Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 357

Hai vợ chồng Tô Đình Khiêm đi mấy ngày mới thăm hỏi và cảm ơn mọi người xong.

Tô Mạt đưa ba cha con đi chơi khắp thành phố Thượng Hải, dẫn bọn họ đến thành phố từng được mệnh danh là “Paris phương Đông”.

Sau khi chủ nhiệm Lý thông báo đã mua TV, bọn họ thuận tiện đến lấy TV.

Lúc này đã gần đến cuối năm, mọi người không ra ngoài mua sắm, ở nhà chuẩn bị đồ đạc cho năm mới. Hai vợ chồng Tô Đình Khiêm ra ngoài đi dạo, trong dịp tết nguyên đán, chắc chắn sẽ có người đến thăm.

Trịnh Linh cũng chọn một ngày mang theo cả gia đình đến làm khách, ngoại trừ con trai út ở nông thôn, con gái con rể cháu ngoại đều cùng nhau tới.

Từ sau khi mấy người Mạc Ngọc Dung bị đuổi đi, đây là lần đầu tiên Trịnh Linh đến đây, nhìn ngôi nhà đã thay đổi rất nhiều, bà ấy mắng những người đó là kẻ cướp.

Một ngày khác, cả nhà làm đồ ăn vặt, nếu có đó đến chúc tết, có thể lấy ra tiếp khách.

Mấy năm nay bọn họ đã sống ở ba nơi, cách làm đồ ăn vặt ở phía nam hay phía bắc đều biết, có gỏi cuốn, khoai viên, bánh đậu bếp, bánh bao chiên,...

Lúc này chuông cửa vang lên, Tô Đình Khiêm ra ngoài mở cửa, nhìn thấy mẹ con Dương Tố Hồng bên ngoài, sắc mặt không tốt.

Tô Đình Khiêm không mở cửa, đứng sau cánh cửa hỏi: “Các người đến làm gì?”

“Đình Khiêm, chúng tôi xin lỗi, chuyện ông Dương làm chúng tôi không hề biết. Ông ấy bị ông Giang dụ dỗ, bây giờ ông ấy đã c.h.ế.t rồi, đã nhận quả báo, tôi hy vọng các người có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho gia đình tôi một con đường.” Chu Thu Anh vội vàng nói.

“Ác giả ác báo, gia đình tôi không làm gì hết, các người đừng lo lắng.” Tô Đình Khiêm đáp, sau đó phất tay: “Mời mấy người về! Đừng đến đây nữa.”

Dương Tố Hồng muốn nói gì đó, lập tức bị Chu Thu Anh ngăn lại.

“Được, vậy quà tôi để ở đây, tôi thay ông Dương bồi tội.” Nói xong bà ta để đồ vật cạnh cửa, ra hiệu cho Dương Tố Hồng đặt đồ xuống.

Thấy Tô Đình Khiêm cau mày: “Nếu ông không muốn nhận thì cứ vứt đi.”

Nói xong bà ta kéo Dương Tố Hồng rời đi.

Khi đi một đoạn xa, lúc này Dương Tố Hồng mới cau mày hỏi: “Mẹ, ông ta có ý gì vậy?”

Chu Thu Anh thở phào nhẹ nhõm: “Nhà họ Tô sẽ không chèn ép chúng ta nữa, sau này chúng ta sống cuộc sống của mình, đừng xuất hiện trước mặt bọn họ, cũng đừng đắc tội bọn họ.”

“Dễ vậy thôi sao?’ Dương Tố Hồng không tin.

“Chúng ta là một nhân vật nhỏ, người thật sự hại bọn họ không phải chúng ta. Trước đó bọn họ không đối phó được kẻ chủ mưu nên mới trút giận lên người chúng ta, bây giờ chủ mưu đã ngã xuống, tất nhiên chúng ta không có gì phải lo lắng.” Chu Thu Anh có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Chỉ cần chúng ta không nhảy nhót trước mặt bọn họ, đừng xuất hiện trước mắt bọn họ là được.”

“Vậy hôm nay tốt nhất đừng đến cửa.” Hôm nay mua quà gần 200 tệ, đó là mấy tháng tiền lương, da thịt đau như cắt.

“Không giống nhau, chúng ta nhất định phải đến, phải là chân thật, giả vờ không biết và đối mặt trực diện, hiệu quả không giống nhau.”

“Nếu chúng ta không đến, người khác sẽ nghĩ chúng ta chột dạ. Chúng ta đến nói rõ mọi chuyện, ít ra có thể cứu vãn một ít, vốn dĩ ba mẹ con chúng ta không biết chuyện này, mọi chuyện đều là lỗi của cha con.”

Tảng đá lớn trong lòng được dời đi, đầu óc Chu Thu Anh sáng lên rất nhiều, bắt đầu dạy dỗ con trai.

Sau khi Tô Đình Khiêm về đến nhà, Mạc Ngọc Dung hỏi: “Ai vậy?”

“Chu Thu Anh và Dương Tố Hồng, tôi kêu bọn họ đi rồi.”

Sau đó nói với Lục Trường Chinh: “Ngoài cửa có đồ vật, con mang đi vứt đi.”

“Đó là cái gì vậy?” Tô Mạt hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-357.html.]

“Bọn họ mang quà tới!”

Xui xẻo!

“Đừng, chúng ta không cần nhưng đừng vứt.” Tô Mạt vội vàng nói: “Trường Chinh, lúc anh đến nhà chú Lưu nói đây là đồ nhà chúng ta cho, để ông ấy phân chia cho những gia đình có người già trên 70 tuổi.”

Cho dù ghét người khác đến mức nào cũng không thể vứt quà, vứt rất đáng tiếc, đưa cho người khác còn có thể được danh tiếng tốt.

Tô Đình Khiêm: “...”

Chẳng Trách Trường Thanh nói Mạt Mạt mới là người nhà họ Tô chân chính.

Tất nhiên Lục Trường Chinh không có ý kiến với vợ, lập tức mang đồ đến nhà chú Lưu.

“Cậu chủ, nếu không cậu đi với tôi đi, các người tặng quà, có người xuất hiện sẽ tốt hơn.” Chú Lưu nói.

Không phải ông ấy không thể phát, nhưng chủ nhà đến cửa, mọi người sẽ có thể thế kỹ bọn họ.

Quà Chu Thu Anh mang đến có sữa bột, sữa đặc và những thực phẩm dinh dưỡng, còn có thuốc lá, rượu và trà xa hoa, còn có lạp xưởng, thịt khô, vịt hun khói, đồ ăn rất phong phú với số lượng lớn.

Lục Trường Chinh đoán đống đồ này có thể tốn 100 200 tệ.

Lục Trường Chinh không phải loại người làm việc thiện không để lại tên, nếu chú Lưu đã nói, vậy cùng đi thôi.

“Vâng!” Lục Trường Chinh gật đầu.

“Ồ, tốt! Cậu chờ một lát, tôi mang đồ ra chia.” Chú Lưu rất vui vẻ, lưu loát phân chia đồ vật, cố gắng chia đều nhất có thể.

80% người sống ở con phố này là những người từng làm việc cho nhà họ Tô, phải để cho bọn họ biết, chủ nhà chưa quên bọn họ mà còn tặng bọn họ quà năm mới.

Trên con phố này không có nhiều người trên 70 tuổi lắm, chỉ có 7 8 ngôi nhà.

Chú Lưu dẫn Lục Trường Chinh mang đồ đi giao từng nhà.

Chú Lưu là người biết ăn nói, Lục Trường Chinh cũng không phải người vụng về, dưới sự phối hợp của hai người, hình ảnh của nhà họ Tô ở con phố này càng cao lớn hơn.

Nghe chú Lưu giới thiệu Lục Trường Chinh là chồng của Tô Mạt, mọi người bắt đầu khen Lục Trường Chinh. Mặc dù da mặt anh dày, nhưng khóe miệng không khỏi run rẩy.

Vào đêm giao thừa, Tô Đình Đức ngồi máy bay đến Thượng Hải, chuẩn bị đón năm mới ở đây, năm sau sẽ bay thẳng đến Bắc Kinh.

Đi theo ông ấy còn có Tô Dịch Viễn.

Sau khi ăn cơm tất nhiên, hai anh em Tô Đình Đức và Tô Đình Khiêm thảo luận danh sách, dù sao muốn đi kiện cáo thì bản thân không thể không biết cái gì.

Danh sách này được soạn thảo cẩn thận, không quá nhiều nhưng cũng không quá ít, hơn nữa đồ vật bên trong không thể bước qua vạch đỏ.

Lúc này Tô Mạt và những người khác mới biết hai ông chuẩn bị sau tết âm lịch sẽ đến Bắc Kinh kiện cáo, nếu làm ầm ĩ, ít ra cũng phải bắt những người đó bồi thường một chút.

Nhưng bồi thường không phải là mục đích thật sự của bọn họ, bọn họ muốn lấy cái này để lấy “Thượng phương bảo kiếm”, có được quyền kinh doanh tư nhân trước.

Hiện tại kinh tế trong nước đang trì trệ và quá tải, các nhà lãnh đạo vẫn luôn suy nghĩ biện pháp thay đổi, nhưng có nhiều cản trở. Muốn triển khai trên cả nước cần phải được đại hội đồng ý, nhưng thử nghiệm ở một hai chỗ, lãnh đạo có thể phê duyệt.

Khi Tô Mạc nghe thấy lời này, ánh mắt cô sáng lên.

Mặc dù thi đại học được ưu tiên, nhưng theo tình hình hiện tại, Tô Mạt cảm thấy có lẽ rất khó để đẩy nhanh thời gian cải cách và mở cửa, dù sao mọi quyết định phải được đại hội thông qua mới có thể ban hành văn đỏ có dấu mộc đỏ.

Mà những cuộc họp đó được tổ chức vào những thời gian cố định.

Nếu nhà họ Tô có thể được phê duyệt tài liệu hoạt động tư nhân đầu tiên thì khi đất nước được tự do hóa hoàn toàn, nhà họ Tô không còn đi chung con đường với những người khác.

Bình Luận (0)
Comment