Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 351







Sau khi đồ ăn được bày lên, cửa đóng lại, Tô Cảnh lại trò chuyện với Tô Đình Khiêm.

Chủ yếu nói về cuộc sống sau khi đến nước M của họ, bọn họ tới đó thì ở đâu, bắt đầu gây dựng sự nghiệp thế nào, sau khi ổn định thì làm gì, nói rất nhiều từ cuộc sống hàng ngày đến học tập đến công việc.

Ban đầu chắc chắn là vất vả, dần dần thì khá lên.

Đương nhiên rất nhiều chuyện Tô Cảnh cũng nghe từ cha mẹ, bởi vì lúc mới đến, anh ta vẫn còn là trẻ con. Anh ta chỉ có thể nhớ rõ mọi chuyện từ lúc bốn năm tuổi.

Tô Mạt ngồi bên cạnh lẳng lặng nghe, cô đều không biết những người họ đang nói đến. Trong cuộc trò chuyện của họ còn thường nhắc đến những nhà có mối quan hệ tốt với nhà họ Tô hoặc là họ hàng, có người mất trong lúc chiến tranh, có người thì mất trong khoảng thời gian Tô Trọng Thanh mất.

Nghe Tô Cảnh nói dường như những người này cũng không tầm thường. Tô Mạt cũng không rõ Tô Đình Khiêm có hối hận vì lúc trước không đi cùng họ không.

Sau khi trò chuyện về bên kia, Tô Cảnh lại hỏi cuộc sống của gia đình Tô Đình Khiêm mấy năm nay, nghe xong thì vô cùng thổn thức.

Theo lý mà nói, những cao lao như vậy có thể che chở con cháu mấy đời, nhưng lại thành ra như vậy, đúng là do số phận!

Cũng không biết ông chú có hối hận vì lúc trước không ra nước ngoài không?

Ăn cơm xong trở về, Tô Đình Khiêm như có tâm sự, buổi tối đi ngủ vẫn lăn qua lăn lại.

"Đình Khiêm, anh hối hận vì trước kia không ra nước ngoài sao?" Mạc Ngọc Dung hỏi.

Tô Đình Khiêm xua tay: "Không hối hận, nếu anh đi, hai ta sẽ không gặp nhau, cũng sẽ không có Mạt Mạt."

Tô Đình Khiêm quen Mạc Ngọc Dung năm 1951, hai người nhất kiến chung tình, năm 1952 kết hôn, năm 1953 sinh Tô Mạt.

"Anh chỉ đang cảm thán." Tô Đình Khiêm nói.

"Có đôi khi họa phúc ở đời khó mà lường trước, họa phúc khôn lường. Anh ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều." Mạc Ngọc Dung khuyên nhủ.

Tô Đình Khiêm thở dài, mọi chuyện cứ để sau này tính tiếp, ông không nghĩ nhiều nữa, cũng dần chìm vào giấc ngủ.

*

Cuộc sống cứ trôi qua như vậy, chớp mắt đã đến cuối tháng mười một.

Hôm nay, Tô Mạt tan học trở về, nhận được điện thoại của Tô Dịch Viễn, bảo cuối tuần cô đến đó một chuyến. Anh ta nói có một căn nhà đang rao bán, bảo cô đi xem.

Cuối tuần, Tô Mạt đạp xe đến chỗ Tô Dịch Viễn, phát hiện trong phòng không chỉ có Tô Dịch Viễn, mà còn có một thanh niên trẻ tuổi ăn mặc rất sang trọng.

Tô Mạt nghĩ rằng đây là chủ nhà.

"Xin lỗi tôi đến muộn. Xin hỏi nhà ở vị trí nào, bây giờ chúng ta đi xem luôn."

Từ Khải Phát sửng sốt, gấp gáp như vậy sao.

"Không xa, nhưng có thể phải đợi một lát, tôi sai người gọi người ta đến."

Tô Dịch Viễn cười: "Em gái, đây không phải chủ nhà, đây là bạn anh. Không vội, anh giới thiệu hai người làm quen với nhau."

Bây giờ cả người Từ Khải Phát đều không được tự nhiên, hôm nay anh ta được Tô Dịch Viễn dặn đi dặn lại, nói em gái anh ta sẽ đến, bảo anh ta ăn mặc nghiêm chỉnh.

Vì thế Từ Khải Phát cố ý mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, vuốt tóc, đi một đôi giày da sáng bóng, còn thay một chiếc cặp đựng tài liệu mới tinh.

Cán bộ của tỉnh cũng không được anh ta cho thể diện như vậy.

Khi anh ta đi ra, vài đàn em sợ ngây người, nghĩ rằng hôm nay anh ta đi gặp một nhân vật lớn nào đó.

Sau khi thấy Tô Mạt, đàn em của Từ Khải Phát đứng ở xa nhìn chằm chằm mới bừng tỉnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-351.html.]

"Tôi không biết tại sao hôm nay đại ca lại ăn mặc đẹp trai như vậy, thì ra là đi gặp chị dâu."

"Cái gì, chị dâu? Vợ anh Viễn?"

"Anh đúng là ngốc nghếch, là chúng ta có chị dâu."

"Chắc cô gái này là anh Viễn giới thiệu cho đại ca, anh Viễn là sinh viên đại học, còn là con nhà cán bộ, có lẽ cô gái mà anh ấy giới thiệu cũng không tệ. Đại ca độc thân ngàn năm, sắp có thân phận mới rồi."

"Phải không? Đến lúc đó mà có nội gián, một lưới bắt hết chúng ta!"

Đàn em B đánh vào đầu đàn em A: "Anh cho rằng đại ca cũng ngốc như anh sao?"

...

Trên tầng, Tô Dịch Viễn cười giới thiệu Tô Mạt: "Đây là anh em của anh, Từ Khải Phát, anh Phát. Làm thị trường tự do, tin tức nhanh nhạy, nhiều mối quan hệ, em gái có gì cần có thể nhờ anh ấy."

"Anh Phát, xin chào, nghe danh đã lâu." Tô Mạt chào, thì ra đây là "tên đầu trộm đuôi cướp" mà bác cả nói.

Sau hôm Tô Đình Đức đến viện gia chúc, ông ấy nói với bọn họ Tô Dịch Viễn quen một tên đầu trộm đuôi cướp, bảo bọn họ trông chừng giúp.

"Xin chào em gái." Sau khi Từ Khải Phát ngồi xuống, anh ta định vắt chéo chân như thường lệ, nhưng lại nhớ ra hôm nay mình ăn mặc chỉnh tề nên đã nhịn xuống.

"A Viễn bảo tôi hỏi thăm xem có ai bán nhà không, tôi lập tức sai người đi dò hỏi. Nhưng bây giờ ít người bán nhà, rất hiếm mới có một nhà. Chủ nhà bị bệnh, cần tiền để chữa bệnh, nhà cũng không tốt lắm, đã cũ rồi. Khi cô đến xem thì trả giá sau." Từ Khải Phát nghe Tô Dịch Viễn nói Tô Mạt biết tiếng Quảng Đông, anh ta không nói tiếng phổ thông.

"Được cảm ơn anh Phát. Tôi cũng tùy duyên, có thì mua, không có thì thôi." Tô Mạt nói.

Bắt đầu từ năm 80 mới được tự do mua bán nhà ở thị trấn. Nhà ở thị trấn luôn thiếu, hầu hết đều là đơn vị chia cho, chỉ có quyền ở, bởi vậy có rất ít người có suy nghĩ mua bán nhà.

Chỉ có một số ít người bản địa, hoặc một số người cải tạo trở về, không muốn ở đây mới có suy nghĩ bán nhà. Mà lúc này đa số đều bán trong âm thầm, không ai ngốc mà công khai ra ngoài.

Mặc dù Từ Khải Phát kinh doanh ở thị trường tự do, nhưng không có khả năng đến từng nhà để hỏi, cũng chỉ có thể dựa vào vận may. Người của anh ta nhiều, xác suất gặp phải sẽ lớn hơn.

"Nghe A Viễn nói, cô nói bên này có thể trở thành khu thương mại?"

"Tôi cũng chỉ đoán như vậy, xác suất lớn mà thôi. Anh Phát làm kinh doanh, chắc hẳn cũng cảm nhận được sự thay đổi của đất nước, tôi cho rằng Quảng Đông sẽ là tỉnh đi đầu. Mà khu vực này là thích hợp nhất, vừa gần nhà ga, vừa gần các quán xa, đến bến tàu cũng thuận tiện, quan trọng nhất là nơi đây sẽ trở thành khu phố thương mại, nó đã có sẵn nền móng."

Từ Khải Phát gật đầu: "Em gái, nếu không mua cửa hàng mà chỉ mua nhà, em thấy có lợi không?"

"Bây giờ nhà ở Quảng Châu khan hiếm, nếu bên này phát triển, người những nơi khác chắc chắn sẽ đến nơi này. Đến lúc đó có lẽ nhà cũng sẽ được mua bán tự do, giá nhà cũng tăng lên theo."

Bây giờ giá chỉ có mười mấy hai mươi tệ một mét vuông, sau khi cải cách mở cửa sẽ tăng lên bốn mươi năm mươi.

Cô nhớ rõ khu nhà ở thương mại đầu tiên trong nước là Đông Hồ Tân Thôn, được mở bán nội bộ năm 82, giá bắt đầu phiên giao dịch là 700 tệ một mét vương. Mặc dù Đông Hồ Tân Thôn là một trong những khu dân cư cao cấp đầu tiên, giá nhà cũng đắt, nhưng trong cùng thời kỳ giá nhà ở Quảng Châu đã lên đến một hai trăm tệ.

Thế nhưng chỉ trong vài năm, giá nhà đã tăng lên gấp mấy.

Từ Khải Phát đăm chiêu, cô em gái này của A Viễn đúng là nhanh nhạt. Xây dựng mối quan hệ tốt với cô, sau này anh ta cũng có lợi.

Ba người trò chuyện một lúc, dưới tầng có đàn em của Từ Khải Phát đến thông báo, nói chủ nhà kia đã về, bọn họ có thể qua xem.

Ngôi nhà là một căn nhà trệt có sân, nằm phía sau dãy nhà sàn, gần khu phố thương mại nhưng không có mặt bằng kinh doanh. Tổng cộng có năm phòng, cộng thêm một nhà vệ sinh, nhà vệ sinh được xây dựng riêng biệt bên cạnh sân.

Kết cấu căn nhà giống căn nhà ở viện gia chúc mà Tô Mạt đang ở, nhưng cũ hơn rất nhiều, có lẽ diện tích cũng chỉ hơn một trăm mét vuông.

Người trở về là con trai của chủ nhà, một người đàn ông ba mươi tuổi, anh ta đang làm việc ở nhà máy xà phòng gần đây. Gia đình anh ta sống ở nơi này, mặc dù nhà đã cũ, nhưng rộng rãi cũng rất thoải mái.

Cha anh ta bị bệnh, công việc của cha anh ta cũng đã có người khác làm thay, bây giờ nhà xưởng chỉ chi trả một nửa tiền thuốc men. Bệnh của cha anh ta rất nặng, phải dùng thuốc đắt tiền, tiền tiết kiệm của cả nhà sắp hết, không còn cách nào khác, bây giờ chỉ có thể bán nhà để chữa bệnh.

May mà nhà xưởng cân nhắc đến tình hình gia đình anh ta, sắp xếp cho bọn họ hai phòng ở, nếu không thì còn không có nơi để ở.

Bình Luận (0)
Comment