Buổi tối hôm sau, Từ Khải Phát đi tìm Tô Dịch Viễn, đưa tiền bán kim cương cho anh ta.
Số tiền này vượt xa dự đoán của Tô Dịch Viễn, trước đó Từ Khải Phát từng nói anh ta thu mua một con cá vàng nhỏ khoảng 180 - 200 tệ, Tô Dịch Viễn nghĩ rằng thứ này nhiều lắm cũng chỉ 1000 tệ, không ngờ lại bán được 1800 đô la Hồng Kông.
"Anh Phát, anh không tự bù tiền vào đó chứ?"
"Người anh em à, tôi làm ăn thành thật, một là một, hai là hai, không lấy tiền của anh, cũng không tự bù tiền vào." Từ Khải Phát nghiêm túc nói, tình cảm là tình cảm, làm ăn là làm ăn, không thể hoà làm một.
Cùng lắm là anh ta sẽ không lấy tiền của anh em.
Tô Dịch Viễn cười hì hì đi vào phòng, cầm ba viên kim cương ra đưa cho Từ Khải Phát, cũng hai cara, có một viên lớn hơn, anh ta định để dành sau này sẽ bán.
"Anh Phát, anh tìm cơ hội bán mấy viên này luôn giúp tôi."
Từ Khải Phát:...
"Ông chủ kia đã về Hồng Lông, dạo này không vận chuyển hàng hoá. Đến khi nào chuyển hàng thì đưa cho tôi."
Tô Dịch Viễn xua tay: "Không sao, cứ để ở chỗ anh, bán rồi đưa tiền cho tôi là được."
"Anh sợ tôi lấy kim cương của anh sao?" Từ Khải Phát tức giận nói.
Thằng nhóc này, còn thử anh ta, Từ Khải Phát anh ta thèm mấy ngàn tệ này sao? Khinh thường ai vậy? Nếu có mấy chục vạn, có lẽ anh ta còn cân nhắc.
Tô Dịch Viễn cười: "Anh Phát đừng tức giận, tôi chưa từng va vấp cảnh đời. Không phải anh nói thói đời hiểm ác, không được tin tưởng người khác sao?"
Từ Khải Phát:...
Hình như anh ta từng nói vậy.
"A Viễn, tôi coi anh là anh em, chỉ cần anh không hại tôi, tôi sẽ không hại anh."
"Vâng vâng vâng, tôi lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, tôi tự phạt ba chén." Tô Dịch Viễn cười rót uống hết ba chén rượu, sau đó đưa kim cương cho Từ Khải Phát.
Từ Khải Phát nhận lấy, để vào cặp tài liệu.
"A Viễn, anh thiếu tiền sao? Tại sao lại muốn bán kim cương?" Từ Khải Phát hỏi, anh ta cảm thấy sau này thứ này sẽ có giá trị hơn.
Theo lý Tô Dịch Viễn cũng không thiếu tiền mới đúng, trước đó anh ta có công việc tốt như vậy, trong nhà lại không có gánh nặng, bây giờ anh ta đang đi học, cũng được trả lương.
"Tôi muốn mua nhà."
"Mua nhà làm gì? Anh không có phòng ở sao?"
"Em gái tôi nói, vùng này rất có thể sẽ được quy hoạch thành thành phố thương mại, nhân lúc bây giờ chưa có nhiều người phát hiện thì mua mấy toà, sau này sẽ cho thuê hoặc buôn bán đều được. Anh Phát, anh có tiền thì cũng vài toà, sẽ không sai đâu."
"Em gái anh?"
"Đúng, em gái tôi, thủ khoa kỳ thi đại học ở Quảng Đông, trước đó còn là chủ nhiệm bộ phận phiên dịch của trung tâm ngoại thương." Tô Dịch Viễn kiêu ngạo: "Ánh mắt của em ấy sẽ không sai."
"Thật sao?" Địa bàn của anh ta mà sao anh ta không nhận được chút tin tức nào?
"Đương nhiên, anh cho rằng ai cũng có thể thi được thủ khoa sao?" Tô Dịch Viễn hừ một tiếng, anh em cũng không thể nghi ngờ em gái anh ta: "Sau này sẽ giới thiệu cho anh, em gái tôi là một người rất đặc biệt."
"Trước đó em ấy đã mua một toà bên phố Cao Đệ."
"Anh Phát, mối quan hệ của anh rộng rãi, hãy để ý giúp anh em, nếu có người bán thì báo cho tôi trước."
"Được."
Từ Khải Phát đồng ý.
Đồng thời anh ta cũng quyết định mua. Tiền để ở đâu cũng như nhau, còn không bằng đầu tư vào bất động sản. Hơn nữa công việc của anh ta rất mạo hiểm, ngộ nhỡ ngày nào đó anh ta gặp xui xẻo, ít nhất còn có chỗ dung thân, không đến mức lưu lạc đầu đường.
Cuối tuần, Tô Mạt dẫn gia đình đến cửa hàng bách hoá, mua quần áo cho hai đứa trẻ.
Mấy ngày nay nhiệt độ giảm, hai đứa bé lớn nhanh, quần áo mùa đông năm trước đã ngắn, Tô Mạt lười sửa lại, nên đã đi mua mới.
Bọn họ vừa lên đến tầng bán quần áo của cửa hàng bách khoá, chưa kịp đi dạo, chợt nghe thấy có người gọi cô.
"Keira!"
Tô Mạt quay lại, đúng là Tô Cảnh dẫn theo vài người đang đi dạo. Thương nhân nước ngoài muốn mua đồ thường sẽ đến cửa hàng Hữu Nghị, rất ít khi đến cửa hàng bách hoá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-350.html.]
"Anh Louis, xin chào." Tô Mạt lễ phép chào hỏi.
"Đây là chủ nhiệm bộ phận phiên dịch cũ của trung tâm ngoại thương, Keira Tô." Tô Cảnh giới thiệu với đồng nghiệp.
Tô Cảnh nói tiếng Trung, xem ra những người này cũng đều là người Trung."
Mọi người chào hỏi nhau xong, Tô Cảnh nói với Tô Mạt: "Tôi nghe người ta nói cô đã thi đỗ đại học, chúc mừng cô."
"Cảm ơn."
Tô Mạt thấy ánh mắt của Tô Cảnh có vẻ tìm tòi, cô giới thiệu: "Đây là cha mẹ tôi và hai đứa nhỏ."
Tô Cảnh nghe vậy, vội hơi cúi người, vươn tay với Tô Đình Khiêm: "Chào ông Tô."
Đồng nghiệp của Tô Cảnh thấy thái độ anh ta cung kín như vậy thì ngạc nhiên, nghĩ rằng Tô Đình Khiêm là một nhân vật lớn trong nước.
Bọn họ hiểu con người Louis, nhìn có vẻ tao nhã, thật ra rất kiêu ngạo, anh ta sẽ không để người thường vào mắt.
Tô Đình Khiêm bắt tay với Tô Cảnh, ánh mắt đánh giá anh ta. Chàng trai này không tôi, nói năng cử chỉ đều rất ổn.
Chào hỏi Tô Đình Khiêm xong, Tô Cảnh lại nói với Mạc Ngọc Dung: "Chào bà Tô."
"Con gái bà rất xuất sắc, giúp tôi rất nhiều chuyện, tôi vẫn luôn suy nghĩ không biết cha mẹ như thế nào mới có thể nuôi được một người tài giỏi như vậy. Hôm nay vinh hạnh lắm mới được gặp, không biết hai người có thể ăn trưa với chúng tôi không?"
Hai người nhìn con gái, thấy Tô Mạt gật đầu, lúc này Tô Đình Khiêm mới nói: "Buổi trưa gia đình tôi đến quán cơm quốc doanh ăn cơm, nếu cậu Louis không chê thì đi ăn cơm rau dưa với chúng tôi."
"Vinh hạnh của tôi."
Sau khi quyết định, Tô Cảnh dẫn những người khác tiếp tục đi dạo, không làm phiền gia đình Tô Mạt nữa.
"Louis, ai vậy? Rất có quyền thế trong nước sao?" Có người hỏi.
Tô Cảnh cười, không đáp, những người khác thấy anh ta không trả lời, cũng không hỏi nữa.
Chờ dẫn người đi dạo một vòng, sau khi tiễn người đi, Tô Cảnh rơi vào trầm tư.
Nhìn vẻ ngoài của Tô Mạt, anh ta tưởng rằng gia đình chú thím sống trong nước không tệ, nhưng vừa rồi nhìn thấy mái tóc hoa râm của chú thím, anh ta lại không cho rằng như vậy, dáng vẻ hai người rõ ràng đã trải qua phong sương.
Anh ta từng xem rất nhiều ảnh chụp của chú họ út ở nhà chú ba, thấy đây là một nhân vật rất phong lưu. Nếu ông làm giáo viên đại học thì sẽ không như vậy.
Tô Cảnh đến cửa hàng Hữu Nghị mua đồ chơi cho hai đứa bé, lại nhớ ra quán cơm quốc doanh ở bên cạnh cửa hàng bách hoá, anh ta đặt phòng riêng, sau đó chọn một vị trí dễ thấy ngồi chờ.
Sắp đến giờ ăn, cả nhà Tô Mạt xách theo túi to túi nhỏ đi vào.
Tô Mạt đứng dậy đi qua: "Keira, bên này, anh đã đặt phòng riêng rồi."
Vào phòng riêng, gọi đồ ăn xong, đợi nhân viên phục rời khỏi, lúc này Tô Cảnh mới nâng chén trà lên: "Chú họ, cuối cùng cũng gặp nhanh, cháu kính trà thay rượu, kính chú một ly."
Tô Đình Khiêm trào dâng cảm xúc, đôi mắt ướt át, hỏi: "Ông nội và bà nội cháu có khỏe không? Cha mẹ cháu thì sao? Mọi người đều khỏe mạnh chứ?"
"Họ đều khoẻ mạnh, chú không cần lo lắng. Mấy năm trước cơ thể ông nội hơi yếu, nhưng từ khi tìm được người thân thì đã chuyển biến tốt đẹp."
"Khiến bác lo lắng rồi." Tô Đình Khiêm thở dài: "Bảo bác cả giữ gìn cơ thể, sang năm chú sẽ đi thăm bác ấy."
"Vâng."
Lạc Lạc ngồi bên cạnh nhìn, thì ra chú đẹp trai này là họ hàng của mình.
Tô Cảnh thấy Lạc Lạc như vậy, cười lấy quà để ở ghế lên đưa cho hai đứa nhỏ: "Chào hai cháu, cậu là cậu Tô Mạt của hai cháu, lần đầu gặp mặt không chuẩn bị quà. Cậu chọn hai món đồ chơi ở cửa hàng, hy vọng hai đứa sẽ thích."
Hai đứa bé nhận lấy đồ chơi: "Cảm ơn cậu Tô Cảnh, chúng cháu rất thích."
Tô Cảnh xoa đầu hai đứa nhỏ: "Lần sau cậu đến sẽ mang đồ chơi đẹp hơn cho các cháu." Tô Cảnh tặng Lạc Lạc mô hình xe đồ chơi, tặng An An một con búp bê vải.
Trong nước còn rất ít trò chơi, cho dù ở cửa hàng Hữu Nghị cũng có rất ít lựa chọn.
"Có máy bay trực thăng không?" Lạc Lạc chớp mắt hỏi.
Dạo này cậu bé mê máy bay trực thăng, bởi vì cậu bé nghe được từ các binh linh nói họ sẽ luyện tập nhảy xuống từ máy bay trực thăng, nhưng An An và Lạc Lạc vẫn còn quá nhỏ, Lục Trường Chi lại không ở đây nên không đi được.
"Có, năm tới cậu sẽ mang cho cháu."
"Vâng, cảm ơn cậu." Lạc Lạc cười híp mắt.