Vào những năm thập niên bốn mươi, kim cương cũng mới nổi ở nước ngoài. Tô Trọng Lê cũng từng nhắc đến khi nghe nói về cơ hội kinh doanh từ những người bạn nước ngoài. Trong một chuyến công tác nước ngoài, ông cụ đã mua một túi thành phẩm, có hơn hàng trăm viên, toàn bộ đều trên 2 carat.
Trong thời điểm đó, kim cương mới nổi lên. Không giống như các thế hệ sau, kim cương bị trói buộc với tình yêu và bị thổi phồng lên cao so với giá trị gốc của chúng.
Ban đầu vốn định xem xem trong nước có nguồn tiêu thụ nào không, nhưng lúc đó đất nước đang trong thời chiến, mọi người thì tôn sùng vàng ròng hơn nên Tô Trọng Lê không còn suy nghĩ này nữa. Sau đó, ông cụ đã cất túi kim cương vào chỗ bí mật mà mình đã chuẩn bị.
Quảng Châu là đường lui cuối cùng của Tô Trọng Lê, phòng trường hợp không thể trốn thoát khỏi Thượng Hải nên mới chuẩn bị sẵn cho mình đường lui này. Một khi đã dùng đến, có nghĩa là tình hình rất bất ổn, cho nên những thứ chuẩn bị ở đây đều là những thứ tinh xảo, dễ mang theo nhưng lại có giá trị liên thành.
Thế nên, mặc dù số lượng đồ vật ở Quảng Châu trông có vẻ ít hơn ở Thượng Hải rất nhiều, nhưng giá trị thực tế cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Lúc đó Tô Trọng Lê phân tài sản, ông cụ cũng nghĩ rằng việc kinh doanh của gia đình sẽ giao cho con trai cả, còn con trai thứ thì sẽ bù đắp bằng tiền tài. Thế nên ông cụ đã phân chia tài sản ở Thượng Hải cho Tô Đình Khiêm.
Tô Dịch Viễn nhìn những thứ này, mắt sáng như sao sa. Những món trang sức này, một người đàn ông như anh ta có linh cảm rằng đây đều là đồ tốt. Nếu như đem đến Hồng Kông để bán đấu giá, vậy chẳng phải sẽ được một cái giá cao ngất trời?
“Ông già, ông phát tài rồi!” Tô Dịch Viễn vỗ bồm bộp lên người Tô Đình Đức.
Tô Đình Đức là một người rắn rỏi, nhưng bị Tô Dịch Viễn vỗ vài cái cũng thấy loạng choạng. Ông ấy tức giận đến mức dựng râu trợn mắt. Biết thế đã không cho thằng nghịch tử này tới.
“Phát tài cái gì?” Tô Đình Đức thấp giọng mắng: “Trong nhà không cho mày tiền tiêu à? Đồ mà tổ tiên để lại, mày không gìn giữ đàng hoàng thì thôi, lại còn muốn cầm đi bán?”
“Cha nói cho mày biết, đừng hòng động vào những thứ này.”
“Trước tiên xem đồ của chú mày có được bảo quản không. Nếu không, những thứ này phải chia cho chú ấy một nửa. Phần còn lại hãy giữ lại để đề phòng trường hợp khẩn cấp, hoặc truyền lại làm bảo vật gia truyền.”
Tô Dịch Viễn sờ mũi, mất công vui mừng muốn điên. Anh ta còn đang nghĩ sẽ bán vài thứ rồi đi mua nhà với em gái chứ.
Tô Dịch Viễn nhìn thấy cha già nói mình không được động vào những thứ này, nhưng hai ông bà lại lựa đi lựa lại, anh ta thấy lạ liền hỏi: “Cha làm gì vậy? Không phải cha nói những thứ này không được đụng vào sao?”
“Chuyện nhà chúng ta đã nhờ vả rất nhiều mối quan hệ. Người ta đã giúp chúng ta, nói sao cũng phải tặng quà tạ lễ.” Phó Mạn Hoa giải thích.
Thực ra bà ấy muốn gửi tiền hơn, nhưng như thế sẽ bị nghi ngờ là hối lộ. Lúc đầu bà ấy đã bàn bạc với lão Tô, đợi giải quyết xong xuôi mọi việc sẽ qua xem có gì phù hợp làm quà cảm ơn không.
Bây giờ nhìn thấy những thứ này, tặng chúng như một món quà cảm ơn cũng khá thích hợp, chỉ là có hơi xót ruột mà thôi.
Cuối cùng, hai vợ chồng đã chọn ra hai bức tranh của họa sĩ nổi tiếng, một cặp vòng tay và một chiếc vòng cổ ngọc bích. Bản thân những thứ này đã được đóng gói trong những chiếc hộp tinh xảo, có thể cho thẳng vào túi hành lý và mang đi là được.
“Cha ơi, hay là con cũng lấy một ít nhé? Mọi người đều lấy, chỉ mỗi con tay trắng.” Tô Dịch Viễn tha thiết mong chờ nhìn Tô Đình Đức.
Tô Đình Đức lại muốn chửi người, nhưng Phó Mạn Hoa đã ngăn lại.
“Vậy con lấy hai con cá đù vàng nhỏ đi.” Phó Mạn Hoa vừa nói vừa mở hộp đựng vàng thỏi ra.
“Đừng lấy vàng, cho con mấy thứ lấp lánh kia là được.” Tô Dịch Viễn chỉ vào chiếc hộp nhỏ đựng kim cương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-348.html.]
“Đó là kim cương.” Tô Đình Đức tức giận nói.
Đôi mắt Tô Dịch Viễn sáng lên, hóa ra đây là kim cương. Trước đây khi tán gẫu với anh Phát đã nghe anh ta nói về một thứ gọi là kim cương, hiện đang rất thịnh hành ở Hồng Kông. Một viên kim cương nhỏ tí được đính lên một chiếc nhẫn, giá bán ra đắt cùng.
“Vậy thì cho con mấy viên kim cương đi.” Tô Dịch Viễn nói xong, nhanh chóng cầm chiếc hộp nhỏ chứa kim cương lên chộp lấy mấy viên kim cương. Tô Đình Đức muốn ngăn cũng không kịp.
Nhìn thấy Tô Đình Đức lại sắp nổi khùng, Phó Mạn Hoa vội vàng nói: “Được rồi, lấy cũng lấy rồi, cho nó đi vậy.”
Tô Đình Đức hừ một tiếng, coi như đồng ý.
Trước kia ông ấy đã nghe cha mình nhắc đến cái này, dường như nó cũng không phải là một thứ đắt đỏ gì.
Thấy cha già đồng ý, Tô Dịch Viễn xé một tờ giấy, cẩn thận bọc những viên kim cương lại rồi nhét vào túi ẩn trong cặp sách.
Sau khi cất đồ đạc đi, hai cha con đặt chiếc hộp trở lại gác lửng và khôi phục mọi thứ về vị trí ban đầu. Sau khi kiểm tra không có sơ sót nào, họ nhân tiện dọn dẹp sạch sẽ nơi đây, không để lại bất kỳ dấu vết nào có thể gây nghi ngờ.
Buổi chiều, Tô Dịch Viễn về trường đi học, còn hai vợ chồng Tô Đình Đức thì đi sang nhà khác quét dọn vệ sinh, năm nay không cần thuê người dọn dẹp nữa.
Sau khi quét dọn vệ sinh xong, hai người đón xe tới trường đại học mà Tô Đình Khiêm đang giảng dạy, tính báo chuyện vừa rồi cho ông hay. Lúc biết sau khi tan làm, ông sẽ tới viện gia chúc, hai người họ lại bàn bạc với nhau một hồi, rồi quyết định tối đó sẽ về viện gia chúc ở, tiện thể thăm hai đứa nhỏ.
Thế là Tô Đình Đức lại gọi điện cho trường của Tô Dịch Viễn, nhờ bảo vệ nhắn với anh ta là đêm nay họ không về.
Chờ Tô Đình Khiêm tan làm, ba người ngồi tàu điện tới viện gia chúc.
Hôm nay Mạc Ngọc Dung được nghỉ nên ở lại viện gia chúc chăm sóc mấy đứa nhỏ, về phần Lục Trường Chinh thì đã dẫn đội quân mũi nhọn do các quân khu tuyển chọn đi tập huấn từ hôm qua. Sau khi tan học, Tô Dịch Viễn đạp xe đi ngang phòng trực ban của trường, phát hiện trên bảng đen ngoài cửa có dòng chữ: "Sinh viên Tô Dịch Viễn khóa 76 ngành Tài chính và Kinh tế, đêm nay cha mẹ cậu không về, qua thăm nhà chú rồi." Đọc tới đây, khóe miệng anh ta giật giật liên hồi.
Tô Dịch Viễn vội vàng đạp xe lại gần, biếu cho ông cụ ở phòng trực ban điếu thuốc, bảo ông ấy mình đã biết tin, có thể lau được rồi. Bản thân Tô Dịch Viễn không hút thuốc, nhưng từ khi lên làm quản đốc, khó tránh khỏi phải tiếp xúc với nhiều loại người, thành ra tập được thói quen lúc nào cũng mang theo một bao bên người. Dù mình không hút, nhưng có thể đưa cho người khác, lôi kéo quan hệ. Đương nhiên, nếu gặp dịp thích hợp thì hút một, hai điếu cũng không sao.
Thời buổi bây giờ, số người biết lễ nghĩa thế này không nhiều, huống hồ chi t.h.u.ố.c lá Tô Dịch Viễn đưa còn là loại ngon, thế là ông cụ lập tức nhớ kỹ Tô Dịch Viễn. Từ đó về sau, ngày nào Tô Dịch Viễn đi học, ông cụ cũng sẽ chào anh ta một tiếng, dần dà, hai bên cũng thân thiết hơn, nhờ thế mà sau này chuyện làm ăn của Tô Dịch Viễn vô cùng thuận lợi.
Nếu cha mẹ không về, Tô Dịch Viễn bèn đi tìm Từ Khải Phát, hào phòng mời anh ta tới nhà hàng Quốc Doanh ăn một bữa, bù đắp cho chuyện ngày hôm qua.
Cơm no rượu say, hai người trở về nhà, sau đó Tô Dịch Viễn lấy từ trong túi ra một viên kim cương, đưa cho Từ Khải Phát: "Anh Phát, lần sau anh tới Hồng Kông thì sẵn tiện giúp anh em xem thử thứ này bán được bao nhiêu tiền nhé?"
Từ Khải Phát vừa cầm lấy viên kim cương, men say lập tức bay hết một nửa, quên phải chuyển qua tiếng phổ phông mà nói thẳng bằng tiếng Quảng Đông luôn: "Kim cương? Lụm đâu ra thế mậy?"
Nghe nói thứ này chỉ có ở nước ngoài, chứ trong nước kiếm không ra, rốt cuộc A Viên lấy được từ đâu chứ?
"Có người cho, anh hỏi giá giúp tôi đi." Tô Dịch Viễn đáp.
Kỳ thật anh ta cũng đang có ý thử lòng Từ Khải Phát, người xưa có câu, có của dò được lòng người, thế nên anh ta định thử xem liệu Từ Khải Phát có đáng để kết thâm giao không. Thứ ông cụ để lại chắc chắn là hàng tốt, nếu Từ Khải Phát ăn chặn, vậy anh ta cũng xem như nhìn thấy được tính cách người này, về sau không qua lại nhiều nữa là được, dù sao anh ta cũng lấy của Từ Khải Phát một bộ gia cụ rồi, không tính lỗ.
Từ Khải Phát cẩn thận cất đồ vào túi, nói: "Cứ yên tâm, tôi nhất định giúp anh bán được giá tốt."
Viên kim cương Tô Dịch Viễn đưa cho Từ Khải Phát tầm 2 ca-ra, anh ta cũng muốn xem thử rốt cuộc thứ này ở ngoài đó trị giá bao nhiêu tiền. Anh ta đã ngó qua cái tráp trong nhà rồi, ước chừng cũng phải độ trăm viên là ít.