Từ Khải Phát rất để ý nghĩa khí giang hồ, Tô Dịch Viễn cứu anh ta nên lập tức nhận làm anh em. Từ Khải Phát cũng ở gần Bắc Kinh, nên thường xuyên mời Tô Dịch Viễn ăn cơm, hay qua lại với nhau, hai người nói chuyện rất hợp thậm chí còn cảm thấy đã gặp gỡ tri kỷ muộn màng.
Bình thường đều là Từ Khải Phát mời anh ta, hôm nay hiếm khi mua được đồ ăn ngon, Tô Dịch Viễn cũng chuẩn bị mời Từ Khải Phát một bữa.
Đồ ăn vừa mới bày ra, rót đầy rượu, hai người còn chưa kịp nâng chén uống thì đã nghe có tiếng gõ cửa dưới tầng.
Từ Khải Phát tường là đàn em tới tìm anh ta nên đi ra ban công quát xuống dưới: “Khốn khiếp, có chuyện gì?”
Tô Đình Đức và Phó Mạn Hoa thấy lạ, chẳng lẽ họ đi nhầm? Bèn đi ra hành lang, ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy trên ban công tầng hai có một thanh niên cởi trần miệng ngậm một điếu thuốc.
“Xin chào, cho hỏi đây có phải là nhà của Tô Dịch Viễn không?” Tô Đình Đức hỏi.
Chẳng lẽ thằng con trời đánh đã cho thuê chỗ này rồi sao?
Từ Khải Phát nhìn thấy Tô Đình Đức mặc quân phục, trong lòng cảm thấy lo lắng, c.h.ế.t rồi, chắc đây là cha mẹ của A Viễn, anh ta vội vàng vứt điếu t.h.u.ố.c lá trên miệng, cười nói: “Vâng vâng, đúng rồi ạ, chú dì, xin chào, cháu xuống mở cửa ngay.”
Từ Khải Phát rất quan tâm đến người anh em Tô Dịch Viễn này. Bọn họ làm ở chợ đen, trong mắt người khác chẳng khác nào đám côn đồ, còn những người có công việc đàng hoàng thì ai tôn trọng họ chứ?
Nhưng Tô Dịch Viễn thì khác, gia cảnh tốt, lại là quân nhân chuyển sang làm sinh viên, nhưng khi ở cùng Tô Dịch Viễn, anh ta chưa bao giờ cảm thấy bị coi thường.
Ngược lại, Tô Dịch Viễn còn rất công nhận năng lực của anh ta, khiến anh ta cảm nhận được sự tôn trọng. Một người anh em như vậy, anh ta không muốn đánh mất,
Từ Khải Phát vội vàng đi vào phòng, nói với Tô Dịch Viễn đang lấy bát đũa từ phòng bếp đi ra: “Chết rồi, A Viễn, cha mẹ anh đến đây rồi.”
“Cái gì?”
“Cha mẹ anh, mau đi mở cửa đi.” Anh ta nói xong, vội vàng mặc chiếc áo bị anh ta vứt trên ghế.
Tô Dịch Viễn không mua bàn ăn này, có lần Từ Khải Phát đến đây chơi, thấy nhà anh em chỉ có bốn bức tường trông thật đáng thương nên sai đàn em mang một bộ bàn ăn đến đây.
Đột nhiên, trong nhà Tô Dịch Viễn có sô pha, bàn trà, bàn ghế ăn, nồi niêu xoong chảo… tất cả đều có đủ.
Tô Dịch Viễn định đưa tiền cho Từ Khải Phát, nhưng anh ta sống c.h.ế.t không nhận, Tô Dịch Viễn cũng đành chịu.
Lúc này, dưới tầng vang lên giọng nói đầy uy lực của Tô Đình Đức: “Tô Dịch Viễn, mở cửa!”
Tô Dịch Viễn hoảng sợ: “Mẹ kiếp! Sao ông già lại đến đây.”
Miệng thì nói vậy nhưng người lại nhanh nhẹn chạy xuống mở cửa.
“Cha, mẹ, sao hai người lại đến đây?” Tô Dịch Viễn hỏi.
Tô Đình Đức bước vào, thấy Từ Khải Phát phía sau Tô Dịch Viễn, mặc dù người này đã mặc áo nhưng ở dưới lại mặc quần đùi, chân đi dép lê, nhìn thấy không phải là người đàng hoàng, lập tức mặt ông ấy đen lại.
Từ Khải Phát làm việc ở chợ đen, tự nhiên rất giỏi quan sát sắc mặt, thấy biểu cảm của Tô Đình Đức thì biết ông ấy không thích anh ta.
Anh ta cười nói với Tô Dịch Viễn: “A Viễn, anh bận đi, tôi về trước đây.”
Rồi anh ta lại nói với Tô Đình Đức và Phó Mạn Hoa: “Chú dì, cháu không làm phiền hai người nữa, cháu xin phép về trước.”
Cha mẹ đến, đương nhiên không thể mời Từ Khải Phát uống rượu nữa, Tô Dịch Viễn vẫy tay: “Anh Phát, lần sau lại mời anh uống rượu nhé.”
“Được, lần sau lại uống.” Từ Khải Phát cười rồi đi.
Sau khi Tô Dịch Viễn vẫy tay tiễn Từ Khải Phát đi, anh ta liền đóng cửa lại và đưa cha mẹ lên tầng hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-346.html.]
Trước cửa hiệu ở tầng một, ngoại trừ chiếc xe đạp của Tô Dịch Viễn thì tiệm vẫn vắng vẻ đìu hiu như vậy.
Phó Mạn Hoa lên tầng, thấy đồ dùng trong nhà lại đầy đủ như thế thì có hơi ngạc nhiên. Bà ấy cứ tưởng rằng với tính cách của con trai nhỏ thì chỉ biết mua những vật dùng cần thiết thôi chứ.
Tô Đình Đức thấy trên bàn ăn bày rất nhiều món xào, vừa có thịt vừa có rượu, ông ấy khịt mũi: “Con cũng biết hưởng thụ đấy nhỉ!”
Phó Mạn Hoa kéo ông lại: “Con ăn ngon một chút thì có sao? Ông cứ nói cho sướng cái miệng đi.”
Tô Dịch Viễn không nói gì mà chỉ cười hì hì. Anh ta cầm lấy hành lý trong tay Tô Đình Đức đưa vào trong phòng ngủ của mình.
“Con chỉ mua một chiếc giường, tối nay cha mẹ ngủ ở phòng, con ngủ ngoài phòng khách.”
Phó Mạn Hoa đi theo xem thử, thấy trong phòng có giường, có tủ quần áo, còn có bàn học, trông cũng khá đầy đủ.
“Mẹ cứ tưởng con chỉ biết mua một chiếc giường, có thể ngủ là được thôi chứ.” Phó Mạn Hoa cười.
“Em gái đi mua cùng con, những thứ này đều là em ấy chọn hết đấy ạ.” Tô Dịch Viễn cười nói. Nếu như là bản thân mình, rất có thể anh ta chỉ mua một chiếc giường thật.
“Mua đồ đạc hết bao nhiêu tiền thế?” Phó Mạn Hoa hỏi, định một lúc nào đó bù thêm tiền cho con trai nhỏ.
Tuy hiện giờ anh ta đi học có lương, nhưng dù sao cũng chỉ có một nửa tiền lương. Mỗi tháng được khoảng bốn mươi tệ, thoạt nhìn thì không ít, nhưng thấy thằng nhóc này ăn thịt uống rượu, đoán chừng cũng không còn thừa bao nhiêu tiền.
Huống chi thằng nhóc này còn chưa yêu đương gì, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, bà ấy đang nghĩ đến việc bảo con trai yêu lấy một cô, tiền nong cũng không thể bạc đãi người ta.
“Có mấy đồng đâu mẹ. Con chỉ mua những đồ đạc trong phòng, những thứ khác đều hưởng xái từ anh Phát hết.”
Phó Mạn Hoa ngạc nhiên. Nhìn qua người nọ cũng không giống người tử tế gì, sao lại cho Dịch Viễn nhiều đồ đạc vậy được.
“Cậu ta làm việc gì?” Tô Đình Đức đứng bên ngoài dựng tai lên nghe lén, nghe thấy vậy liền hỏi chen một câu.
“Làm thị trường tự do.” Tô Dịch Viễn chẳng hề để tâm.
Phó Mạn Hoa im lặng một lát, nếu như là trước kia, bà ấy sẽ bảo Tô Dịch Viễn bớt tiếp xúc với mấy người đó. Nhưng họ biết chuyện nhà nước đang thảo luận khôi phục lại doanh nghiệp tư nhân, chỉ là hiện giờ vẫn có một số người không đồng ý. Nhưng thấy thái độ của lãnh đạo, có lẽ không mất bao lâu nữa sẽ thuyết phục được những người đó. Đến lúc đó, những người làm “thị trường tự do” muốn tẩy trắng là vô cùng dễ dàng. Rất có thể sẽ trở thành top người giàu đầu tiên.
Con trai út vẫn luôn muốn kết thừa nghề nghiệp của tiền bối nhà họ Tô. Nếu như muốn kinh doanh trở lại, quả thật rất cần giao thiệp với những người này.
Tô Đình Đức cũng hiểu, nhưng vừa rồi trông người kia quả thật không giống người đàng hoàng. Làm kinh doanh cũng chia theo cấp độ, nhà họ Tô bọn họ có tài nguyên, không cần thiết phải giao thiệp với đủ hạng người.
“Hiện giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của con chính là học tập, bớt tiếp xúc với những người kia đi.” Tô Đình Đức nói.
“Con biết.” Tô Nhất Viễn thở dài, ngoài miệng đồng ý đỡ phải bị mắng. Còn về phần làm thế nào, ông bô cũng không ở đây, làm gì quản tới nơi.
“Con cũng nhập học được gần một tháng rồi, học hành thế nào?”
“Đương nhiên là ổn rồi! Con là ai chứ! Con là người từng làm quản đốc đấy.” Tô Dịch Viễn mỉm cười tự tin.
Anh ta đăng ký học ngành kế toán, nhà họ Tô có truyền thống học kinh doanh. Tô Dịch Viễn cũng rất nhanh nhạy với các chữ số, lại còn có nền tảng, học ngành này cứ như cá gặp nước.
“Đừng có kiêu ngạo tự mãn. Học được thì cứ học chăm chỉ.” Tô Đình Đức khẽ khiển trách.
“Vâng vâng, con biết rồi. Mau ăn cơm mau ăn cơm, nguội cả rồi.” Tô Dịch Viễn nói xong thì vào nhà bếp cầm một bộ bát đũa ra.
Nhiều người thấy Tô Đình Đức hở ra là quở trách Tô Dịch Viễn, cứ nghĩ rằng ông ấy không muốn gặp con trai út. Nhưng Phó Mạn Hoa biết, trong hai thằng con trai, người lão Tô thương nhất chính là Dịch Viễn.
Có điều cách thức ở chúng của cha con họ không giống với những người xung quanh, hình như thích thông qua tranh cãi để bày tỏ tình cảm. Cũng may tính tình Dịch Viễn vô tư, mặc kệ lão Tô la mắng như thế nào, bản thân cũng không quá để bụng. Nếu không với cái tính khí ngang ngạnh này của lão Tô, chỉ e giữa hai cha con đã có ngăn cách rồi.