Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 354

Sau khi mở viên gạch xanh, Lục Trường Chinh dời tấm ván gỗ rắn chắc chắn ngang, để lộ ra một cửa hang động chỉ đủ cho một người có thể đi qua.

"Cha, con cùng Trường Chinh xuống trước xem thử, nếu như không có nguy hiểm gì, bọn con sẽ gọi cho cha rồi cha hẳn xuống."

Tô Đình Khiêm xua tay: "Không cần, để Trường Chinh xuống trước dò xét, không có vấn đề gì thì hai ta sẽ xuống sau."

Ai mà biết được bên dưới có cái gì, tốt xấu gì con rể cũng từng được huấn luyện chuyên nghiệp, nếu có chuyện gì cũng có thể tự lo liệu.

"Con cũng muốn đi cùng ạ, có Trường Chinh ở đấy, không sao đâu." Tô Mạt đưa mắt ra hiệu với Lục Trường Chinh.

"Cha, không sao đâu, con sẽ bảo vệ Mạt Mạt."

"Vậy chúng ta dứt khoát cùng đi xuống đi." Tô Đình Khiêm nói.

Nhìn thấy ánh mắt của vợ, Lục Trường Chinh nhanh chóng mở miệng nói: "Cha, một mình con có thể bảo vệ được, nhưng hai người có vẻ hơi khó. Cha cứ chờ một lát, con và Mạt Mạt đi dò xét rồi sẽ quay lại đón cha."

"Đúng vậy, cha, cha đã tuổi cao sức yếu rồi, nếu có chuyện gì thì cha sẽ chạy không kịp, cứ để chúng con đi xem tình hình trước rồi lại nói."

Bỗng nhiên bị con gái nói một câu chí mạng khiến Tô Đình Khiêm tay chân già yếu có chút ngượng, phất tay: "Đi đi, nhớ cẩn thận nhé."

Sau khi mấy người Tô Mạt đi xuống, Tô Đình Khiêm nhúc nhích tay chân một chút, vẫn rất linh hoạt, không đến mức tuổi già sức yếu.

Sau khi đi xuống bằng dây thừng, Lục Trường Chinh cầm đèn pin, bảo vệ Tô Mạt, đi ở phía trước. Lối đi nhỏ này không được đào cao lắm, với chiều cao của Lục Trường Chinh, phải cúi người mà đi.

Nương theo ánh đèn pin, Tô Mạt phát hiện có nhiều bùn đất trên lối đi, thật sự vừa cáu giận vừa cảm thấy may mắn. Cáu giận vì đã giấu đến kín mít như vậy vẫn bị những người kia tìm thấy, nhưng lại mừng vì may mà bản thân đã quay lại một chuyến, thu dọn đồ đạc vào không gian.

Bây giờ vấn đề là, cô phải làm thế nào để lấy đồ ra?

Khi đến cửa ra vào phía trước, cánh cửa đã bị phá một cách bạo lực, chỉ còn lại một cái lỗ để một người chui qua, ổ khóa trên cửa thì không còn thấy tăm hơi, cửa cũng bị móp một khoảng bằng cái nắm tay, qua khe cửa, có rất nhiều bùn đất tràn vào, rõ ràng là căn phòng bí mật phía sau đã bị bùn đất lấp đầy từ lâu.

Lục Trường Chinh dùng đèn pin chiếu vào, nói: "Vợ ơi, không còn đường, bên trong toàn là bùn đất."

Tô Mạt thở dài: "Đúng vậy!"

Nhìn lại lối đi đầy bùn đất, nếu cô để lại đồ vật trên đường đi, cho dù là kẻ ngốc cũng không tin được.

Quả thật là ra một nan đề cho cô.

Nhưng cô cũng không dám để cha mẹ già biết về dị năng của mình, sợ bọn họ sẽ đoán ra cô không phải là con gái của bọn họ.

Xem ra cô phải nghĩ cách khác, ví dụ như nói rằng cô đã tìm được một số đồ đạc, sau đó lấy ra một phần đồ đạc từ bên trong, rồi từ từ lấy hết ra?

Cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng!

Lục Trường Chinh thấy vẻ mặt Tô Mạt thay đổi liên tục, không khỏi lén cười trong lòng.

Anh nhớ rằng ba năm trước vợ đã quay lại Thượng Hải một lần, vừa rồi cô lại vội vã muốn đi xuống cùng anh, có vẻ như những thứ trong đó đã bị vợ thu hết rồi, chỉ là bây giờ nơi này đã bị đào phá hư nên cô không có lý do gì để lấy chúng ra.

"Vợ, chúng ta đi lên đón cha xuống xem nhé?"

"Được, đi đón đi." Tô Mạt nhụt chí nói, phỏng chừng cha cô sẽ rất buồn.

Cả hai quay lại lối vào, Lục Trường Chinh đi lên đưa Tô Đình Khiêm xuống dưới, Tô Đình Khiêm đứng trước cánh cửa bị chôn lấp một lúc lâu, mới nói: "Trở về thôi, về sau hãy đóng chặt chỗ này, đừng để lại cái lối nhỏ đi này, kẻo người ta thừa cơ lợi dụng."

"Được, mấy ngày tới con sẽ đến đóng lại nó." Lục Trường Chinh trả lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-354.html.]

Sau khi ba người lên, Lục Trường Chinh chỉ đơn giản lấy ván gỗ đậy lên, đè vài viên gạch xanh lên trên, rồi để cái nồi lại như cũ. Chờ mấy ngày nữa sẽ đến đóng kín lối vào, sau đó mới đóng kín hoàn toàn chỗ này.

Trên đường về, Tô Mạt an ủi Tô Đình Khiêm: "Cha, đừng buồn quá. Về sau chúng ta sẽ tìm hiểu xem, nói không chừng có thể sẽ tìm kiếm về lại một phần."

Tô Đình Khiêm xua tay: "Mọi thứ đều do số mệnh an bày, những gì thuộc về chúng ta sẽ tự nhiên trở lại. Con cũng đừng để ý quá, quan trọng nhất là cả nhà được bình an hạnh phúc, tiền tài chỉ cần có cơ hội, sớm muộn gì cũng sẽ kiếm lại được."

Ông đang định gọi điện thoại thương lượng với anh trai mình, xem có thể vận động một chút, dùng việc này để trao đổi lấy một cơ hội.

Tô Mạt thấy Tô Đình Khiêm không có vẻ quá buồn rầu, nhanh chóng gật đầu: "Vâng."

Lúc này đã hơn bảy giờ gần tám giờ tối, trên đường về, Tô Mạt phát hiện căn nhà kiểu Tây có người ở trước đó, người ở bên trong dọn đi rồi, phỏng chừng là muốn làm sạch sẽ, chờ sau khi chủ nhà cũ được minh oan sẽ trả lại cho người ta.

Về đến nhà, hai đứa nhỏ đã thức dậy, đang đứng trong sân tập đánh quyền.

Nhìn thấy bọn họ trở về, Lạc Lạc reo lên: "Cha mẹ, ông ngoại, mọi người đi đâu vậy?"

"Cha mẹ và ông đã đi quét tước vệ sinh ở ngôi nhà khác rồi." Tô Mạt nói.

"Tại sao lại không mang Lạc Lạc đi cùng? Lạc Lạc cũng có thể giúp dọn dẹp mà."

"Vẫn chưa dọn xong đâu, khoảng hai ngày nữa mẹ sẽ dẫn con đến giúp, hôm nay chúng ta sẽ dọn dẹp sạch sẽ ngôi nhà này trước nhé."

Sau khi hoàn thành một bài tập quyền, lúc này hai đứa trẻ mới rửa tay và cùng đi vào ăn sáng, bữa sáng là do Mạc Ngọc Dung vừa mua từ quán cơm quốc doanh ở góc phố.

Ăn xong bữa sáng, Tô Mạt để hai ông bà ở nhà làm vệ sinh, còn cô và Lục Trường Chinh thì đi ra ngoài mua sắm.

Trong nhà thiếu rất nhiều thứ, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ nếu muốn ăn Tết ở đây.

Trước đây nhà họ Tô nấu ăn bằng bếp ga, nhưng bây giờ bếp ga và bình ga đều không có. Lần trước khi cô về nhà, chúng vẫn còn đó, có lẽ đã bị thuận tiện lấy mất trong lần náo động đó.

Trước tiên, hai người bọn họ đến trạm cung cấp khí ga, mua thêm một bình ga mới. Một bình ga có giá ba tệ rưỡi, cộng thêm tiền đặt cọc bình hai tệ, tổng cộng là năm tệ rưỡi. Họ đã trả thêm 0.2 tệ phí giao hàng và ghi địa chỉ để người khác gửi đến.

Sau đó, bọn họ đến một cửa hàng bách hóa, mua một cái bếp ga mới hoàn toàn. Bọn họ mua bếp ga hai bếp, giá không rẻ, khoảng hơn ba mươi tệ.

Sau khi mua xong, hai người lại đến chợ nông sản, mua gạo, dầu, bột mì và một số thực phẩm khác, lại mua hai cân thịt và một số rau củ.

Mua đầy đủ, đã gần trưa, hai người họ mang đồ đạc về nhà trước, ăn trưa xong rồi chiều sẽ đi mua thêm những thứ khác.

Bình ga cũng đã được giao đến, vào buổi trưa cả nhà nấu cơm, thái một ít thịt, xào vài món rau, ăn qua loa bữa trưa.

Sáng nay, hai ông bà cùng với hai đứa cháu đã tháo rửa hết những rèm cửa trong nhà và dọn vệ sinh hơn phân nửa cả ngôi nhà. Đừng nhìn bề ngoài hai đứa trẻ còn nhỏ, chúng vẫn có thể giúp đỡ được.

Cơm nước xong xuôi, cả hai vợ chồng lại tiếp tục đi ra ngoài mua sắm, còn bốn người kia tiếp tục dọn dẹp.

Hai người đi đến bưu điện trước, trực tiếp trả nửa năm tiền thuê bao điện thoại, khôi phục lại điện thoại trong nhà. Nhà của Tô Mạt đã có điện thoại từ trước rồi cho nên không phải trả phí lắp đặt, chỉ cần trả tiền thuê bao hàng tháng, yêu cầu nhân viên bưu điện đến kết nối lại là được.

Lúc này, tiền thuê bao điện thoại hàng tháng là bốn tệ mỗi tháng, cước phí cuộc gọi thì tính riêng. Đương nhiên, phí lắp đặt thường rất cao, khoảng hơn hai nghìn tệ, phần lớn mọi người đều không thể chi trả được.

Bài báo trong [Nhật báo Bắc Kinh] vào đầu những năm 80. Vì không tìm thấy được thông tin về tiền thuê bao điện thoại vào những năm 70 nên sử dụng thông tin vào đầu những năm 80 thay thế.

Sau khi xong việc điện thoại, hai người lại đến khu chợ đồ nội thất, chi khoảng hơn hai trăm tệ để mua một bộ sô pha và bàn trà, nếu không phòng khách không có thứ gì cả, sẽ rất trống trải.

Giá đồ nội thất năm đó.

Sau khi những món đồ được giao về từ chợ đồ nội thất, nhà cửa cuối cùng cũng đã có một chút sống động hơn.

Chờ đến khi nhân viên bưu điện đến đây kết nối lại điện thoại, Tô Đình Khiêm lại đến bưu điện gọi điện thoại cho Tô Đình Đức, báo rằng điện thoại trong nhà đã được nối lại, bảo ông ấy gọi về nhà vào buổi tối.

Bình Luận (0)
Comment