Tô Mạt tan học về nhà, thấy vợ chồng bác cả tới chơi thì vui mừng khôn xiết, vội chạy ngược ra ngoài mua chút thức ăn về. Trường học khai giảng được một tháng, Tô Mạt đã quen với nhịp sống ở trường, hiểu rõ quy luật và thích ứng với nó, thế nên không còn mệt mỏi như trước.
Sau khi ăn xong, người lớn đuổi sắp nhỏ ra xem TV, Tô Đình Đức bắt đầu kể lại chuyện hôm nay họ đi xem những di vật còn lại trong nhà cũ, trong đó có những gì cũng được liệt kê sơ bộ cho mọi người biết, thậm chí còn nói cả việc họ tự quyết định cầm vài món tặng cho người ngoài.
"Anh cả à, hiện tại mà lấy mấy thứ này đi tặng người khác thì liệu có ổn không?" Tô Đình Khiêm hỏi, sợ lại khiến đám sói đói để mắt tới nhà họ.
Tô Đình Đức phủi tay, đáp: "Dù anh có bảo chúng ta không thừa kế được gì cũng chẳng có ai tin đâu, trái lại còn cho rằng anh không thành thật, đã thế chi bằng cứ hào phóng cho đi vài thứ, lại bảo không còn bao nhiêu, như vậy những người đã cầm quà của chúng ta sẽ giúp chúng ta che giấu một chút."
"Thời thế thay đổi nhanh lắm, không chừng sau này cũng chẳng cần phải giấu diếm nữa." Tô Đình Đức nhắc nhở.
Nếu đồ vẫn còn, Tô Đình Đức cảm thấy nên dùng quan hệ để điều Tô Đình Khiêm tới Thượng Hải, suy cho cùng có người nhà trông chừng vẫn đỡ hơn nhiều.
"Được, chờ tới nghỉ đông, cháu sẽ lập tức cùng cha mẹ trở về." Tô Mạt nhanh nhẹn tiếp lời, đỡ cho Tô Đình Khiêm d.a.o động, muốn về ngay.
Tô Đình Đức định bảo hay làm đơn xin nghỉ cho Tô Đình Khiêm về trước, nhưng nhìn hai đứa cháu đang xem TV ngoài phòng khách, ông ấy lập tức ngậm miệng. Thật sự không có cách nào, ông còn phải trông giùm hai đứa nhỏ nữa mà! Nhà ông ấy chỉ có một đứa mà Mạn Hoa đã phải lùi nửa bước về làm nội trợ bán thời gian rồi.
Nghĩ lại thì dù mấy thứ đó vẫn còn, nhưng trong thời gian ngắn cũng không tiện lộ ra ngoài; còn nếu không có, thế thì về sớm hay trễ cũng như nhau thôi, nghĩ tới đây, ông ấy cũng bình tĩnh lại.
Sau khi bàn xong chuyện chính, hai anh em Tô Đình Đức lại vào phòng trong nói chuyện riêng, để lại ba người phụ nữ ngồi tám chuyện với nhau.
"Tiểu Mạt à, nếu cháu muốn sinh nữa thì làm ngay trong hai năm tới đi nhé." Phó Mạn Hoa bảo.
"Sao vậy ạ?" Tô Mạt hỏi.
"Mấy hôm nay, bác nghe lãnh đạo của bệnh viện nói rằng nhà nước đang thảo luận chuyện kế hoạch hóa gia đình, chẳng biết khi nào sẽ được thi hành đâu. Nghe đồn, nếu là công chức nhà nước thì mỗi cặp vợ chồng chỉ được sinh một lần thôi đó." Phó Mạn Hoa đáp.
"Bác đang giục anh chị dâu của cháu sinh thêm rồi, một đứa tính ra vẫn hơi thiếu."
Tô Mạt ngẩn người, cô quên béng mất sự kiện kế hoạch hóa gia đình này.
Ở thời Tô Mạt sống, nhà nước đã bãi bỏ kế hoạch này từ lâu, còn ra sức cổ động người dân sinh nhiều hơn, thậm chí là phát thưởng nữa. Vấn đề là áp lực cuộc sống thời đó quá lớn, sinh một đứa đã nuôi không nổi, ai dám đẻ nhiều. Sau này, tận thế tới thì chuyện sinh đẻ lại càng thêm khó khăn."
"Cháu có hai đứa rồi, không sợ." Tô Mạt mỉm cười: "Giờ áp lực học tập của cháu lớn lắm, trước mắt không tính sinh thêm đâu ạ."
Quan trọng là dù cô có muốn cũng không sinh được, mà như bây giờ cũng tốt, một trai một gái, cô cũng là người có trai gái đủ đầy còn gì.
"Hai đứa An An với Lạc Lạc kháu khỉnh như vậy, chứng tỏ gen tốt, nếu sinh nữa chắc chắn không hề kém cạnh, thật không tính sinh thêm hả?"
Tô Mạt phẩy tay: "Cháu phải dốc hết sức học tập đã, không thể phụ công bồi dưỡng của đất nước được."
"Với cả, cháu nghe giảng viên chuyên ngành của cháu bảo lại thêm hai năm nữa sẽ có các chương trình trao đổi sinh viên ra nước ngoài học tập đấy, cháu muốn thử sức xem sao." Tô Mạt vội đổi chủ đề.
Vừa nghe Tô Mạt nói vậy, Phó Mạn Hoa lập tức hào hứng hẳn lên, bắt đầu hỏi thăm chuyện trao đổi sinh viên ra nước ngoài. Hồi Phó Mạn Hoa còn trẻ từng được cử tới bệnh viện nước S để học tập hai năm, thế nên bà ấy vô cùng hứng thú với chuyện này.
Lúc này đang diễn ra hội chợ thương mại, lần này thương nhân Hồng Kông thường xuyên hợp tác với Từ Khải Phát cũng đến đây, khi hai người chạm mặt nhau, Từ Khải Phát đưa viên kim cương của Tô Dịch Viễn cho anh ta, hỏi anh ta có thể bán được bao nhiêu tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-349.html.]
Mặc dù ông chủ kia cũng kinh doanh đồ cổ, nhưng cũng có hiểu biết về kim cương, châu báu, trùng hợp lần này lại dẫn theo một người thẩm định chuyên nghiệp.
Chuyên viên thẩm định kiểm tra xong, phát hiện tỉ lệ không tồi, chỉ là kỹ thuật hơi cũ, chắc là kỹ thuật của vài chục năm trước, mua về thì phải gia công lại một lần nữa, anh ta thì thầm với ông chủ.
Lần này ông chủ đến đây cũng bởi vì số lượng đồ cổ Từ Khải Phát thu được tăng mạnh, hai lô hàng trước đó cho anh ta một khoản lời khổng lồ.
Anh ta đích thân đến đây, một là xây dựng mối quan hệ với Từ Khải Phát, nhân tiện dạy anh ta một ít kiến thức về lĩnh vực này để anh ta thu nhiều hàng tốt hơn. Hai là tìm hiểu tình hình hiện tại trong nước, thuận tiện xem có kênh thu thập nào khác không.
Từ Khải Phát mang kim cương đến bán cho anh ta, anh ta cũng vui vẻ mua với giá tốt, thậm chí còn đưa ra giá cao. Dù sao cũng chỉ là một viên kim cương, anh ta lời ít đi cũng không sao.
"Loại kim cương thô hai carat này thường có giá khoảng 2000 đô la Hồng Kông, nhưng kỹ thuật cắt viên kim cương của anh đã lỗi thời. Tôi phải gia công lại, tôi sẽ trả ông 1800 đô la Hồng Kông."
Từ Khải Phát chưa từng bán kim cương, nhưng đầu năm anh ta đến Hồng Kông nên cũng biết sơ sơ, giá như vậy được coi là giá cao, vậy nên anh ta sảng khoái đồng ý.
Thế nhưng ông chủ kia nói tiền đơn vị đô la Hồng Kông, lúc đó đô la Hồng Kông có giá trị hơn nhân dân tệ, một đồng đô la Hồng Kông có thể đổi được một tệ ba.
Vậy nên ông chủ nói không có lời, nhưng dựa theo tỷ suất hối đoái, anh ta vẫn lời vài trăm. Nếu làm thành nhẫn, có lẽ sẽ lãi gấp mấy lần.
Sau khi chuyên viên thẩm định đồ cổ xong, ông chủ bảo đàn em đưa một túi tiền to cho Từ Khải Phát, lại hẹn thời gian hàng đến bến tàu, sau đó dẫn người rời đi.
Chờ bọn họ đi rồi, Từ Khải Phát ném mấy xấp tiền cho đàn em tâm phúc, bảo bọn họ đi chia cho những người khác, anh ta mang số còn lại về phòng, cho vào két sắt.
Cái két sắt này không nhỏ, kích thước tương đương với tủ lạnh một cánh đời sau. Bên trong không còn nhiều chỗ trống, gần như chật kín tiền. Đây chỉ là một trong những chiếc két sắt của anh ta.
Người làm công việc này chắc chắn không dám gửi tiền vào ngân hàng. Từ Khải Phát kinh doanh nhiều năm như vậy, đương nhiên của cải không ít.
Chủ yếu là do thị trường mua bán vàng thỏi và đồ cổ ngày càng sôi động, giúp Từ Khải Phát kiếm được một khoản tiền khổng lồ. Chuyến đi lần này, trừ đi chi phí và tiền cho đàn em, anh ta cũng kiếm được gần năm vạn, như là lợi nhuận vài tháng kinh doanh trên thị trường.
Mặc dù kinh doanh này mạo hiểm, nhưng quả thật kiếm được rất nhiều. Từ Khải Phát chuẩn bị làm thêm vài mối nữa rồi thu tay, dù sao bây giờ không khí trong nước đang dần thả lỏng, đến lúc mọi người phản ứng lại, sẽ không bán hàng tốt với giá thấp như vậy.
Lúc nhỏ Từ Khải Phát cũng đã được gặp đồ tốt, anh ta có gì tốt sẽ không bán, giữ lại sau này cho trường hợp khẩn cấp hoặc làm đồ gia truyền.
Lúc này đàn em đã chia tiền xong tiến vào, nói với anh ta: "Anh Phát, đơn này làm rất đơn giản, không bằng làm tiếp đơn nữa?"
Mấy hôm trước, có một lãnh đạo nhỏ của hội uỷ viên cách mạng nào đó đến tìm bọn họ, nói có một lô hàng hoá muốn bán. Lúc đó anh ta lấy lý do còn nhiều hàng chưa tiêu thụ hết, không đồng ý ngay.
Bây giờ phía trên bắt đầu xử lý đến hội uỷ viên cách mạng, những người đó bán tang vật đi, rõ ràng là muốn thoát tội hoặc là chạy trốn. Anh ta sợ sau khi nhận đồ của họ thì sẽ bị dụ dỗ.
Nhưng có thể khẳng định, nếu nhận lời, chắc chắn sẽ kiếm được một khoản lời.
"Đừng gấp gáp, để tôi xem tình hình trước." Từ Khải Phát xua tay.
Anh ta có thể làm đến bây giờ, ngoại trừ can đảm và năng lực, còn bởi vì tính cẩn thận của anh ta.
Có rất nhiều chợ tự do ở Quảng Châu, có rất nhiều khu chợ từng rất sôi nổi, nhưng bây giờ lại mai danh ẩn tích. Chỉ cần tính mạo hiểm cao hơn phạm vi anh ta đặt ra, cho dù lợi nhuận cao đến đâu, anh ta cũng sẽ không làm.
Dù sao thì cẩn thận mới lái thuyền được vạn năm.