Lãnh đạo sững sờ, cười như không cười liếc nhìn hai người bọn họ, thì ra hai thằng nhóc này đang chờ ông ấy.
Năm nay lãnh đạo đã hơn 70 tuổi, hai người Tô Đình Đức và Tô Đình Khiêm, một người ngoài năm mươi, người còn lại chưa đến 50, ở trước mặt ông ấy vẫn còn là thằng nhóc.
“Nói đi, có chuyện gì? Nếu có thể giúp đỡ, quốc gia sẽ cố gắng hết sức.”
“Chuyện là vầy, trước đó Đình Khiêm bị người khác báo cáo không có lý do, bây giờ có một bóng ma khi dạy học. Sau khi ở lại Quảng Châu vài năm, có chút hiểu biết không khí ở đó, không muốn tiếp tục dạy học nữa, tôi muốn tìm việc gì đó để làm, muốn xin ngài phê duyệt.”
Sau khi lãnh đạo nghe xong, cau mày: “Quốc gia chúng ta là quốc gia xã hội chủ nghĩa.”
“Tôi biết, lãnh đạo yên tâm, trong [Tư bản luận] của Marx đã nói, dưới 8 người được gọi là giúp đỡ, hơn 8 người mới được coi là thuê công nhân, dưới 8 người không tính là bóc lột.” Tô Đình Khiêm vội vàng giải thích.
“Tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì đi ngược lại chủ trương và chính sách của quốc gia. Tôi thật sự không muốn dạy học nữa, dù sao cũng phải kiếm sống. Tính cách tôi dễ đắc tội người khác, không thích hợp vào nhà máy làm công nhân.”
“Đúng vậy thủ trưởng, hơn nữa không phải bây giờ đang thảo luận cải cách sao? Có một số việc, dù sao cũng nên có người tiên phong thử nghiệm trước mới biết có hiệu quả hay không.” Tô Đình Đức nói tiếp.
“Chọn một số người đáng tin đi thử trước, sau đó định kỳ phản hồi kết quả cho quốc gia. Có số liệu để phân tích tham khảo, quốc gia có cơ sở để xây dựng các chính sách tiếp theo.”
“Cậu muốn làm gì?” Lãnh đạo hỏi.
“Đây chỉ là ý tưởng ban đầu của tôi, phải xem các ngài lãnh đạo có cho phép không. Tôi đã đi xe lửa rất nhiều lần, nhưng trong lúc chờ đợi xe rồi xuống xe, có đôi khi đói bụng muốn tìm chỗ ăn nhưng rất khó khăn. Buổi sáng còn đỡ, buổi tối không thể tìm thấy. Tôi muốn bán đồ ăn ở ga xe lửa, loại mô hình mở cửa 24 giờ một ngày.” Tô Đình Khiêm.
Trong thời đại này, trong phòng chờ chưa có cửa hàng, mấy thành phố lớn có rất bán rất ít đồ vật. Muốn mua đồ trong ga xe lửa chỉ có thể dựa vào nhân viên ga xe đẩy xe bán.
Nhưng đồ vật trên xe lửa không nhiều, hơn nữa còn rất đắt.
Lãnh đạo suy nghĩ, điều này có vẻ có lợi cho người dân, nhưng cũng không đồng ý ngay, chỉ nói phải thảo luận với những người khác, để bọn họ chờ thông báo.
Ra khỏi văn phòng lãnh đạo, hai anh em tách nhau ra, Tô Đình Đức tìm người quen của nhà họ Tô, còn Tô Đình Khiêm hẹn với thầy Cố.
Anh trai thầy Cố làm việc bên cạnh lãnh đạo, rất được ông ấy coi trọng, có thể nói đỡ vài lời.
Trong lúc nói chuyện, Tô Đình Khiêm nói ra suy nghĩ của mình, thầy Cố vừa nghe, việc này không phải không tốt nên đồng ý.
Sau khi thầy Cố trở về, ông ấy gọi cho anh trai và nhờ anh trai giúp đỡ. Anh trai ông ấy cũng cảm ơn Tô Đình Khiêm đã chăm sóc vợ chồng em trai ở chuồng bò, chỉ là vấn đề nói vài câu, tất nhiên không thể không đồng ý.
Buổi tối, khi Canh Trường Thanh tan làm, ba anh em lại ngồi bàn bạc, Tô Đình Đức còn có công việc, thời gian ở lại Bắc Kinh có hạn, vì vậy phải xin được chỉ thị càng sớm càng tốt.
Lúc này, Canh Trường Thanh nhớ tới lão Khương và lão Hà đang làm việc trong tổ công tác của quốc vụ viện, dường như có liên quan đến xây dựng phát triển phương hướng chung trong giai đoạn tiếp theo. Canh Trường Thanh dự định ngày mai liên lạc với hai người bọn họ để nói về việc này, xem có thể giúp đỡ một chút không.
Lão Khương và lão Hà là một trong người từng được Lục Bá Minh giúp đỡ. Trước đó lão Khương là bí thư Bắc Kinh, lão Hà từng làm việc ở bộ ngoại giao, sau khi sửa lại ans ai vẫn không trở về đơn bị ban đầu mà đến làm việc ở tổ công tác quốc vụ viện.
Bởi vì trước đây bọn họ có thông qua Canh Trường Chinh hỏi thăm Lục Bá Minh, cho nên Canh Trường Thanh khá hiểu về tình hình của bọn họ.
Ngày hôm sau, Canh Trường Thanh đi tìm hai người.
Vừa lúc tổ công tác bọn họ cũng có người có suy nghĩ này, đây là chuyện nhà cháu dâu của ân nhân, bọn họ đồng ý giúp đỡ.
Dưới sự thúc đẩy của các thế lực trong phòng máy tính, không đến ba ngày, Tô Đình Khiêm nhận được văn bản có dấu mộc đỏ.
Hai anh em rất vui vẻ, để tránh đêm dài lắm mộng, ngày hôm sau bọn họ đã bay về Quảng Châu. Trước khi trở về còn đến văn phòng phụ trách bồi thường để bọn họ chuyển 5 vặn tiền bồi thường đó đến Quảng Châu cho Tô Đình Khiêm.
Muốn kinh doanh phải có tiền vốn, Tô Đình Khiêm ở Quảng Châu tích cóp được một số tiền, khi trở về Thượng Hải cảm ơn mọi người đã tốn rất nhiều tiền
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-359.html.]
Lần này trở về, đồ đạc trong nhà đều do tiền con gái và con rể chi trả.
Ở Thượng Hải bên kia.
Sau khi Tô Đình Đức và Tô Đình Khiêm đến Bắc Kinh, mọi người chuẩn bị đến Thượng Hải chơi mấy ngày, sau đó chờ đến mùng bảy mùng tám sẽ về Quảng Châu.
Hai đứa trẻ chưa đi học, Lục Trường Chinh được nghỉ thêm một tháng nữa, những người khác được nghỉ đông cho nên vẫn còn nhiều thời gian
Họ đến thăm cửa hàng bách hóa ở Thượng Hải và mua một số đồ trở về. Mặc dù đồ ở Quảng Châu cũng không tệ nhưng Thượng Hải là thành phố công nghiệp phồn hoa nhất, chắc chắn sẽ có ưu thế riêng.
Mặc dù Dương Tố Vân không muốn dính líu quá nhiều đến nhà mẹ đẻ, nhưng vào đại học Thượng Hải, không thể không liên lạc với bên đó. Sau kỳ nghỉ đông, cô ta vẫn luôn lấy lý do học tập và ở lại trường, mãi cho đến khi sắp đến tết mới không thể không trở về, nếu không không có cách gì có thể nói nổi.
Hiện tại điều kiện khó khăn, có nhiều sinh viên điều kiện sinh hoạt không tốt, vì muốn tiết kiệm tiền mua vé xe, có nhiều ngày lễ không đi đâu.
Vì vậy có rất nhiều người ở lại trường học tập.
Mặc dù Dương Tố Vân trở về, nhưng cô ta không muốn ở nhà, hầu hết thời gian đều hẹn bạn bè đại học ra ngoài dạo.
Hôm nay Dương Tố Vân hẹn bạn học đi dạo cửa hàng bách hóa, sau đó gặp mặt gia đình Tô Mạt.
Nhìn thấy Tô Mạt, con ngươi của Dương Tố Vân co lại.
Nhìn Tô Mạt không khác gì trước kia, nhưng có vẻ xinh đẹp hơn một chút.
Cô mang đôi giày da nhỏ, áo khoác nỉ dài vừa thời trang vừa hào phóng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng đến mức phát sáng, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Bên cạnh có hai củ cải nhỏ đi theo, có lẽ con của cô, lớn lên rất đáng yêu.
Quan trọng là người sĩ quan cao lớn đẹp trai đi bên cạnh cô, hai tay lúc này đang xách đồ vật, còn nghiêng đầu dịu dàng nói chuyện với Tô Mạt.
Cô ta vốn nghĩ Tô Mạt gả cho một người đàn ông nông thôn, cho dù là sĩ quan cũng là người eo to vai dày, một người thô lỗ không có văn hóa, không ngờ lại là một người đàn ông xuất sắc như vậy.
Cô ta thì ngược lại, chỉ lớn hơn Tô Mạt một tuổi nhưng khi so sánh thì giống như cách nhau mười tuổi, hơn nữa cô ta đã kết hôn lần hai.
Giờ phút này, Dương Tố Vân cảm thấy tâm lý của mình dường như mất khống chế!
Tại sao vậy? Rõ ràng Tô Mạt đã xuống bùn nhưng vẫn có thể leo lên vị trí cao như vậy?
Chẳng lẽ trời sinh cô ta không bằng Tô Mạt sao?
Bạn học nhìn thấy Dương Tố Vân đột nhiên đứng lại, biểu cảm hơi méo mó, hoảng sợ hỏi: “Tố Vấn, cậu làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
Dương Tố Vấn đột nhiên hoàn hồn, vội vàng cúi đầu: “Đúng vậy, bụng của tôi đau quá, tôi muốn đi vệ sinh một chút.”
Nói rồi vội vàng chạy đi.
Cô ta không thể gặp Tô Mạt, ít nhất không phải là lúc nghèo túng như vậy!
Khi cô ta đến Quảng Châu, Tô Mạt chế giễu cô ta, lời nói của cô vẫn còn văng vẳng bên tai cô ta.
Cô ta không thể để Tô Mạt nhìn thấy dáng vẻ này của mình, cô ta nhất định phải cố gắng để có một tương lai tốt đẹp, sau đó xuất hiện trước mặt Tô Mạt với tư cách một người chiến thắng, nói cho cô biết không có nhà họ Tô các cô, Dương Tố Vân cô ta vẫn không kém.
Vốn dĩ Tô Mạt không chú ý tới Dương Tố Vấn, nhưng thính giác cô nhạy bén, nghe thấy có người kêu “Tố Vân” lập tức nhìn sang, sau đó nhìn thấy Dương Tố Vân vội vàng cúi đầu rời đi.
Tô Mạt mím môi, thực sự rất thú vị, không dám nhìn cô nhưng vẫn mặc chiếc áo khoác vải nỉ cô tặng lúc trước.