Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 345

Tô Mạt ngủ tới gần trưa mới tỉnh, chỉ có một mình nên cô cũng lười nấu cơm, sau khi rửa mặt xong, cô cầm hộp cơm chuẩn bị tới phòng ăn lấy cơm ăn.

Lúc đi ngang qua phòng cách vách, cô thấy Vương Thúy Mai ngồi trên băng ghế nhỏ ở cửa ngẩn người nhìn ra ngoài sân.

“Chị dâu Vương, đang làm gì ở đây vậy?” Tô Mạt chào hỏi bà ta.

Từ lúc không làm con buôn nữa, dường như Vương Thúy Mai đã ít sức sống hơn ngày trước, Tô Mạt đã nhiều lần bắt gặp bà ta ngồi ngẩn người.

Nghe có người gọi mình, Vương Thúy Mai mới lấy lại tinh thần, cười mỉa: “Không làm gì cả.”

Thấy Tô Mạt cầm hộp cơm, bà ta ngẩng đầu nhìn mặt trời, nói: “Ấy, cũng trưa tới nơi rồi, chế còn chưa nấu cơm.”

Nói xong liền chạy vội vào nhà nấu cơm.

Tô Mạt thấy vậy cũng lắc đầu. Trước khi quốc gia chưa có điều lệnh rõ ràng, gia đình quân đội mà lại làm con buôn thì quả thực có hơi không tốt lắm nhưng thực ra cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, cẩn thận một chút là được.

Có điều dù sao cũng là chuyện nhà người khác, Tô Mạt cũng không tiện nói nhiều. Hơn nữa cô mới phát hiện hình như Trịnh Quốc Thịnh không thích người nhà mình qua lại với người nhà cô, cô cũng không có sở thích sáp sáp vô người không cần mình, mọi người thân sơ sơ là đủ rồi.

Buổi chiều, Tô Mạt đạp xe tới trường thăm cha mẹ, giúp Mạc Ngọc Dung làm chút việc, một ngày nghỉ cứ thế trôi qua.

Ngày tiếp theo, mọi người ai đi làm vẫn đi làm, ai đi học vẫn đi học, ai huấn luyện vẫn huấn luyện.

Cuộc sống cứ tất bật như thế, đảo mắt cái đã qua nửa tháng.

Hạ tuần tháng mười, báo đăng tin vui lớn, cục chính trị trung ương đã tiến hành bắt giữ bốn người kia cùng với những bang phái nòng cốt ở Bắc Kinh, Thượng Hải, đồng thời cũng tiến hành cô lập thẩm tra, chính là buổi phán quyết trong lịch sử.

Nhìn qua chuỗi danh sách dài đăng trên báo, rất nhiều người mừng tới chảy nước mắt, bao gồm cả Tô Đình Khiêm.

Cuối cùng ông cũng có thể trở về nhà!

Năm ngoái mặc dù bốn người kia bị khống chế nhưng cũng chỉ là tạm thời rời xa trung tâm quyền lực, nhưng vẫn không ngừng lén lút hành động, luôn âm mưu kéo nhau quay trở lại. Vì để an toàn, trước đó Tô Đình Đức vẫn không muốn để bọn họ trở về Thượng Hải.

Hôm nay, những người đó và kể cả nanh vuốt của bọn họ dường như đã bị nhổ tận gốc, hỗn loạn cả mười năm, đến đây đã kết thúc.

Buổi tối, sau khi hai người Tô Đình Khiêm tan việc, họ cố ý tới viện gia chúc, thương lượng với Tô Mạt, bọn họ chuẩn bị tháng sau xin nghỉ mấy ngày để trở về Thượng Hải một chuyến.

Ông thực sự nóng lòng muốn trở về, nhìn xem nhà mình rốt cuộc đã ra làm sao. Chủ yếu là muốn xem thử những thứ kia còn ở đó hay không. Anh của ông cũng đã tìm người đi nhìn nhà, nhưng cũng chỉ nhìn được bên ngoài chứ không thấy được bên trong.

Tô Mạt nghe xong thì trong lòng hơi căng thẳng. Những món đồ trong mật thất đang ở trong không gian của cô, bây giờ không thể để họ trở về được.

“Cha, đừng vội, người ta nói trùng trăm chân c.h.ế.t còn giãy, chẳng may bọn họ còn để lại chiêu cuối, bây giờ cha đi về chẳng phải là chui đầu vào lưới sao?” Tô Mạt khuyên nhủ.

“Tình hình bây giờ đã như thế này, nếu đồ đã không còn thì cha về cũng vô ích, nhất định không tìm lại được. Nếu như vẫn còn ở đó thì càng không cần phải nóng nảy, những người đó tìm lâu như vậy cũng không phát hiện được, giờ càng không phải sợ.”

“Biểu hiện của chúng ta càng bình tĩnh càng tốt, ai biết phía sau có người nào đang dán mắt vào chúng ta hay không. Đợi thêm mấy tháng nữa, chờ con nghỉ đông rồi con sẽ theo cha về chung. Đến lúc đó cũng đưa An An, Lạc Lạc đi Thượng Hải thăm thú, hai đứa chưa từng đi đến Thượng Hải nữa mà, dịp này để hai đứa đi xem thử chỗ mẹ mình lớn lên.”

“Cha về hai ngày thăm nhà, sau đó trở lại, cha còn chưa từ chức nữa mà, đi không được bao lâu.” Tô Đình Khiêm nói.

Mặc dù con gái nói cũng có lý nhưng bây giờ những người đó đều là hổ không răng, có thể làm thế nào được?

“Cha, không nên coi thường, con thỏ nóng nảy còn cắn người.” Tô Mạt nói: “Chủ yếu là qua mấy ngày nữa Trường Chinh lại sắp đi ra ngoài, đoán chừng là một hai tháng nữa mới trở về, con còn phải đi học, trẻ con cũng không ai trông.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-345.html.]

Tô Mạt để lộ biểu cảm hết sức đáng thương: “Còn muốn làm phiền cha với mẹ tan việc tới trông giúp nữa.”

Nói xong, đá Lục Trường Chinh một cái.

Lục Trường Chinh lập tức hiểu ý, áy náy nói: “Dạ, cha mẹ, bên trên có nhiệm vụ mới giao xuống, con cũng không có cách nào. Đành phiền cha mẹ giúp trông bọn trẻ, chờ con trở lại con sẽ đưa hai người về, có con ở đó thì đảm bảo sẽ an toàn hơn.”

Tô Đình Khiêm trợn mắt nhìn anh một cái, lại là thằng nhóc này cản trở, cứ tối ngày có nhiệm vụ, có điều ông cũng đồng ý.

Mấy năm chung sống với nhau, Tô Đình Khiêm cũng công nhận Lục Trường Chinh.

Tuy rằng con rể khá bận rộn, nhưng phẩm chất không thể chê được, đối xử với con gái ông rất tốt, cũng rất kính trọng họ, có trách nhiệm làm bố với bọn trẻ.

Họ thường xuyên đến viện gia chúc để giúp trông cháu, vã đã thấy sự vất vả của những người vợ của quân nhân. Trong viện gia chúc này, nhiều người chỉ lo công việc không quan tâm đến việc nhà. Khác với những người đó, quả thật Lục Trường Chinh đã làm rất tốt.

Bởi vậy, chuyện trong nhà đến lúc đó anh biết thì biết thôi, ông cũng không định giấu anh. Dù sao sau này, những thứ của họ sớm muộn gì cũng là của Mạt Mạt, của Mạt Mạt sau này cũng là của hai đứa nhỏ.

Không có lý do gì mà cả nhà đều biết chỉ có anh là không biết.

Không chỉ có nhà Tô Đình Khiêm mà cả vợ chồng Tô Đình Đức cũng bàn bạc chuyện đi xem đồ.

“Em tìm thời gian xin nghỉ, chúng ta đến Quảng Châu để xem ông cụ để lại những gì. Mọi chuyện đã xong xuôi, chúng ta phải đưa quà để cảm ơn người khác.” Tô Đình Đức nói với Phó Mạn Hoa, ông ấy đã tìm được lý do, nói rằng đứa con trai bất hiếu Tô Dịch Viễn không chịu học hành, ông ấy phải đến dạy dỗ một trận.

Họ có thể kết nối với nguyên soái Nam Phi là nhờ nhiều có mối quan hệ, tốn không ít ân tình.

Mặc dù người khác không nói nhưng họ đều biết Trung Quốc là nước trọng lễ nghi, có ơn thì nhất định phải trả. Như vậy, sau này có chuyện gì hay cần người khác giúp đỡ thì người ta mới vui vẻ.

“Được rồi, em sẽ xin nghỉ phép mấy hôm.” Phó Mạn Hoa nói, bà ấy cũng hơi tò mò không biết cha chồng đã giấu những gì.

“Đồ của Đình Khiêm ở Thượng Hải có giữ được không?”

Tô Đình Đức lắc đầu: “Không biết, chắc phải đợi Đình Khiêm về mới biết được.”

Thời điểm đó, có rất nhiều đến dãy nhà kiểu Tây, rất nhiều căn nhà kiểu Tây bị trưng dụng, hơn nữa thời gian đó có lực lượng vũ trang canh gác, người của ông ấy không thể vào được.

Sau này, những người đó chuyển đi, ông ấy cử người đến xem thì thấy ngôi nhà vẫn ổn không bị phá.

Nhưng những người khác không biết, chỉ có thể xem nhà, còn đồ đạc cất giấu trong nhà có bị lấy đi không thì phải tự mình về xem mới biết được.

Mấy ngày sau, vợ chồng Tô Đình Đức đến Quảng Châu, lúc hai người đến trời đã gần tối nên đi thằng đến khu mái vòm của Tô Dịch Viễn ở.

Hôm nay trên đường đi học về, Tô Dịch Viễn gặp một người bán ngỗng quay, anh ta liền mua nửa con, sau đó đến quán cơm quốc doanh mang về mấy món xào và vài bát cơm, anh ta mua thêm hai chai rượu rồi gọi người anh em mới quen đến uống vài chén.

Em gái dặn anh ta hỏi xem có ai bán cửa hàng không. Những chuyện này anh ta chỉ là người vùng khác nên không tiện hỏi thăm, làm quen với dân anh chị biết nhiều tin tức sẽ dễ dàng hơn.

Người anh em mới quen này của Tô Dịch Viễn chính là tên cầm đầu của chợ đen, là người thân của bà Từ - Phát Tử, tên thật là Từ Khải Phát. Trước khi nhập học Tô Dịch Viễn đi khảo sát tình hình đã đến chợ đen mà anh ta quản lý rồi nhìn thấy anh ta từ xa.

Mấy ngày trước, trường của Tô Dịch Viễn họp tối, lúc về hơi muộn, tình cờ bắt gặp người ở chợ đen âm mưu hãm hại Từ Khải Phát, Từ Khải Phát một chọi nhiều người rơi vào thế bất lợi.

Tô Dịch Viễn vừa nhìn đã thấy cơ hội làm quen đến rồi nên lập tức ra tay giúp đỡ.

Mặc dù Tô Dịch Viễn không nghiêm túc nhưng dù sao cũng đã tham gia quân đội nhiều năm, thân thủ vẫn khá tốt, hai người hợp sức nhanh chóng đối phương tơi bời, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Bình Luận (0)
Comment