tham gia tập huấn với các tân binh.
Các tân binh đang tiến hành huấn luyện đu dây. Trong tương lai, đây là một nội dung huấn luyện thường quy dành cho lính đặc chủng, đặc công, thậm chí là cả lính cứu hoả nữa. Nhưng, đối với bộ đội thời kì này, đây quả là một phương pháp vô cùng tiên tiến.
Khi Lục Trường Chinh mới đề xuất việc hạng mục huấn luyện này, anh phải đấu tranh với các lãnh đạo rất lâu thì mới được phê chuẩn.
Xét cho cùng, việc bồi dưỡng đào tạo quân tiên phong không hề dễ dàng. Chỉ dựa vào một sợi cáp để trượt từ khoảng cách năm mươi mét xuống mặt đất trong vòng mười mấy giây đồng hồ là điều rất khó khăn. Nếu bộ đội không may bị ngã c.h.ế.t thì đó chính là tổn thất của quốc gia.
An An Lạc Lạc là “khách quen” của đội, mọi người đều đã quen với bọn nhỏ. Vừa thấy hai chị em tới đây, ai nấy đều rối rít vẫy tay gọi chúng qua đó.
Đối với những tân binh vừa mới gia nhập tiểu đội đặc chủng này, hai đứa trẻ chính là “doping” của họ, mỗi khi nhìn thấy chúng tới đây, bọn họ luôn tập luyện tích cực hơn hẳn.
Bởi vì trong đội của họ có một quy định bất thành văn, nếu ai thua kém hai đứa con của Lục Diêm Vương thì người đó sẽ chịu trách nhiệm rửa dọn nhà xí.
Chị An quá khủng bố, nhưng đa số các hạng mục khác đều rất dễ có thể vượt qua tên nhóc Lạc Lạc.
Thấy hai đứa bé tới đây, đội phó Vu phụ trách huấn luyện lần này nói với người lính dẫn chúng đến: “Đội trưởng bảo cậu đưa chúng qua đây à?”
Cậu lính kia gật đầu.
Đội phó Vu khẽ cau mày. Đội trưởng bạo gan quá rồi, huấn luyện đu dây chứa đựng rất nhiều nguy hiểm, những người được chọn vào quân tiên phong cũng khó tránh khỏi việc bị thương do ngã. Hai đứa trẻ còn nhỏ như vậy, ngộ nhỡ chúng bị ngã, chị dâu sẽ xé xác anh ta mất.
“An An Lạc Lạc, hạng mục huấn luyện này khá nguy hiểm, các cháu đứng ở dưới quan sát trước, xem có thành thạo hay không rồi hẵng nói tiếp.” Đội phó Vu nói.
Quá nguy hiểm, anh ta không dám để hai đứa lên trên, đợi đội trưởng đến rồi bàn tiếp.
Hai chị em lui xuống đứng một góc quan sát trực diện.
Độ cao này đối với An An thì chỉ là trò trẻ con, cô bé quan sát kỹ xảo là chủ yếu. Sau khi nhìn vài lượt, cô bé cơ bản đã nắm được nó.
Lạc Lạc thì ngược lại, sắc mặt cậu bé hơi tái nhợt. Mặc dù Lạc Lạc rất thông minh nhưng chung quy lại vẫn chỉ là một đứa trẻ, cậu cảm thấy khá sợ khi phải trượt nhanh từ trên cao xuống đất bằng một sợi dây cáp.
An An thấy sắc mặt em trai không ổn lắm nên hỏi nhỏ: “Đừng sợ. Lúc tụt xuống, em hãy cố bám chân sát với tường, một tay nắm chắc dây cáp bên trên, một tay dồn sức kéo dây cáp ở phía dưới ra xa, giảm bớt trọng lượng khi tụt xuống.”
“Mới đầu, em không nên ham nhanh, cứ chầm chậm thôi, sau vài lần luyện tập mới từ từ tăng tốc độ.”
“Bên dưới có thảm an toàn, vả lại còn có mọi người quan sát, sẽ không nguy hiểm gì đâu.”
Lạc Lạc gật đầu, cậu bé nhìn An An bằng ánh mắt sùng bái: “Chị, chị không sợ à?”
An An rất muốn nói mình không sợ, nhưng nhìn vào dáng vẻ của Lạc Lạc, cô bé bèn sửa lời: “Sợ, nhưng khắc phục là được.”
Khi Lục Trường Chinh giải quyết xong những việc khác thì đã sắp tới mười một giờ rồi. Thấy hai chị em vẫn đứng một bên không tham gia huấn luyện, anh liền tiến lên chuẩn bị đích thân hướng dẫn bọn nhỏ.
Khi các tân binh trong đội huấn luyện nhìn thấy Lục Trường Chinh, ai nấy đều trở nên căng thẳng, tốc độ trượt xuống cũng tăng lên đáng kể.
Đội phó Vu thấy Lục Trường Chinh dẫn hai đứa trẻ đi lên bèn tiến lại khuyên nhủ: “Đội trưởng, bọn trẻ còn nhỏ, hay là đợi chúng lớn rồi tính tiếp?”
Lục Trường Chinh xua tay: “Nếu muốn theo con đường này thì phải học càng sớm càng tốt.”
Hai ngày trước, lãnh đạo đã tìm gặp anh và nhắc đến chuyện nước S bắt được một đặc vụ nước M. Điều bất ngờ là đứa nhỏ này mới chỉ mười một tuổi nhưng đã ẩn mình ở nước S từ năm tám tuổi, lợi dụng thân phận trẻ con để tuồn đi rất nhiều tin tình báo khỏi nước S.
Nghe nói đứa nhỏ kia có kỹ năng b.ắ.n s.ú.n.g vô cùng chuẩn xác, rất nhiều người của nước S đã phải bỏ mạng mới có thể bắt được nó.
Vì vậy, trong thời đại nhiễu nhương này, bọn họ tuyệt đối không được xem thường một đứa trẻ.
Lục Trường Chinh cho hai đứa nhỏ mặc trang bị bảo hộ, tìm hai sợi dây cáp cạnh nhau rồi nói với An An, “An An, con làm trước đi, không phải sợ, cha đang ở bên cạnh con. Nếu có nguy hiểm, cha sẽ bảo vệ con.”
An An, sau khi cài xong móc trượt cáp, cô bé bước ra khỏi rào bảo vệ, trượt xuống dưới cùng Lục Trường Chinh. Mặc dù An An đã làm chậm đi nhưng tốc độ của cô bé vẫn còn quá nhanh so với một người vừa tiếp xúc với dây cáp, đoán chừng không mất hơn bốn mươi giây.
Thấy con gái nhanh như vậy, đôi mắt Lục Trường Chinh hơi loé sáng.
Anh biểt con gái mình có bí mật, hơn nữa vợ anh cũng biết đến bí mật, nhưng vì hai mẹ con cô chưa nói nên anh cũng không hỏi.
Có vẻ như đã đến lúc phải hỏi chuyện con gái rồi. Đôi khi thi thoảng giấu dốt cũng là điều tốt, xuất sắc quá lại dễ làm người ta ghen tị. Hiện tại cô bé còn nhỏ, chưa có đủ khả năng tự bảo vệ bản thân.
Các tân binh đứng một bên quan sát, thấy An An “vèo” một chút đã tụt xuống, mọi người cùng hít một hơi lạnh.
Chị An à, chẳng chừa đường sống cho người ta tí nào.
Có vài người lần đầu tiên thử phải tốn hai, ba phút mới xuống đến nơi, lúc này lại càng đỏ mặt vì xấu hổ.
Chẳng lẽ là vì bọn họ thật sự quá cùi bắp?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-344.html.]
Mặc dù người ngoài nhìn vào sẽ thấy đu dây rất dễ, thoáng cái đã hạ xuống đất nhưng khi thực sự đến lượt mình, họ sẽ biết mùi ngay.
Đặc biệt là thời này có rất ít nhà cao tầng, cũng rất hiếm có cơ hội đi máy bay, phần lớn mọi người ít nhiều gì cũng có chút sợ độ cao.
Để vượt qua nỗi sợ độ cao trong lòng, hơn nữa còn phải cố gắng trượt xuống với tốc độ nhanh nhất và đảm bảo bản thân được an toàn là chuyện vô cùng khó khăn.
Thấy An An không có vấn đề gì, Lục Trường Chinh để cô bé đứng chờ ở một bên, tiếp đó đi qua chuẩn bị chỉ dạy Lạc Lạc.
Lạc Lạc không thể bình tĩnh như An An, chỉ đứng trên cao nhìn xuống dưới đã thấy hai chân run run, lòng hốt hoảng bất an.
Lục Trường Chinh xoa đầu cậu bé rồi nói: “Đừng sợ, cha ở cạnh con mà, cha sẽ bảo vệ con.”
“Cha phải làm được nhé, nếu con ngã thì con sẽ mách mẹ, mẹ nhất định sẽ bơ cha lâu ơi là lâu.”
Lục Trường Chinh chìa ngón út ra: “Cha ngoéo tay với con, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Lạc Lạc vỗ vào tay Lục Trường Chinh, “Trẻ con ba bốn tuổi mới ngoéo tay, con đã là đứa nhỏ năm tuổi rồi. Cha nhớ nhất định phải bảo vệ con an toàn nhé, nếu không con sẽ nói mẹ bơ đẹp cha.”
“Được.” Lục Trường Chinh vừa nói vừa cài móc trượt cáp cho Lạc Lạc, ôm lấy cậu bé rồi thả ra ngoài rào bảo vệ.
Lạc Lạc sợ hết hồn, lấy cả tay lẫn chân bám vào rào bảo vệ, hô lên: “Chờ chút, chờ chút, để con xuống chậm thôi, chậm thôi.”
Các quân nhân đang đứng xem không khỏi bật cười thành tiếng. Thế này mới đúng chứ, đó mới là dáng vẻ của một người mới nên có.
Bộ dạng của chị An ấy à? Quả là phi nhân loại!
Sau khi cài móc trượt cáp ổn thoả, Lục Trường Chinh tung người nhảy khỏi rào bảo vệ, đứng chờ Lạc Lạc chuẩn bị xong.
Lạc Lạc lần lữa mất một hồi lâu, lúc này mới nắm chặt dây cáp, từ từ tụt xuống dưới từng chút một.Lục Trường Chinh vừa đu xuống cùng cậu bé một cách chậm rãi vừa lên tiếng động viên con.
Cuối cùng, An An dùng hết một phút năm mươi giây. Tốc độ này tuy không được tính là nhanh nhưng so với người mới học thì thành tích này cũng không kém cỏi chút nào.
Sau khi hạ đến nơi, Lạc Lạc đặt m.ô.n.g ngồi xuống đất, “Làm con sợ c.h.ế.t đi được! May mà không rơi!”
Lục Trường Chinh cảm thấy buồn cười, anh nhấc Lạc Lạc đứng lên, nói: “Đi, cha trượt cùng con thêm vài lần nữa, quen rồi sẽ không con sợ nữa.”
Lạc Lạc lập tức suy sụp ra mặt: “Hả? Lại là con ạ? Không phải là đến lượt chị ạ?”
“Chị con không sợ nên sẽ tập ít hơn. Con còn sợ, phải tập thêm.” Lục Trường Chinh đáp.
Lạc Lạc ủ rũ đi theo sau Lục Trường Chinh. Sau hai lần trượt xuống, Lạc Lạc đã không còn sợ như trước, thậm chí còn hơi hơi cảm thấy thoải mái, tốc độ cũng nhanh hơn kha khá, chỉ mất hơn một phút một chút đã đáp xuống được rồi.
Lúc này đã là mười một giờ rưỡi. Những người khác tập hợp rồi về ăn trưa, nơi này chỉ còn ba cha con họ.
Lục Trường Chinh gọi An An đến bên mình: “An An, lần sau bắt đầu học nội dung huấn luyện khác, ban đầu còn phải giấu tài đi, không nhất thiết phải thể hiện hết sức mình. Hãy cho người ta thấy được sự tiến độ của con một cách từ từ, như thế sẽ tốt hơn nhiều.”
Kiếp trước An An sống rất vô tư, lúc đầu chỉ cần tu luyện với sư phụ sư huynh. Sau này, bị người ta hãm hại truy sát, cô bé ngày nào cũng phải tập trung tinh thần, không cho phép bản thân yếu đuối chút nào.
Do đó, cho dù An An đã cố ý giấu tài thì cũng không kiềm chế được nhiều, biểu hiện của cô bé vẫn đặc biệt xuất sắc.
“Thật ra con đã giấu rồi.” An An hơi sửng sốt, cuối cùng chọn cách nói thật. Đối phương là cha của cô, cha sẽ không hại cô.
Lục Trường Chinh thoáng kinh ngạc, anh không ngờ An An đã cố tình giảm tộc độ. Con gái anh thực sự là thiên tài dị bẩm.
“Được rồi, con trượt xuống đi. Nhưng hãy nhớ kỹ, tốc độ là thứ yếu thôi, nhất định phải đảm bảo bản thân được an toàn.” Lục Trường Chinh muốn xem con gái mình có thể nhanh đến mức nào nếu không tự giấu tài đi.
Sau khi hai cha con đều chuẩn bị xong, Lục Trường Chinh hô “bắt đầu”, An An “vù” một tiếng đã tuột xuống.
Lục Trường Chinh sợ điếng hồn, nghĩ rằng con gái bị trượt ngã, vội vàng đu xuống cứu con.
Tuy nhiên, vào lúc Lục Trường Chinh tụt xuống, An An cũng đã tiếp đất vững vàng.
Lục Trường Chinh: “…”
Hoá ra con gái không bị rơi xuống mà là tự trượt xuống. Hơn nữa tốc độ của cô bé rõ ràng con nhanh hơn anh. Điều này cũng đồng nghĩa với việc anh chưa kịp bấm thời gian.
Lục Trường Chinh gọi Lạc Lạc lại, dạy cậu bé cách bấm giờ. Sau đó anh và An An lại lên trên, cùng trượt một lần lưỡi.
Khi nhìn thấy thành tích “10 giây” do Lạc Lạc bấm ra, anh lập tức giật mình sững sờ.
Bản thân anh đu xuống từ độ cao năm mươi mét hết 13 giây, không ai trong đội có thể phá vỡ mốc thời gian này, không ngờ anh lại bị con gái vượt mặt xa như vậy.
Quả đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, hậu sinh khả uý mà!