Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 358

Vào mùng 1, có rất nhiều người đến chúc tết, căn nhà im lặng năm năm nay, hiện tại người đến người đi rất náo nhiệt, hai đứa nhỏ cũng nhận được rất nhiều bao lì xì.

Vào mùng 2 và mùng 3, Tô Đình Đức, Tô Đình Khiêm dẫn Tô Mạt, Lục Trường Chinh và Tô Dịch Viễn đi thăm những người bạn tốt và có chức vị quan trọng của nhà họ Tô.

Đây là lần đầu tiên Tô Mạt và Tô Dịch Viễn tiếp xúc với các mối quan hệ trong nhà.

Mùng 4, hai anh em nhà họ Tô chuẩn bị đồ đạc lên máy bay đến Bắc Kinh.

Bởi vì trước khi đến đã chuẩn bị sẵn các mối quan hệ, hai người vừa đến Bắc Kinh, ngày hôm sau đã gặp lãnh đạo.

Sau khi nhìn thấy lãnh đạo, hai anh em bật khóc kể mấy năm nay cuộc sống bi thảm thế nào, những người đó coi trời bằng vung thế nào.

Nhất là Tô Đình Khiêm, mái tóc bạc trắng kèm với khuôn mặt già nua đẫm nước mắt khiến lãnh đạo hơi chua xót. Trước kia ông ấy đã từng gặp anh em nhà họ Tô, Tô Đình Khiêm là người tùy ý thế nào, hiện tại đã trở thành thế này, thật là.....

Đối với danh sách do hai anh em nhà họ Tô liệt kê, lãnh đạo không hề nghi ngờ, dù sao họ cũng tìm được một đống đồ vật từ chỗ Nữ Hoàng Mộng. Lão thủ trưởng thanh liêm, Nữ Hoàng Mộng không phải người xuất thân trong gia đình tử tế, mấy thứ này có được chắc chắn do thủ đoạn đặc biệt.

“Những thứ đó bây giờ được trả lại cho quốc gia, tôi sẽ sai người đi tìm, có thể tìm được sẽ cho các cậu. Nếu không tìm thấy, đến lúc đó nói sau.” Lãnh đạo nói.

Sau khi anh em nhà họ Tô rời đi, lãnh đạo gọi bí thư đến, đưa danh sách cho ông ấy sắp xếp.

Bí thư cầm danh sách đi đến bảo tàng yêu cầu mọi người tìm đồ vật bên trên. Nào ngờ chỉ tìm được mười mấy món đồ, còn lại không rõ tung tích.

Bí thư liên lạc với lãnh đạo, lãnh đạo để lính canh đi tra hỏi mấy người kia, hỏi cho rõ đồ đạc nhà họ Tô đang ở đâu.

Tất nhiên những người đó không thừa nhận, nói rằng căn phòng bí mật nhà họ Tô trống không, bọn họ không có lấy đồ của nhà họ Tô.

Lính canh tra hỏi không tin, dù sao từ đống đồ của Nữ Hoàng Mộng có hơn chục món đồ trùng khớp. Mặt khác, bọn họ suy đoán có lẽ đã bị bọn chúng dùng thủ đoạn khác xử lý, nếu không bọn chúng lấy đâu ra mấy vạn khẩu s.ú.n.g và hàng trăm vạn viên đạn?

Vì vậy, lính canh tra hỏi báo cáo kết quả lên trên.

Sau khi Nữ Hoàng Mộng nghe thấy tin tức, bà ta rất tức giận, bà ta luôn nghi thần nghi quỷ, không thể nghĩ đến thuyết âm mưu, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy rất có thể là âm mưu của bọn họ.

Rất có thể nhà họ Tô không có đồ vật gì, nhưng mà dùng cái cớ như vậy để dụ dỗ bọn họ vào tròng.

Nghĩ đến đây, dường như từ khi mọi chuyện bắt đầu liên quan đến nhà họ Tô, bọn họ dần trở nên xui xẻo.

Nữ Hoàng Mộng càng nghĩ càng thấy có thể, nghe nói Tô Đình Đức đã thăng chức, có thể thăng cấp quân đoàn.

Rõ ràng là muốn giẫm lên người bọn họ để đi lên! Nếu không với thân phận hậu duệ của nhà tư bản chỉ có thể lên đến cấp tư lệnh sư đoàn.

Những người đó tính kế thật hay!

Hy sinh một giáo viên nho nhỏ, sau đó dùng của cải giả để tạo ra một tình huống tốt đẹp.

Điều này cũng giải thích rõ, tại sao Tô Nhị có thể chạy thoát dưới mí mắt của Tiểu Vương, sau khi ông ấy được thả ra, những người mà bà ta phái đến liên tiếp mấy lần đều chết, thậm chí chỉ trong 1 năm, bọn họ đã đến Quảng Châu.

Thì ra những người đó đã sớm sắp xếp mọi chuyện, đáng tiếc bà ta nhìn thấu quá muộn, nếu không sẽ không thua cuộc.

Nữ Hoàng Mộng càng nghĩ càng tức giận, người nhà họ Tô thật vô sỉ.

Các nhà tư bản quả thực không phải một thứ tốt!

Hiện tại còn dám tính kế đồ đạc của bà ta, mấy người đó có thể nhớ thương đồ đạc của bà ta sao?

Nghĩ đến đây, Nữ Hoàng Mộng nói với nhân viên canh gác, bà ta muốn gặp con gái, để người tìm cô ta đến đây.

Lính canh gác xin cấp trên, suy xét thấy từ sau khi Nữ Hoàng Mộng bị bắt vẫn chưa nhìn thấy con gái liền đồng ý sai người đưa con gái bà ấy tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-358.html.]

Khi con gái đến, Nữ Hoàng Mộng nói vài câu: “Con đi đến nhóm báo cáo yêu cầu lấy lại những thứ này, đây là đồ cha con để lại cho con, con mau giữ lấy phòng thân.”

Con gái vốn nghĩ bà ta kêu mình tới là vì nhớ cô ấy, không ngờ lại kêu cô ấy làm chuyện này nên rất đau lòng.

“Mẹ, đến lúc này rồi mà mẹ còn muốn làm gì nữa? Mau dừng lại đi!”

Nữ Hoàng Mộng tức giận: “Mẹ làm sao? Mẹ chỉ muốn con nhận lấy đồ cha con để lại, đừng phụ lòng ông ấy, như vậy cũng sai sao?”

“Mẹ! Rõ ràng cha con không có mấy thứ đó, đồ ông ấy cho con đã đưa con từ lâu rồi. Mấy thứ này ở đâu tới, mẹ biết rõ ràng, con sẽ không lấy nó để nó ô uế tay mình.”

Cô ấy thật sự thất vọng về mẹ mình, vốn dĩ thân phận của cô ấy đến đâu cũng có thể được tôn trọng, nhưng vì mẹ mà cô ấy hơi xấu hổ khi gặp người khác. Khi mọi người nhìn cô ấy, ánh mắt từ tôn trọng đã sớm biến thành khinh thường.

Nghĩ đến đây, cô ấy vừa tức giận tức thất vọng đứng lên: “Mẹ, nếu sau này lại là chuyện này, mẹ đừng tìm con, con không phải là đao phủ của mẹ.”

Nói xong cô ấy xoay người rời đi.

Nữ Hoàng Mộng rất tức giận, chỉ vào bóng lưng cô ấy chửi ầm lên.

Đồ con gái hư đốn! Thật là lãng phí thời gian!

Bà ta là vì ai? Tuổi bà ta đã lớn, còn có thể sống được bao nhiêu năm nữa? Tất cả còn không phải vì cô ấy sao? Đúng là óc heo!

Chiều ngày hôm sau, anh em nhà họ Tô được lãnh đạo gọi đến.

Lãnh đạo vừa chỉ vào mười mấy đồ vật bên cạnh vừa nói: “Chỉ có thể tìm thấy những thứ này, còn lại có lẽ đã bị bọn họ xử lý, quốc gia không có cách thu hồi.”

“Tôi đã bàn bạc với các lãnh đạo khác, quốc gia sẽ bồi thường cho các cậu 5 vạn tệ. Mặc dù không đáng giá nhưng đây là giới hạn tối đa, hy vọng hai người thông cảm.”

Những người đó đã tạo ra bao nhiêu tội lỗi trong suốt những năm qua? Nếu người nào cũng đến náo loạn, đòi quốc gia bồi thường, quốc gia cũng không thể bù đắp được.

Vì vậy các nhà lãnh đạo quyết định đặt ra một con số là 5 vạn tệ.

“Lãnh đạo, chúng tôi không có ý kiến.”

“Nhà của chúng tôi giữ mấy thứ này cũng không có ý gì khác, hoàn toàn là vì không muốn đồ vật tốt như vậy lại bị phá hủy. Ngài cũng biết tình hình những năm đó, có rất nhiều đồ tốt bị sự mù quáng đập nát, những thứ này là những di tích văn hóa quan trọng, một khi đập vỡ sẽ không còn nữa.”

“Bây giờ, nếu đã tìm được đồ vật, chúng tôi sẽ giữ lại hai món để làm kỷ niệm, còn lại sẽ tặng cho quốc gia. Bây giờ tình hình đã tốt hơn, tôi tin rằng những thứ này có thể được bày trí thích hợp.”

Nói xong, hai anh em tiến lên chọn một món đồ có giá trị khá thấp, phần còn lại đều tặng cho quốc gia.

Danh sách do hai anh viết không phải viết bừa, mấy thứ này đều là những thứ bọn họ đã thấy khi còn nhỏ, sau đó không thấy đâu nữa. Bọn họ đoán những thứ đã biến mất này có lẽ đã bị Tô Trọng Lê cất đi.

Lãnh đạo không khỏi liếc mắt xem trọng bọn họ, dù sao bây giờ phong trào đã kết thúc, bọn họ muốn lấy về, mọi người cũng sẽ không nói gì, dù sao đây cũng là đồ vật của nhà người ta.

Nhưng bọn họ không nói hai người liền tặng cho quốc gia.

Mặc dù lãnh đạo không hiểu lắm nhưng cũng biết giá trị của những món đồ này.

Quả nhiên người nhà họ Tô vẫn hào phóng như vậy.

“Vậy tôi thay mặt quốc gia cảm ơn hai người.”

“Hai người còn có khó khăn gì không? Nếu có đừng ngại nói ra, nếu quốc gia có thể làm được cũng sẽ làm hết sức mình.” Lãnh đạo.

Hai anh em lập tức ngồi nghiêm chỉnh, bọn họ đang chờ đợi những lời này.

Tô Đình Đức cười mỉa một chút: “Đúng là có một chuyện.”

Bình Luận (0)
Comment