Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 347

Dịch Sâm làm việc chín chắn, lão Tô cũng bớt lo hơn. Dịch viễn thì cà lơ phất phơ, từ nhỏ đến lớn lão Tô đã dồn nhiều tâm sức vào thằng bé, cũng để tâm nhiều hơn.

Rượu được rót ra, Tô Dịch Viễn và Tô Đình Đức uống mấy ly, nhưng cũng không uống nhiều. Đồ ăn khá phong phú, một nhà ba người ăn một bữa thịnh soạn.

Ăn cơm xong, Tô Dịch Viễn bảo cha mẹ đi tắm trước, nhưng đột nhiên lại gặp rắc rối.

“Mẹ, mẹ tắm bằng nước lạnh được không?” Tô Dịch Viễn hỏi không chắc chắn.

Anh ta luôn tắm bằng nước lạnh, đã quên việc mình cần đun nước tắm. Trong bếp thậm chí còn không có nổi một que củi.

Quảng Châu vào cuối tháng Mười, buổi sáng và buổi tối vẫn còn hơi se lạnh, Tô Dịch Viễn kiểm tra nhiệt độ nước, cảm thấy vẫn chưa ổn nên bảo bà ấy đợi một lúc, mình thì đạp xe đến nhà Từ Khải Phát xin ít củi hoặc than về.

Từ Khải Phát cũng là một người không biết nhen lửa, vả lại chỗ anh ta dùng bình ga nên cũng không có những thứ như vậy.

Có điều người ta lắm đàn em, nên những chuyện nhỏ nhặt này có thể dễ dàng giải quyết. Anh ta bảo Tô Dịch Viễn về trước, nói lát nữa sẽ đưa sang sau.

Tô Dịch Viễn về nhà chưa được mười phút đã có người hét vọng lên: “Anh Viễn, mở cửa.”

Hai đàn em của Từ Khải Phát đang ở dưới tầng, một người mang một cái sọt than tổ ong, một người xách một thùng sắt, bên trong có bốn cục than tổ ong đang cháy nóng rực.

“Anh Viễn, anh Phát bảo chúng tôi đưa than cho anh.”

Nói xong, họ liền xách than lên bếp tầng hai, còn cầm theo cặp gắp than bỏ than hồng vào trong bếp lò của nhà bếp tầng hai. Họ còn chu đáo xả giùm một nồi nước đầy rồi đặt lên lò.

Làm xong liền nhanh nhẹn lui quân.

Phó Mạn Hoa ở một bên quan sát, lòng nghĩ người được gọi là anh Phát này có lẽ không phải là người làm ở thị trường tự do bình thường. Nhìn thái độ cung kính của hai người nọ, chỉ sợ người đó có lai lịch không nhỏ.

Trước kiến quốc, gia đình Phó Mạn Hoa có người thân là thành viên của xã hội đen Thượng Hải nên cũng không quá bài xích những người này. Điều lo lắng duy nhất là liệu người này có dính dáng vào mối quan hệ xấu nào không, sợ sẽ ảnh hưởng hưởng đến con trai.

“Con qua lại với người ta cũng phải chú ý một chút. Bất cứ lúc nào, lợi ích quốc gia cũng là trên hết, rõ chưa?” Phó Mạn Hoa nhắc nhở.

“Con biết rồi.” Vẻ mặt của Tô Dịch Viễn cũng trở nên nghiêm túc.

Nếu đối phương làm điều gì phản bội lợi ích quốc gia, dù quan hệ có tốt đến đâu, anh ta cũng sẽ không để yên. Đây là vấn đề nguyên tắc.

Nhưng xét theo những gì anh ta biết bây giờ, anh Phát không phải là người như vậy.

Anh ta cũng là con cháu của một nhà tư bản. Sau khi được gia đình bảo hộ, giờ chỉ còn lại anh ta và mẹ, mẹ góa con côi. Sức khỏe mẹ anh ta lại yếu, gánh nặng cuộc sống đè nặng lên vai anh ta. Con giun xéo lắm cũng quằn, anh ta chỉ đành làm ở chợ đen.

Đã trôi qua nhiều năm, anh Phát cũng dần trở thành người đứng đầu, quản lý một thị trường tự do.

Đợi cha mẹ tắm rửa xong, Tô Dịch Viễn mới hỏi mục đích họ đến.

“Tới xem ông nội con để lại thứ gì.” Tô Đình Đức cũng không che giấu.

Hai mắt Tô Dịch Viễn sáng lên: “Dẫn con đi với, dẫn con đi với, con cũng muốn xem.”

“Con không cần đi học à?” Tô Đình Đức trừng mắt nhìn anh ta: “Ngày mốt cha và mẹ con phải về rồi, không đợi được đến lúc con nghỉ.”

“Không sao đâu. Sáng mai con xin nghỉ là được mà. Con chỉ đi xem một chút thôi.” Tô Dịch Viễn mừng khấp khởi, có thể giàu trong một đêm hay không phải trông chờ vào nó rồi.

Tô Đình Đức tức giận đến mức muốn đánh người: “Mới khai giảng mấy hồi đã xin nghỉ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-347.html.]

“Cha yên tâm, giáo viên của tụi con rất tốt. Thầy ấy nói chỉ cần con có thể tiếp thu được những kiến thức thầy dạy và đứng đầu trong kỳ thi thì không đến lớp cũng không sao.”

Anh ta thực sự may mắn. Nếu gặp phải một giáo viên người Đức như em gái, một lần vắng học sẽ phải học lại, vậy thì kiểu gì cũng lãnh đủ.

Ngày hôm sau, ba cha con dậy từ rất sớm, chuẩn bị ra bến xe ba bánh gần đó để bắt xe đi Tây Quan.

Trên đường đi bắt gặp mấy bà dì tay xách trúng tre chuẩn bị đi ra ga bán đồ ăn dạo. Tô Dịch Viễn đi qua đó mua ba quả trứng luộc nước trà và ba bọc xôi gà cho bữa sáng.

Bên trong những chiếc thúng tre mà các dì đang xách có phủ một lớp vải phin trắng, bên trên cũng dậy một lớp phải phin. Khi lấy đồ ăn, các dì cũng đeo găng tay trắng, tạo cho người ta một cảm giác khá sạch sẽ và vệ sinh.

Phó Mạn Hoa ở một bên nhìn, không khỏi thở dài, đây không hổ là Quảng Châu. Nếu đây là tỉnh Quảng Tây, những người này bán rong lộ thiên như thế, kiểu gì cũng bị bắt từ lâu.

Sau khi đến nhà ga, Tô Dịch Viễn gọi một chiếc xe ba bánh, nửa tiếng sau đã đến Tây Quan.

Đây là lần đầu tiên Tô Dịch Viễn tới đây, trong lòng anh ta âm ỉ một nỗi niềm phấn khởi.

Nguồn gốc của nhà họ Tô là ở Thưởng Hải, sau này họ mới chuyển đến Quảng Châu. Nhà của nhà họ Tô cũng không nằm ở địa điểm check-in nổi tiếng ở Tây Quan thế hệ sau mà ở một vị trí nằm phía sau một chút.

Hơn nữa phong cách kiến trúc cũng thiên về hiện đại hơn, hơi giống biệt thự đơn lập ở thế hệ sau. Nói đúng ra thì đây không phải là một ngôi nhà Tây Quan truyền thống, chỉ có thể nói là nhà dân cư ở Tây Quan.

Tô Đình Đức dẫn hai người đi qua đường chính, đi vòng đến một căn nhà biệt lập phía sau và lấy chìa khóa ra mở cửa.

Tô Dịch Viễn đánh giá xung quanh, huýt sáo một cái. Đáng tiếc anh ta sinh không đúng thời điểm, nếu không anh ta đã có thể trải nghiệm cảm giác nhà giàu chọc trời là gì rồi.

Tô Đình Đức trừng mắt nhìn anh ta, đẩy cửa đi vào.

Trong sân có một cái hồ khá lớn, bên cạnh còn có một hòn non bộ, nhưng hiện đã cạn hết nước. Những hình chạm khắc trên cửa ra vào và cửa sổ bên trong cũng khá cổ kính.

Cũng may nhà họ Tô cũng coi như là có năng lực bảo quản, nếu không trong thời kỳ Phá tứ cựu đã bị người ta huỷ hoại từ lâu.

Hàng năm Tô Đình Đức đều thuê người đến dọn dẹp, ngoại trừ một ít bụi mịn, trong nhà cũng không quá bẩn. Đồ nội thất cũng được phủ một lớp vải để giảm thiểu hư hỏng.

Trong lúc hai mẹ con đang tham quan, Tô Đình Đức đi đến dưới một cửa sổ. Ông ấy đếm từ trên xuống dưới, đến viên gạch thứ sáu thì ấn mạnh vào.

Sau đó, ông ấy lại đi đến nhà kho bên cạnh, dịch chuyển những tạp vật trên kệ thứ ba đi. Quả nhiên đã thấy đằng sau có ba viên gạch nhô lên rõ ràng.

Khi Phó Mạn Hoa và Tô Dịch Viễn nhìn thấy Tô Đình Đức đi qua đó, họ cũng đi theo.

Tô Đình Đức sai Tô Dịch Viễn cạy ba viên gạch đó lên.

Ba viên gạch chỉ còn một nửa. Sau khi cạy ra, bên trong lộ ra một cái lỗ hình tròn.

Tô Đình Đức lấy ra một vật hình tròn, ấn vào lỗ rồi vặn vài vòng. Sau khi nghe thấy tiếng lạch cạch, ông ấy liền bảo Tô Dịch Viễn cùng mình di chuyển kệ gỗ phía sau. Hai người mò mẫm quanh góc tường một lúc rồi cùng dùng sức, vậy mà bức tường trượt vào trong giống như cánh cửa trượt, lộ ra một gác lửng.

Trong gác lửng có rất nhiều cái rương xếp chồng lên nhau. Rương không quá lớn, là loại dẹt và dễ dàng xách đi.

Hai cha con nhìn nhau rồi cẩn thận lấy rương xuống.

Tổng cộng có 8 cái rương, sáu rương lớn và hai rương nhỏ.

Tô Đình Đức mở hai cái rương nhỏ đầu tiên, bên trong chứa đầy những con cá đù vàng nhỏ được xếp ngay ngắn chỉnh tề. Tô Đình Đức đếm sơ qua, khoảng một trăm hai mươi con mỗi rương.

Trong số sáu rương còn lại, có một rương chứa đô la Hồng Kông và tiền tệ của các nước phương Tây, một rương chứa s.ú.n.g và đạn dược, bốn hộp còn lại chứa đồ châu báu có giá trị liên thành.

Có đồ trang sức bằng ngọc bích với chất lượng nước tuyệt vời, có đồ trang sức bằng vàng khảm đá quý được chế tác tinh tế, có tranh của các họa sĩ nổi tiếng và nhiều loại đá quý khác, thậm chí còn có cả một hộp kim cương nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment