Nhà đã cũ, lại chỉ có một tầng, chủ nhà ra giá 1000 tệ. Từ Khải Phát mặc cả, cuối cùng chấp nhận 900 tệ.
Tô Mạt lấy tiền trong túi ra, đếm đủ 900 tệ đưa cho người kia, bảo anh ta cầm sổ đỏ đi làm thủ tục với cô.
Chỉ trong hai giờ, tên trong sổ đỏ đã là của Tô Mạt. Bây giờ Lục Trường Chi và cha mẹ đều là nhân viên nhà nước, không viết tên bọn họ để tránh phiền phức không đáng có.
Từ Khải Phát bảo đàn em lấy mấy cái ổ khóa, thay mới khoá cổng và khoá phòng, sau đó đưa chìa khoá cho Tô Mạt.
Thật là dễ dàng, chỉ trong một buổi sáng, mọi chuyện đều xong xuôi.
*
Lúc thay ổ khoá, tên đàn em hơi đần khó hiểu hỏi: "Anh nói xem, rõ ràng đại ca có nhà đẹp, có thể cho chị dâu ở cùng. Tại sao lại mua căn nhà rách nát này?"
Người thông minh kia suy nghĩ nói: "Anh không hiểu được đâu, đây là chiến lược."
"Nếu một người phụ nữ chỉ ham mê tài sản của anh thì người đó không đáng giá. Người phụ nữ tự nguyện đồng cam cộng khổ với anh, người đó mới đáng trân trọng."
"Đại ca làm vậy là muốn thử người phụ nữ kia."
Đàn em B cái hiểu cái không.
Mà nếu là như vậy, sáng nay đại ca ăn mặc chỉnh tề như vậy làm gì? Cứ như lúc trước, áo ba lỗ trắng, quần đùi, không phải càng thật hơn sao?
Ăn mặc chỉnh tề, mua nhà cũ nát? Anh ta không hiểu! Anh ta không hiểu!
Mọi chuyện xong xuôi, Tô Mạt mời Tô Dịch Viễn và Từ Khải Phát đến quán cơm quốc doanh gần đó.
Buổi chiều cô đến thị trường tự do cùng Từ Khải Phát, xem quy mô bên đó của anh ta. Thị trường tự do của Từ Khải Phát nằm sâu trong khu dân cư cách đường Bắc Kinh không xa, bốn phía đều có hẻm nhỏ, nếu có người tới bắt, chạy trốn rất dễ dàng.
Đi vào ngõ nhỏ, Tô Mạt thấy có người nhìn chằm chằm mình. Mấy người kia nhìn thấy Từ Khải Phát đến thì đều ra chào hỏi. Những đàn em đã gặp Tô Mạt sáng nay lại xếp thành một hàng, chào cung kính: "Chào chị dâu."
Tô Mạt hoảng sợ, Từ Khải Phát xấu hổ, vỗ vào đầu hộ: "Mù hết rồi sao, đây là em gái của A Viễn, người ta đã kết hôn rồi, gọi chị Mạt."
"Mấy thằng nhãi con, không có mắt nhìn!"
Đám đàn em ngây ra, đúng là một hiểu lầm lớn, cả đám đều cúi đầu khom lưng: "Chị Mạt, chị Mạt, xin lỗi."
Có thể là bởi vì liên quan đến Từ Khải Phát, Tô Mạt cảm thấy đám đàn em ở chợ đen này hơi đáng yêu, cô cười xua tay: "Không sao."
Dạy dỗ đàn em xong, Từ Khải Phát dẫn người đi vào trong.
Đến khi đến nơi, Tô Mạt ngẩng đầu lên nhìn, mặc dù bảng hiệu đã bị tháo đi, nhưng có thể nhìn ra được đây là nhà thờ tổ.
"Đây là nhà thờ tổ nhà họ Từ." Từ Khải Phát giải thích.
Khóe miệng Tô Mạt run rẩy, đúng là có hiếu, lấy nhà tổ tông để kinh doanh.
Trước hiên có không ít người đang bán hàng, cũng không ít người đang mua đồ. Mấy người họ không dừng lại, đi thẳng vào kho hàng của Từ Khải Phát. Tô Mạt phát hiện dường như nó rất đầy đủ, có không ít đồ ở bên Hồng Kông, thế nhưng nhiều nhất là sản phẩm điện tử, ví dụ như radio, đồng hồ đeo tay, đồng hồ để bàn, linh tinh.
Ngoài ra còn có một ít quần áo may sẵn màu trắng, rất phổ biến, bây giờ trong nước không ai dám mặc. Tô Mạt nhìn xung quanh, phát hiện một túi tất chân to to.
Từ Khải Phát thấy Tô Mạt đang nhìn cái đó, anh ta giải thích: "Cái này là tất chân, là tất nilon. Ở Hồng Kông rất được ưa chuộng, nhưng ở đây không bán được nhiều lắm. Ngoại trừ người của đoàn văn công biểu diễn, những người khác đều không đam đeo."
"Cô muốn thì lấy mấy đôi đi." Từ Khải Phát cầm một chồng, chắc có khoảng năm sau đôi đưa cho Tô Mạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-352.html.]
"Vậy tôi không khách sáo." Tô Mạt nhận lấy, cũng không ngại ngùng.
Thế nhưng thời tiết bây giờ lạnh, chờ thiết tiết ám lại, nói không chừng cô có thể bán số tất này giúp anh ta.
"Anh Phát, tất chân này bán bao nhiêu tiền một đôi? Không chừng tôi có thể bán được nó."
Mắt Từ Khải Phát sáng lên: "Thật sao?"
"Tôi nhập bốn tệ một đôi, cô xem thế nào rồi bán."
Anh ta nghe nói gần như phụ nữ Hồng Kông ai cũng sẽ có một đôi, nghĩ không khí đã nới lỏng, có lẽ sẽ dễ bán, không ngờ lại không bán được, may mà anh ta không nhập quá nhiều.
Tô Mạt xem xong, cô mua hai bộ quần áo thể thao trẻ con và một con gà mái già, rồi trở về.
Người bạn này của anh hai cũng không tệ lắm, mặc dù làm thị trường tự do, nhưng dù sao cũng phải thừa nhận rằng anh ta là người trọng nghĩa khí, không giống "tên đầu trộm đuôi cướp".
Thế nhưng tính tình thật sự ra sao, phải tiếp xúc nhiều hơn mới biết được. Nếu người không tồi, anh ta có sẵn phương hướng, sau này sẽ là một đối tác rất tốt.
Tô Mạt mua nhà cũng không quan tâm đến nó, chờ sau này có thời gian, mua thêm hai căn nữa rồi cùng sửa sang lại là được.
Chớp mắt đã đến tháng 12, Tô Mạt lại bận rộn.
Bởi vì hai giảng viên chuyên ngành thấy mười ba sinh viên đã thích ứng được tiết tấu dạy của họ, họ bắt đầu tăng cao yêu cầu, không chỉ là hỏi bài trong giờ học nữa, mà nâng cấp lên thành kiểm tra trong giờ học. Mọi người bồi bổ vất vả lắm sắc mặt mới hồng hào hơn, bây giờ lại trở nên xanh xao.
Mặc dù khổ cực nhưng hiệu quả rõ rệt. Trong kỳ thi giữa kỳ, thành tích của mười ba viên kim cương chuyên ngành tiếng Đức tăng lên rất nhiều, Cùng một bài kiểm tra có độ khó tương tụ, lớp bọn họ không có ai được dưới tám mươi điểm.
Những giảng viên chuyên ngành khác cũng học theo, trong khoa Ngoại ngữ chỉ toàn là tiếng kêu rên.
"Chị Tô Mạt, sao các chị sống sót được vậy? Bây giờ ngày nào em cũng lo lắng đề phòng, chỉ sợ giảng viên sẽ gọi em trả lời câu hỏi." Phan Ngọc kể khổ, cô ấy chọn chuyên ngành tiếng Anh.
"Không sao, quen là tốt thôi." Tô Mạt an ủi.
Buổi trưa Tô Mạt trở về ký túc xá nghỉ ngơi, cô không cùng chuyên ngành với những người trong ký túc xá, vậy nên không tiếp xúc nhiều với họ. Tính tình Phan Ngọc hoạt bát, lại ngủ dưới giường Tô Mạt, cả ký túc xá, Tô Mạt thân với cô ấy nhất.
"Nếu em có thiên phú như chị Tô Mạt thì tốt."
Phan Ngọc vốn tưởng rằng mình tiếp xúc với tiếng Anh sớm hơn người khác sẽ có ưu thế, không ngờ khi học tiếng Anh nghiêm túc lại khó như vậy, những cấu trúc ngữ pháp khiến đầu óc cô ấy choáng váng, mắt thấy ưu thế sắp không còn nữa.
"Chị Tô Mạt, tiếng Anh của chị tốt như vậy, chị có thể dạy em không?" Phan Ngọc kéo cánh tay Tô Mạt làm nũng.
"Cái này..." Tô Mạt do dự nên trả lời thế nào, không phải cô làm bộ làm tịch, mà cô thật sự không có thời gian, có hai giáo sư nghiêm khắc đang kèm cặp, trước đó cô đã lên kế hoạch học tiếp Pháp, nhưng cũng không sắp xếp được thời gian."
"Phan Ngọc, giáo sư giao nhiệm vụ cho cô chưa đủ bận sao? Còn bảo Tô Mạt dạy kèm cô?" Chung Xuân Linh ở bên cạnh nghe không nhịn được nói: "Không phải giáo viên nói học ngôn ngữ không quan tâm có thiên phú hay không, đọc nhiều, nghe nhiều, nói nhiều, đương nhiên sẽ thành thạo."
"Mỗi sáng cậu dậy sớm nửa tiếng, ngủ muộn nửa tiếng, luyện nói nhiều hơn, không phải được rồi sao?"
Phan Ngọc nghẹn lời, Chung Xuân Linh này ngu xuẩn, đúng là trồng trọt ở nông thôn dẫn đến choáng váng rồi. Cô ấy thật sự muốn Tô Mạt dạy kèm cô ấy sao? Chẳng qua cô ấy chỉ muốn xây dựng mối quan hệ tốt với Tô Mạt mà thôi.
Có người bạn cùng phòng có bối cảnh như vậy, con người ngu ngốc kia còn không biết xây dựng quan hệ, đúng là lợn rừng không ăn được cám mịn."
Phan Ngọc bĩu môi: "Chị Xuân Linh, đương nhiên là em biết rồi, nhưng tiếng anh của chúng ta đều không tốt, sao có thể nói nhiều được? Không phải tại em nghĩ rằng tiếng Anh của chị Tô Mạt tốt, chúng ta có thể luyện nói với chị ấy sao."
"Hơn nữa trước kia chị Tô Mạt cũng chưa từng học chuyên ngành, tiếng Anh đã tốt như vậy, chắc chắn là có bí quyết. Em xin chị ấy chỉ bảo một chút, đến lúc đó sẽ chia sẻ cho mọi người."
Trong ký túc xá có tám người, Tô Mạt chọn tiếng Đức, bốn người Phan Ngọc, Chung Xuân Linh, Tạ Thục Trân, Hoàng Ái Lan chọn tiếng Anh, ba người Ngô Phong Linh, Hà Vận Phân, Lâm Ngọc Thanh chọn tiếng Nga.
Chung Xuân Linh nghe vậy, dường như cũng quan tâm, ánh mắt trông mong nhìn Tô Mạt, chờ cô chi sẻ bí quyết học tập. Hai người khác chọn chuyên ngành tiếng Anh cũng nhìn qua.