"Thực ra việc này không có bí quyết gì cả, chỉ như giáo viên nói, nghe nhiều đọc nhiều nói nhiều." Tô Mạt nói: "Trước đây, cha chị đã từng đi du học nước ngoài, từ khi chị còn rất nhỏ, ông ấy đã bắt đầu dạy chị học tiếng Anh, có thể vì trẻ em học ngôn ngữ nhanh hơn cho nên ghi nhớ lâu hơn."
"Trước đây, tiếng Anh của chị cũng chỉ ở mức trung bình, chỉ là chị dùng nhiều trong khi đi làm mới luyện được vậy. Cho nên em nhất định phải nói nhiều, đừng sợ mắc lỗi."
"Ở ký túc xá chúng ta có bốn người đăng ký chuyên ngành tiếng Anh, các em có thể nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh hàng ngày, cố gắng không dùng tiếng Trung, theo thời gian, các em sẽ luyện thành quen."
"Buổi trưa các em cũng có thể tìm chị để luyện tập, nếu có sai thì chị cũng tiện sửa đúng cho các em."
"Thực sự không có bí quyết gì sao?" Phan Ngọc vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ ý định.
Tô Mạt cười: "Việc học ngôn ngữ, nào có bí quyết gì. Nếu thật sự có bí quyết, thầy cô đã dạy từ lâu rồi."
"Vậy, sau này chị Tô Mạt, nhờ chị đốc xúc em nói tiếng Anh nhé." Phan Ngọc rất biết một vừa hai phải, chỉ cần có thể kết thân là được.
Nói xong, đã bắt đầu dùng tiếng Anh nói chuyện với Tô Mạt, mặc dù còn lắp bắp.
Miễn là không phải dành thời gian dạy cô ấy, chỉ cần nói chuyện thường ngày, Tô Mạt vẫn rất sẵn lòng, chỗ nào nói không đúng, Tô Mạt cũng cẩn thận giúp cô ấy chỉ ra chỗ sai.
Có tiền lệ lần này, dần dần những người khác ở ký túc xá cũng bắt đầu dùng ngoại ngữ chuyên ngành của mình giao tiếp hàng ngày, cả ký túc xá vừa có tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Nga vang lên, bầu không khí học tập càng ngày càng sôi nổi.
Những ngày tháng bận rộn luôn trôi qua nhanh chóng, một tháng đã trôi qua, chớp mắt đã đến năm 1977.
Cuối tháng một, sau khi Tô Mạt thi xong, cả nhà liền lên kế hoạch đi Thượng Hải, thuận tiện đến ở Thượng Hải ăn Tết, Lục Trường Chinh cũng xin nghỉ phép để về thăm gia đình.
Quảng Châu và Thượng Hải đều là những thành phố lớn nổi tiếng, có tuyến tàu tốc hành chạy thẳng, khoảng hơn ba mươi tám tiếng đi xe, giá vé 27.4 tệ, trẻ em được giảm một nửa.
Vé xe lửa từ Quảng Châu đến Thượng Hải.
Cả gia đình sáu người mua vé giường nằm, vừa hay đủ một toa tàu, không có người lạ quấy rầy.
Sau hơn năm năm rưỡi từ sau khi bị điều động vào tháng mười năm 1971, cuối cùng Tô Đình Khiêm cũng được quay về, không tránh khỏi cảm thấy kích động.
Suốt chặng đường, ông cứ nói với hai đứa nhỏ về việc ở Thượng Hải, hai đứa nhỏ nghe rất hào hứng, ngay cả hai người trẻ tuổi đi công tác ở toa bên cạnh cũng dựng tai lên lắng nghe.
Đoàn tàu khởi hành lúc tám giờ sáng từ Quảng Châu, khoảng mười giờ tối ngày hôm sau mới đến Thượng Hải.
Ở Thượng Hải có taxi hoạt động, Tô Đình Khiêm gọi điện thoại từ ga xe lửa, gọi một chiếc taxi đến đón.
Lúc này, tài xế taxi vẫn nhận tiền lương cố định, không giống như sau này, phải tự mình lái xe kiếm khách. Khi không có khách, bọn họ đều đến các trạm cố định để nghỉ ngơi.
Chờ đến khi có khách gọi taxi, bên trên sẽ căn cứ vào vị trí của khách, sắp xếp cử một xe đến chỗ khách. Mức phí là 0.25 tệ mỗi km.
Cả nhà bọn họ chờ khoảng mười phút bên đường cái trước cổng ga xe lửa, chiếc taxi đã đến. Lúc này không có chuyện chở quá số người, cả gia đình người chen chúc một chút, vẫn có thể lên vừa một chiếc xe.
Ga xe lửa cách căn nhà kiểu Tây khoảng hai mươi km, gọi xe qua đó, mất hơn năm tệ.
Khi bước xuống xe, nhìn thấy ngôi nhà mà mình đã sống suốt một đời, hai vợ chồng già đều mắt rưng rưng.
Sau bao nhiêu năm, cuối cùng bọn họ cũng trở về!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-353.html.]
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi bước vào nhà, nhìn thấy phòng khách bị thu dọn trống rỗng, trong lòng Tô Đình Khiêm cũng có chút nghẹn ngào.
Thôi! Cứ coi như bỏ tiền tiêu tai.
Tô Mạt bảo hai vợ chồng già dẫn theo hai đứa con nhỏ đi tham quan, còn bản thân cô và Lục Trường Chinh đi lấy nước, bắt đầu dọn dẹp sơ căn nhà, tối nay tạm thời nghỉ ngơi ở đây.
Lục Trường Chinh nhìn xung quanh căn phòng, mặc dù bây giờ đã không còn đồ nội thất, nhưng cũng không khó để nhìn thấy sự xa hoa trước đây.
Vợ lớn lên trong môi trường như vậy, kết hôn với anh, về vật chất quả đã khiến cô chịu thiệt.
Sau này anh phải nỗ lực gấp bội, tạo ra những điều kiện tốt hơn cho vợ mới được.
Chờ đến khi hai người quét tước xong hai căn phòng ngủ, hai vợ chồng già đã dẫn hai đứa nhỏ đi tham quan xong rồi.
Căn nhà kiểu Tây này có tổng cộng hai tầng rưỡi, tầng một là phòng tiếp khách, phòng ăn, phòng bếp, phòng người hầu, phòng để đồ và hai phòng ngủ cho khách. Tầng hai chủ yếu là phòng ngủ, tổng cộng năm phòng. Tầng ba cũng có hai phòng ngủ và một ban công rất lớn.
Trước đây, khi Canh Trường Thanh ở nhà họ Tô thì sống ở tầng ba.
Khi Tô Mạt và mọi người trở về đều mang theo những thứ đồ như tấm ga trải giường và ga gối sạch. Sau khi trải chúng sắp xếp cho hai đứa trẻ vào ngủ, lúc này mấy người lớn mới bắt đầu thảo luận.
Lục Trường Chinh là người đã từng được đào tạo chuyên nghiệp, mặc dù đã trôi qua khá lâu, nhưng vẫn có thể phát hiện ra rất nhiều dấu vết, ngôi nhà này đã từng bị người ta lục soát kỹ càng, ngay cả mảnh đất trước và sau nhà cũng đã bị người ta đào xới. Tuy rằng bọn họ đã khôi phục mọi thứ về trạng thái ban đầu, nhưng đối với những người am hiểu, dấu vết mới và cũ vẫn rất rõ ràng.
Ví dụ như, hồ nước trong sân, rõ ràng đã bị ai đó đào lên và xây lại.
Tô Đình Khiêm nghe thấy lời này cũng lạnh cả người. Ông chỉ cảm thấy đồ đạc trong nhà, có lẽ đã không thể giữ được.
"Cha, đừng nóng vội, đồ đạc còn ở đây không, ngày mai chúng ta đi xem thì sẽ rõ." Đồ đạc vẫn còn ở không gian của cô, đương nhiên vẫn còn, ngày mai cô đi xuống trước, thả về chỗ cũ là được.
"Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi trước đã, sáng sớm ngày mai sẽ đi." Tô Mạt nói.
Khi mọi người đi ngủ, đã gần hai giờ sáng. Bọn họ chìm vào giấc ngủ mơ mơ màng màng, khoảng 6 giờ sáng thì mọi người đã dậy. Để lại Mạc Ngọc Dung ở nhà trông hai đứa trẻ, ba người còn lại đi đến hai căn nhà kiểu Tây khác.
Khi tới nơi, Lục Trường Chinh kiểm tra một lượt, sân cũng đã bị đào xới. Tô Đình Khiêm hầu như đã không còn ôm hy vọng gì nữa. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy mảnh đất qua ô cửa sổ, phía sau nhà như lõm một cái hố sâu, càng khẳng định điều này.
Tô Mạt nhìn thấy cái hố đó, trong lòng cũng cảm thấy lòng nặng trĩu.
Đám người đó, không lẽ bọn chúng đã dùng bạo lực phá vỡ cái phòng kín đó từ phía sau?
Nhận được kết quả xấu nhất, trong lòng Tô Đình Khiêm lại trở nên bình tĩnh hơn. Xem ra số mệnh đã an bài như vậy, ông, Tô Đình Khiêm, không duyên với những thứ này, chỉ có điều đáng tiếc là không biết cha ông để lại cho ông những gì.
"Được rồi, trở về thôi, có vẻ như không còn đồ đạc gì nữa đâu."
"Không, tới cũng tới rồi, vẫn nên đi xem một lượt, nói không chừng may ra vẫn còn thì sao?" Miễn là cái phòng kín kia không bị đào xuyên qua, cô sẽ có thể đưa đồ vật về chỗ cũ.
Không chỉ Tô Đình Khiêm, ngay cả Tô Mạt cũng nghe mà tóc gáy dựng đứng. Xem ra tên nhóc Lục Trường Chinh này, thật sự đã xấu dốt rất nhiều lần ở trước mặt cô. Nói không chừng bí mật của cô, trước mặt anh, hầu như đều lộ rõ cả, chỉ là bình thường tên nhóc này không nói ra mà thôi.
Những gì Lục Trường Chinh nói, chính là dấu vết lần trước Tô Mạt đi vào.
Khi cô giả vờ quay trở về, đã để lại một ký hiệu rất kín đáo, vừa rồi cô phát hiện nó chưa bị phá hủy, nói cách khác, từ lúc đó đến nay, vẫn chưa có ai đi vào nơi này.