Mấy ngày qua người nhà họ Tô vừa làm vệ sinh vừa mua đồ vật, tất nhiên có rất nhiều người nghe thấy tin tức. Ngày hôm sau chú Lưu đến cửa hỏi có cần ông ấy giúp đỡ không.
Mặc dù những người khác nghe thấy bọn họ đã trở lại, nhưng không biết rõ tình hình hiện tại cho nên chỉ chờ xem, không ai đến thăm bọn họ.
Vì vậy hôm nay hai vợ chồng Tô Đình Khiêm đi ra ngoài, mang theo quà tặng đi đến tận nhà những người trước kia đã giúp đỡ để cảm ơn.
Một là nói cho những người đó nhà họ Tô đã quay về; hai là muốn nói cho họ biết người nhà họ Tô trước giờ luôn báo đáp ân tình. Trước đó không cảm ơn vì không biết rõ tình hình, sợ làm bọn họ liên lụy.
Hôm nay hai vợ chồng đến thăm các nhân vật nhỏ có chức vị bình thường, mặc dù những người này không làm gì nhiều nhưng có nhiều lúc, một ít việc nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến hướng đi của sự việc.
Những người nắm giữ chức vụ quan trọng sẽ cảm ơn bằng cách khác khi có thời gian.
Khi những người đó nhìn thấy mình chỉ làm những việc nhỏ mà người nhà họ Tô còn nhớ tới, cố ý mang quà đến cửa cảm ơn, trong lòng rất cảm động. Bọn họ chỉ đang báo đáp lòng tốt trước đó, nhưng người ta không cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên, còn nhớ kỹ.
Tô Đình Đức đã cho người hỏi thăm về tình hình gần đây của những người này, vì vậy quà của Tô Đình Khiêm đều tặng từ tấm lòng.
Điều kiện trong nhà không tốt, Tô Đình Khiêm mua chút vật dụng cần thiết, sau đó bỏ vào một phong bì lớn 100 200 tệ.
Điều kiện trong nhà tốt, ông sẽ đưa một số đồ vật cao cấp vừa túi tiền.
Khi trời tối, hai người mua rất nhiều đồ ăn đến nhà Trịnh Linh.
Trịnh Linh là bạn thân của Mạc Ngọc Dung, con trai lớn Hoắc Khánh Quân làm việc ở hội ủy viên cách mạng, khi hai vợ chồng Tô Đình Khiêm bị hội ủy viên cách mạng bắt, Hoắc Khánh Quân đã âm thầm chăm sóc bọn họ.
Trước đó khi Tô Mạt xuống nông thôn, Trịnh Linh còn cho cô rất nhiều đồ vật và mười tệ.
Sau đó không gửi nữa là vì Tô Mạt viết thư nói bà ấy đừng gửi, hai là vì việc Hoắc Khánh Quân chăm sóc hai vợ chồng Tô Đình Khiêm bị phát hiện nên bị bắt giam một năm, trong khoảng thời gian đó bà ấy vẫn luôn tìm cách cứu Hoắc Khánh Quân.
Sau đó Tô Đình Đức biết tin đã tìm quan hệ thả Hoắc Khánh Quân ra.
Lúc đó, hai người Tô Đình Khiêm được sửa lại án sai và đến Quảng Châu.
Sau khi Hoắc Khánh Quân được thả ra, Trịnh Linh cho anh ấy công việc ở xưởng thực phẩm của mình, còn bản thân ở nhà dán hộp diêm. Vốn dĩ công việc trước kia của bà ấy là chuẩn bị để lại cho con trai út Hoắc Khánh Thành., vẫn đang học trung học.
Sau khi Hoắc Khánh Thành tốt nghiệp, bởi vì không có việc làm nên phải xuống nông thôn, hiện tại vẫn ở nông thôn.
Thấy bạn thân trở về, Trịnh Linh bật khóc: “Ngọc Dung, cuối cùng cũng qua rồi, thời kỳ cực khổ đã qua rồi.”
“Đúng vậy, đều qua rồi.” Mạc Ngọc Dung nói, nhìn thấy củ cải nhỏ bên cạnh Trịnh Linh: “Đây là con trai của Khánh Quân à?”
Trịnh Linh có tổng cộng bốn người con, đứa đầu là con trai, hai người ở giữa là con gái, hiện giờ ngoại trừ con trai út ở nông thôn, ba người con khác đều đã kết hôn.
“Đúng vậy, nào, Mao Mao chào ông bà đi.”
Mao Mao trốn sau lưng Trịnh Linh, hơi ngại ngùng chào.
Mạc Ngọc Dung sờ đầu Mao Mao: “Mao Mao ngoan quá, hai ngày nữa cháu và bà đến nhà bà chơi nhé, nhà bà có anh trai nhỏ và chị gái nhỏ nữa.”
“Cả nhà Mạt Mạt cũng trở về sao?”
“Đúng vậy, cả nhà đều đến.”
“Ôi, không ngờ Mạt Mạt đã kết hôn sớm như vậy. Con bé Khánh Hà chỉ mới kết hôn năm ngoái.” Hoắc Khánh Hà là đứa con gái thứ ba của Trịnh Linh, lớn hơn Tô Mạt một tuổi, làm việc ở xưởng dệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-356.html.]
“Cũng do chúng tôi, tuy nhiên cũng may, con rể tôi không tồi, con bé gả đúng người rồi.” Mạc Ngọc Dung cảm thán.
Mấy người trò chuyện một lát, Trịnh Linh chuẩn bị đi nấu cơm, giữ hai người lại ăn. Lúc hai vợ chồng Tô Đình Khiêm đến đã mua đồ ăn, cũng chuẩn bị ở lại ăn một bữa cơm nên đồng ý.
Mạc Ngọc Dung đến phòng bếp giúp Trịnh Linh, Tô Đình Khiêm ngồi ngoài phòng khách chơi với Mao Mao, kể chuyện xưa cho cậu bé nghe.
Một lúc sau, Hoắc Khánh Quân và vợ tan làm trở về, khi nhìn thấy Tô Đình Khiêm thì rất vui.
Trong bữa ăn, anh ấy lấy ra rượu ngon quý giá muốn cùng Tô Đình Khiêm uống một ly.
“Khánh Quân, chú đã liên lụy cháu, để cháu chịu khổ.” Tô Đình Khiêm áy náy nói. Công việc tốt bị mất, còn bị giam một năm, chỉ sợ anh ấy phải chịu nhiều đau khổ.
“Chú Tô, chú đừng nói như vậy, mạng của cháu nhờ nhà các chú cứu, nếu không phải có ông nội Tô, có lẽ cháu đã c.h.ế.t đói lâu rồi.”
Năm đó cha Hoắc đột ngột qua đời, bọn họ không nhận được tiền an ủi, một mình mẹ anh ấy nuôi bốn đứa con, lại vào trúng năm nạn đói, Hoắc Khánh Quân đói đến mức phải lục đồ ăn trong đống rác.
Nhưng lúc đó, mọi người không có gì ăn, bởi vì trong đống rác đó không có một cọng rau hư nào.
Nếu không phải Tô Trọng Lê giúp đỡ gia đình bọn họ, đừng nói anh ấy, thậm chí cả nhà cũng không thể sống được.
Tô Đình Khiêm vỗ vào người anh ấy: “Việc nào ra việc đó, chú nhớ kỹ ân tình này của cháu, chờ sau này chú có năng lực sẽ không quên cháu.”
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện đến gần 9 giờ, lúc này hai vợ chồng mới chuẩn bị trở về, họ cũng hẹn với Trịnh Linh, mấy ngày nữa cả nhà bà ấy đến nhà bọn họ ăn cơm.
Ngày tiếp theo, hai vợ chồng đến thăm những người khác.
Trước đó tin tức bọn họ trở về chỉ lan truyền trong phạm vi nhỏ, hiện tại hầu hết mọi người quen biết đều nghe được, bao gồm Chu Thu Anh.
Trong ngày, sau khi Chu Thu Anh tan làm liền vội vã đến chỗ Dương Tố Hồng.
“Tố Hồng, con đã nghe tin cả nhà Tô Đình Khiêm quay về chưa?” Chu Thu Anh vừa vào cửa lập tức hỏi.
“Hôm nay con có nghe người ta nói.” Sắc mặt Dương Tố Hồng âm u.
Bây giờ anh ta rất sợ người nhà họ Tô, Phó Mạn Hoa và Tô Dịch Thâm tới một lần, cha anh ta và em gái anh ta mất việc, Tô Mạt trở về một lần, công việc của anh ta cũng mất.
Bây giờ khó khăn lắm mới lợi dụng việc ly hôn của em gái để đổi lấy sự trợ giúp của nhà họ Cung, lấy lại công việc và thăng chức lên một bậc, mắt thấy cuộc sống càng ngày càng tốt thì nhà họ Tô lại trở về vào lúc này.
Đúng là âm hồn không tan!
“Mẹ và cậu cả con đã bàn bạc với nhau, cho dù nhà họ Tô trở về vì cái gì, trước khi bọn họ tới làm khó dễ, chúng ta tới cửa trước một bước, nói chuyện rõ ràng với bọn họ.”
“Việc này do cha con tự làm, chúng ta thật sự không biết gì, bây giờ ông ấy c.h.ế.t rồi, ông ấy đã phải trả giá cho tội lỗi của mình.”
“Con xin nghỉ phép rồi cùng mẹ đến nhà họ Tô, chúng ta đầy đủ thành ý, cố gắng giải thích chuyện này, chúng ta chưa từng nghĩ đến việc trở thành kẻ thù của nhà họ Tô.”
“Nếu bọn họ không đồng ý thì sao?” Dương Tố Hồng hỏi.
“Nếu bọn họ muốn đuổi cùng g.i.ế.c tận, mẹ cũng không dễ chọc, cùng lắm thì cá c.h.ế.t lưới rách.” Trong mắt Chu Thu Anh lóe lên tia tàn nhẫn.
Nhưng bà ta cảm thấy bây giờ nhà họ Tô vừa trở về, có lẽ Tô Đình Khiêm sẽ không ngu ngốc đi gây thù chuốc oán ở khắp nơi. Bà ta không muốn biến kẻ thù thành bạn, chỉ cần đừng chèn ép gia đình bà ta là được.
Điều này không khó.